[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 79: Hướng nguyệt chi tâm (9)




Dịch: Phong Bụi

“Bởi vì gã nói chuyện sẽ thu tiền.”

Khuyên can mãi, ngay cả râu cũng bỏ xuống, tiên sinh kia cuối cùng tin mấy phần, nói: “Thực không dám giấu giếm, cung chủ đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Trước khi chúng ta nghe nói cung chủ bị thương, là đang đi thu thập tên phản đồ ‘Mai Hoa Sát’ kia, liền cùng đi báo thù. Ai ngờ khi chúng ta tìm được bọn chúng, ‘Mai Hoa Sát’ trên dưới đã bị giết không còn một mống.”

Trần Trí ngẩn ra.

Tiên sinh kia nói: “Ta nghe nói bọn chúng cùng Tây Nam Vương quan hệ mật thiết, liền xung phong nhận việc tới hỏi dò tin tức. Thế nhưng tìm được hung thủ hay không là thứ yếu, quan trọng nhất chính là, tìm được biện pháp cứu sư phụ ta. Tiên nhân, ngươi cùng sư phụ ta hết sức thân thiết, chẳng lẽ liền trơ mắt nhìn sư phụ ta ngày này qua ngày khác càng trở nên yếu hơn sao?”

Trần Trí chột dạ không thôi. y vốn là muốn đi chiến trường Thần Ma tìm người hỗ trợ kiêm đi hỗ trợ, nhưng các loại chuyện lẫn lộn vào nhau, lại quên mất, lập tức ho khan một tiếng nói: “Thật ra thì, ta tới nơi này, mục đích cũng có mấy phần tương tự với ngươi.”

Tiên sinh kia cảm động nói: “Tiên nhân thật là người tốt mà, bản thân đại nạn ập lên đầu, vẫn còn băn khoăn sư phụ ta.”

Miệng quần chúng nung chảy cả vàng, thầy tướng số một cái miệng bằng ba, hợp lại chính là một “miệng quần chúng”, Trần Trí cũng không thể coi thường: “… Ngươi luôn miệng nói ta ấn đường biến thành màu đen, đại nạn ập lên đầu, rốt cuộc là thật hay giả?”

Tiên sinh kia mất hứng nói: “Tiên nhân hoài nghi thuật bói toán của Mai Số cung ta sao?” Ánh mắt kia tựa như nói: Sư phụ tại sao không đánh chết y luôn.

Trần Trí cười khan nói: “Không, ta chẳng qua là rất tín nhiệm vận khí của chính mình.”

“Đừng tin nữa, đừng tin nữa, chấm dứt rồi, chấm dứt rồi.”

Trần Trí: “…” Mai Nhược Tuyết có thể là bị đám trẻ ranh này liên lụy, mới bị đánh gần chết. Y hỏi: “Tiên sinh xưng hô thế nào?”

Tiên sinh kia rất cao hứng tự giới thiệu mình: “Diêm Khung. Diêm trong Diêm La Vương, Khung trong xuyên khung (một vị thuốc Đông y).” Nói xong liền nghe thấy Trần Trí lẩm bẩm “Oan có đầu, nợ có chủ, biết tên thì dễ làm rồi.”

“… Tiên nhân đang nói gì?”

Trần Trí nói: “Không có gì, tên rất hay.”

Hiếm có người khác khen tên mình, Diêm Khung vui vẻ nói: “Tiên nhân cho là hay ở chỗ nào?”

“Xuyên khung, có khả năng giải tỏa bực tức, làm thông đạt, dĩ nhiên là tốt.”

“Ha ha, sư phụ ta nói, khung thông cùng. Trên là bộ Thảo (cỏ) dưới nghèo (cung : khom lưng), đáng đời cả đời đói bụng.” (Khung cùng 芎藭 cỏ khung cùng, sinh ở đất Thục gọi là xuyên khung 川芎, củ dùng làm thuốc.)

Trần Trí an ủi gã: “Sư phụ ngươi tư tưởng quá nhỏ mọn rồi. Nghèo có thể hành khất, chỉ cần ngươi không nói đối phương ấn đường biến thành màu đen, đại họa ập lên đầu, luôn có thể lấp no bụng.”

Diêm Khung nói: “… Đa tạ tiên nhân an ủi.”

Sau khi báo qua tên, quan hệ của hai người kéo gần hơn rất nhiều, nhìn mặt nhau, đều có loại cảm giác bạn bè lâu năm chê bai nhau. Diêm Khung nói: “Tiên nhân vì sao mà quang lâm Chùa Quang Hiếu vậy?”

Trần Trí nói: “Gần đây chiến sự căng thẳng…”

“Đúng rồi, cầu thần bái phật cũng tốt.”

“…” Ta chính là thần! Mở to hai mắt nhìn một chút! Trần Trí hít sâu một hơi nói, ” Đúng, ngươi nói đúng.”

Diêm Khung được khen vui vẻ vô cùng: “Ta có chuyện phải nói cho tiên nhân.”

Trần Trí không muốn nghe lắm.

“Ngạc Quốc phu nhân…”

Trần Trí lỗ tai dựng thẳng tắp.

“Bà vú của bà ta mới vừa đến nơi này giải quẻ.” Diêm Khung ung dung thong thả nói, “Rút được thẻ xăm thứ năm mươi bảy.”

Trần Trí ném cho gã một miếng bạc vụn: “Nói tiếp.”

“…” Diêm Khung rất muốn nói mình không phải là người kể chuyện cổ tích, nhưng mà tay đã thành thói quen thu bạc vào trong ngực, “Quẻ ‘Ninh Thích cho trâu ăn, gõ sừng’, ý bảo người rút quẻ tùy cơ ứng biến, vận dụng phù hợp, không nên quá bảo thủ, khiến cho cơ hội chuyển vận bỗng dưng trôi qua.”

Thật là buồn ngủ đưa gối! Trần Trí nghe trong lòng khẽ dao động: “Ngươi xác định là bà vú của Ngạc Quốc phu nhân?”

Diêm Khung nói: “Dĩ nhiên không phải.”

Trần Trí: “…”

“Nếu như chỉ là một bà vú, ta cần gì phải đặc biệt nói ra. Chủ nhân của quẻ xăm này là người sau lưng bà vú.” Ngón tay của Diêm Khung nhẹ nhàng vạch xuống chữ “Ngạc” trên bàn.

Trần Trí mí mắt nâng lên, đang định nói, bên cạnh liền có người tới giải xăm.

Diêm Khung liên tiếp làm được hai mối làm ăn, mắt thấy còn muốn nói tiếp, Trần Trí không đợi nổi nữa, trực tiếp bỏ xuống năm lượng bạc, nói: “Tiên sinh này  ta bao rồi.”

Những người khác nhìn y đầy quái dị.

Diêm Khung ở bên cạnh rung giọng nói: “Tại tại tại hạ chỉ làm mối làm ăn ngoài miệng, không buôn bán da thịt.”

Trần Trí liếc gã một cái.

Diêm Khung lại bổ sung: “Mối làm ăn ngoài miệng này cũng là làm cái loại sạch sẽ.”

Trần Trí đoạt lấy túi tiền của gã: “Có đi hay không?”

Diêm Khung cầm năm lượng bạc trên bàn, lập tức đi ngay.

Trần Trí đi cùng gã, thấy một cái ao bên cạnh không có người, tầm mắt lại rộng rãi, không sợ bị người nghe lén, liền ngừng lại.

Tiếp đề tài trước, Diêm Khung nói: “Sáng nay ta đi ngang qua sảnh đường, liền kêu người đuổi đi, nói là có khách quý ở đây. Bà vú đó vừa vặn từ bên trong đi ra. Ngươi nói xem trong sảnh đường này là ai.”

Ngạc Quốc phu nhân không thể nghi ngờ.

Trần Trí mừng thầm: “Ta muốn âm thầm gặp Ngạc Quốc phu nhân một lần.”

Diêm Khung nói: “Ngươi bây giờ vận xui ngay trên đầu, còn dám chạy loạn khắp nơi? Không bằng ta trước đi xem xem bà ta gần đây có dính máu hay không rồi ngươi hãy đi gặp bà ta. ”

Trần Trí hỏi: “Ngươi định gặp bà ta  thế nào?”

Diêm Khung nói: ” Bà vú kia kêu ta ngồi yên tại chỗ, chốc lát nữa sẽ tới tìm ta, phỏng đoán xem tướng cho Ngạc Quốc phu nhân.”



“Ngươi sao không nói sớm!”

Trần Trí nắm tay gã chạy về.

Diêm Khung nửa đường liền hất tay của y ra, tự mình chạy về trước.

Trần Trí thu bước chân, nhìn gã chạy đến trước mặt một người đàn bà mập mạp. Bà kia tựa như đang oán trách mấy câu, còn liếc nhìn về bên này, Diêm Khung khom người nhận lỗi, hai người cười cười nói nói đi. Bà kia hẳn chính là bà vú.

Trần Trí lén la lén lút nhảy lên nóc nhà, rúc người ở phía trên theo dõi. Cũng may hương khách không phải chuyên tâm thắp hương, thì cũng là cúi đầu trò chuyện, không ai chú ý con chuột lớn trên mái hiên.

Đi tới sảnh đường kế cận, liền có không ít người tuần tra, Trần Trí không có ẩn thân phù, không dám lỗ mãng, lẳng lặng đợi một lúc, có hai người ăn mặc như thể nha hoàn đột nhiên đến gần, canh phòng lập tức vây lại, Trần Trí nhân cơ hội bay đến trên mái hiên khách đường, nằm xuống như con thằn lằn, rón rén lật mảnh ngói.

Diêm Khung đã ngồi ở khách đường chờ. Sau một lát, liền nghe được một giọng nữ dễ nghe hỏi: “Tiên sinh có thể xem bói chữ hay không?”

Diêm Khung nói: “Xem được.”

Giọng nữ hỏi: “Cần mấy chữ?”

Diêm Khung nói: “Bao nhiêu cũng xem được.”

Giọng nữ nói: “Vậy thì ‘Tây Nam Vương’ đi.”

Diêm Khung lại hỏi: “Không biết nữ khách hỏi cái gì?”

Giọng nữ nói: “Hỏi chiến sự.”

Bọn họ ở phía dưới nói, Trần Trí ở trên mái hiên dùng sức, hy vọng truyền được ý niệm cho Diêm Khung, để cho gã nói “Vận xui ngay trên đầu” ra.

Diêm Khung tại chỗ vòng một vòng, ngón tay tính thật nhanh vận toán, hồi lâu mới nói: “Tây Nam là tốn vị. Tốn, hai dương ở trên, một âm ở dưới, lấy dương lấp âm, là ngụy trang. Giống như gió, gió không khe nào mà không vào được, lại lơ lửng mà không cố định, do vậy thường rơi vào tình thế khó xử, không thể tin tưởng tuyệt đối. Chẳng qua là, gió thường thường mượn thế mà dùng, có lửa thì cháy, có nước thì chảy, nhưng mà Tây Nam hôm nay có thể mượn thế gì đây?”

Giọng nữ nói: “Theo ý tiên sinh tiên sin, trận chiến này bất tường (không may mắn)?”

Phàm là coi bói, đều thích cố làm ra vẻ huyền bí, không nói lời tuyệt đối, ngày khác truy cứu tới, cũng có thể nói có ẩn dụ khác, Diêm Khung cũng không ngoại lệ: “Cũng không phải. Trời không tuyệt đường của người, liễu ám hoa minh lại một thôn, cơ hội thoáng một cái liền trôi qua, nếu có thể nắm chặt, có lẽ có cơ hội xoay chuyển.”

Giọng nữ nói: “Xin tiên sinh công khai, cơ hội từ đâu tới?”

Diêm Khung cười to nói: “Trên trời tới.” Vừa Vừa vừa đi, đi tới cửa, canh phòng ngăn lại.

Diêm Khung: “…” Thật vất vả tạo nên phong độ cao nhân nhất thời bị đánh trở về nguyên hình.

Giọng nữ nói: “Tiên sinh biết xem tướng mặt hay không?”

Diêm Khung không thể làm gì khác hơn là quay người lại: “Cũng biết.”

Phía dưới rèm vén lên, một người phụ nữ được đỡ đi ra. Tầm nhìn của Trần Trí chỉ có thể thấy được đỉnh đầu, bị châu quang bảo khí đầy đầu lóa đau mắt.

Bà vú lót ở trên ghế một cái đệm, dựa lưng vào, người phụ nữ mới thong thả ngồi xuống: “Tiên sinh cho là tướng mặt của ta như thế nào?”

Diêm Khung lạnh nhạt nói: “Tướng lao động vất vả.” Không ngờ nửa phần mặt mũi cũng không nể.

Lúc này, bên trong phòng mới truyền tới một tiếng cười khẽ, so sánh với lúc trước, ít đi chút nhu mì, nhiều hơn một chút trầm ổn. Một người phụ nữ tóc mây đi ra từ bên trong: “Tiên sinh thật là bản lãnh, lão thân xin có lễ.”

Diêm Khung gật đầu một cái.

Bà vú liền ở bên cạnh quát lên: “To gan, dám vô lễ với Ngạc Quốc phu nhân.”

Tịch thị khoát tay nói: “Người không biết không có tội.”

Diêm Khung lúc này mới hành lễ: “Nhìn gương mặt phu nhân, trường thọ phú quý, liền biết thân phận bất phàm.”

So sánh với người đàn bà lúc trước ra sân, Tịch thị ăn mặc hết sức giản dị, có thể thấy Diêm Khung chỉ nhìn người không nhìn vật, trong lòng càng tin mấy phần: “Lúc trước nghe nói Chùa Quang Hiếu có vị tiên sinh coi bói chính xác như thần, quả nhiên dành bất hư truyền. Chẳng qua là câu  ‘Tốn, hai dương ở trên, một âm ở dưới, lấy dương lấp âm, là ngụy trang.’ Lúc trước tiên sinh nói có chút không hiểu, vẫn xin chỉ giáo.”

Diêm Khung nói: “Thế cục khó bề phân biệt, có thật có giả. Phu nhân phải quan sát tỉ mỉ, mới nhìn được tiên cơ.”

Tịch thị nói: “Không dối gạt tiên sinh, ta có một chuyện muốn mời tiên sinh hỗ trợ.”

“Diêm mỗ người thế tục, lấy tiền làm việc, không bàn tới chữ ‘giúp’.”

Tịch thị gật đầu với bà vú, bà vú lập tức dâng lên một cái hộp nhỏ, mở ra tất cả đều là vàng màu vàng chói lọi, có thể nói hết sức có thành ý.

Diêm Khung cười híp mắt: “Phu nhân mời nói.”

“Ta muốn mời tiên sinh giúp ta nhìn tướng mặt một người.”

Diêm Khung cũng không hỏi là ai, liền nói: ” Được, ta ngày mai vào giờ này cung kính bồi tiếp.”

Tịch thị nói: “Không, ta muốn tiên sinh theo ta xem.”

Diêm Khung cau mày.

Tịch thị nháy mắt với bà vú, lại là một rương vàng nữa dâng lên.

Diêm Khung than thở nói: “Thực không dám giấu giếm, ta trước khi ra cửa, sư huynh từng giúp ta bói một quẻ, bảo ta trong vòng mười ngày  phải ở yên trong chùa Quang Hiếu, nửa bước không rời, nếu không, liền có đại họa ập lên đầu.”

Tịch thị đến gần gã, cười híp mắt nắm tay gã, đặt ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vỗ một cái nói: “Cầu giàu sang trong nguy hiểm, tiên sinh nghĩ sao?”

Đi! Đi đi đi đi đi đi…

Trần Trí ở trên đỉnh đầu ra sức truyền ý niệm.

Diêm Khung ngẩng đầu lên, vừa ngẩng lên liền đối diện với ánh mắt ao ước của Trần Trí: “…”

Tịch thị cảm thấy gã ngẩng đầu có hơi lâu, đang chuẩn bị nhìn theo, liền nghe Diêm Khung quát lên một tiếng lớn: ” Được!”

Tịch thị bị dọa sợ lảo đảo, bà vú lập tức xông lên, mắng: “Kêu lớn như vậy  muốn chết sao! Muốn hù chết phu nhân à?”

Diêm Khung nói: “Chữ ‘Chết’ không lành, cẩn thận lời nói.”

Tịch thị nhìn bà vú một cái, bà vú lập tức cúi đầu nhận sai.

Tịch thị nói: “Nếu như tiên sinh đã đồng ý, chúng ta lập tức lên đường đi.”

Diêm Khung hỏi: “Bây giờ?”

“Tiên sinh còn có nghi hoặc gì?”

“Ta phải đi báo với sư huynh một tiếng, chẳng may có mệnh hệ nào, ít nhất có người siêu độ cho ta.” Diêm Khung nói.

Tịch thị nói: “Ta phái người đưa tiên sinh, có việc gì cần làm, tiên sinh cứ việc sai khiến.”

Diêm Khung ra cửa, liền có ba người lính gác, một bà vú đi theo. Sau khi gã đi, Tịch thị ngẩng đầu đi lên nhìn, nóc nhà lành lặn chặt chẽ, cũng không có gì dị thường.

Trần Trí ở trên mái hiên chờ một hồi, mới chạy ra ngoài tìm Dung Vận. Nhà tắm suối Bát Tuyền người không lầu trống, lại đến hậu đường, liền thấy Dung Vận đang bị mấy tên công tử vây quanh, không thể nói là trêu ghẹo, dẫu sao phật môn thánh địa, nhưng nhìn ánh mắt nhìn cử chỉ, liền biết không có hảo ý.

Trần Trí than thở. Có một học trò xinh đẹp, đầu y rất đau.

“Phu quân…”

Ở lúc y còn chưa chuẩn bị xong làm sao lên sàn, Dung Vận đã dùng giọng giả bộ yểu điệu kêu lên chuyển sự chú ý về phía y.

Trần Trí không thể làm gì khác hơn là vuốt tay áo đi lên.

Mấy tên công tử ánh mắt bất thiện.

Dung Vận gắng sức chen ra, đi vòng qua sau lưng Trần Trí ẩn núp.

Một tên công tử nói: “Ta thấy tiểu nương tử một mình ở chỗ này, rất đáng thương, còn tưởng rằng bị tên phu quân không biết xấu hổ của nàng bỏ lại chứ.”

Dung Vận khoác tay Trần Trí: “Phu quân thương ta nhất yêu ta nhất, còn lâu mới nỡ vứt bỏ nô gia.”

Trần Trí: “…” Học trò! Ngươi có phải quá nhập vai rồi hay không?

Đám công tử thấy Trần Trí hồi lâu không nói, cười nhạo nói: “Phu quân của nàng đến bây giờ rắm cũng không đánh một cái, không phải là người câm đấy chứ!”

Trần Trí lười biếng nói: “Ngươi dùng miệng đánh rắm sao?”

Đám công tử: “!”

Cô nương xinh đẹp thành vợ của người khác, đang bực tức trong bụng đây, cái tên người khác này lại còn không kẹp chặt cái đuôi, dám lên tiếng khiêu khích, thật là đưa tới cửa tìm đánh!

Đám công tử máu nóng sôi lên, không nói hai lời liền xông lên.

Trần Trí trốn sau lưng Dung Vận: “Phu nhân cứu mạng!”



Đám công tử ngẩn ra, đang định cười nhạo mấy câu, tiểu nương tử kia đột nhiên xung lên, nào còn dáng vẻ thẹn thùng cúi đầu nữa, một đôi tay trắng nõn nhìn như nhẹ nhàng, vỗ ở trên mặt, như gậy sắt vậy, bốp bốp bốp mấy tiếng, liền đánh cho người ngả ngựa lật.

Dung Vận đánh xong, còn vén quần lên, hướng về phía cái tên ánh mắt dâm tà nhất hung hăng đạp mạnh mấy cái, Trần Trí thấy có người vây xem, vội vàng kéo hắn chạy: “Được rồi được rồi, gã biết lỗi rồi. Tha cho gã một lần đi.”

Dung Vận “ai ôi” một tiếng, lao vào trong ngực y, kêu khóc nói: “Phu quân, nô gia sợ quá!”

Trần Trí: “…” Ngươi như vậy, ta còn sợ hơn.

Đám công tử lại là sợ không thể sợ hơn nữa!

Chùa Quang Hiếu không lớn, Trần Trí sợ kia mấy tên công tử kia lại gây rắc rối nữa, mang hắn lên lầu đánh trống, trên đường kể việc mình gặp được Diêm Khung.

Dung Vận sâu kín nói: “Một hồi không thấy sư phụ, không ngờ lại nháo ra một Diêm huynh nữa.”

Trần Trí nói: “Hay là ta nháo ra một tên học trò nữa cho ngươi xem?”

Dung Vận lập tức nói: “Sư phụ muốn cho Diêm Khung thuyết phục Ngạc Quốc phu nhân, đứng đứng về phía chúng ta?”

Trần Trí nói: “Ta hoài nghi người Ngạc Quốc phu nhân muốn cho Diêm Khung xem tướng, là Tây Nam Vương.”

“Sư phụ không phải nói Tây Nam Vương đã chết rồi sao?” Hắn rất nhanh kịp phản ứng, “Sư phụ hoài nghi trong vương phủ có một Tây Nam Vương giả?”

Trần Trí nói: “Ngạc Quốc phu nhân cùng Hạng Khoát liên thủ, Lương Vân bị chèn ép. Nếu như không có một ‘Tây Nam Vương’ ở trong phủ trấn giữ điều đình, Tây Nam nhất định sẽ không bình tĩnh giống như bây giờ.”

Dung Vận nói: “Suy đoán của sư phụ mặc dù có chút đạo lý, nhưng mà, phần suy đoán quá nhiều.”

Trần Trí nói: “Nếu như có thể, ta ngược lại muốn tự mình chui vào. Ngươi biết pháp thuật thay đổi bộ mặt không?”

Dung Vận nói: “Sư phụ nếu dạy con, con nhất định học.”

Trần Trí than thở. Vì sao ban đầu người phi thăng không phải Yến Bắc Kiêu chứ? Với bản lĩnh không thầy cũng tự thông của hắn, ban đầu Giai Vô dạy y nặn mặt, một lần là có thể biết, chứ đâu có như bây giờ.

Trần Trí không ôm hy vọng hỏi: “Ta nếu nói là mấy bí quyết, ngươi có thể tự lĩnh ngộ được không?” Nói xong, lại cảm thấy suy nghĩ của mình hão huyền. Mình còn không học được pháp thuật, lại vọng tưởng dạy người khác…

“Có thể.” Dung Vận hai mắt bắn ra vẻ vui mừng, gần như ánh sáng trong mắt chó sói.

“Ờ thì, đầu tiên mà, đọc theo ta: ‘Vạn sắc giai vi không, vạn vật giai vi vô.’ ” đoạn khẩu quyết này, Trần Trí học rất thuộc, đáng tiếc sau khi Giai Vô đọc, là có thể tùy tâm sở dục biến đổi khuôn mặt. Mà khẩu quyết đến miệng ý lại giống như đồng dao vậy, không có chút xíu tác dụng.

Dung Vận cùng đọc hai lần, lại nhắm mắt suy nghĩ một hồi.

Trần Trí ngồi xổm chờ một hồi, suy nghĩ mình trì hoãn lâu như vậy, Diêm Khung nói không chừng đã lên đường, có chút nóng nảy, nói: “Ta đi trước tìm Diêm Khung, liên lạc cùng gã, một hồi trở lại.”

“Chờ một chút.” Dung Vận gọi ý lại, đọc khẩu quyết trong miệng, sau đó động thủ xoa mặt y.

Trần Trí có chút mong đợi lại có chút lo âu. Mong đợi hắn thành công, lại lo âu mình bị hủy dung.



Về sau sự thật chứng minh, sự lo âu của y là vô cùng sáng suốt!

Diêm Khung vốn là thấy Trần Trí ở trên nóc nhà nghe lén, cho là sau khi y nhận được tin tức, nhất định sẽ nghĩ biện pháp hội hợp cùng mình, thương lượng xem bước tiếp theo hợp tác như thế nào. Ai ngờ chờ mãi chờ mãi, hành lý cũng cởi ra buộc lại năm sáu lần, bên trong sương phòng ngoại trừ ống nhổ đã không có thứ gì có thể mang theo nữa, y lại vẫn không có động tĩnh, bất giác có chút mất hết ý chí, đang định khẽ cắn răng, mang theo ống nhổ, liền nghe bên ngoài truyền tới một tiếng gọi chột dạ hụt hơi: “Sư đệ…”

Gã ra cửa nhìn một cái, ba tên hộ vệ thủ ở trước cửa, bày trận mà đợi. Một người đàn ông miệng mũi méo mó kỳ quái được một người phụ nữ mặt mâm đỡ, mắt mong đợi nhìn vào trong.

“Sư… Huynh?” Mặc dù tướng mạo thay đổi, nhưng mà giọng nói cùng vóc người không có đi dạng, Diêm Khung vẫn là một cái nhận ra được.

“Sư đệ.” Trần Trí vỗ vỗ tay Dung Vận, hai người chậm rãi đi về phía trước.

Diêm Khung cũng bước một bước, bị bà vú ngăn trở. Diêm Khung không vui nói: “Trước khi tới, phu nhân không phải để cho các ngươi nghe ta sai khiến sao?”

Bà vú nói: “Phu nhân để cho lão nô đưa tiên sinh lên xe, không dám cãi lệnh, xin tiên sinh đừng làm khó lão nô.”

Diêm Khung còn chưa lên tiếng, Trần Trí đã kêu la: “Cái gì? Ngươi phải ra cửa? Ta không phải nói với ngươi rồi sao? Không được rời khỏi Quang Hiếu tự nửa bước! Không được rời khỏi Quang Hiếu tự nửa bước! Nơi này có Phật tổ phù hộ, ngươi cho lời ta nói là nói thổi bên tai sao?”

Diêm Khung mặt đầy ủy khuất nói: “Ta đã đồng ý với người ta, còn thu tiền đặt cọc.”

“Không được không được! Không đi được. Tiền ngươi trả về cho ta.” Vừa nói, Trần Trí liền muốn đi lên cướp người.

Bà vú nháy mắt với hộ vệ, cản hai người lại. Bà ta nói: “Vị này là sư huynh của tiên sinh, tất nhiên cũng là cao nhân. Phu nhân nhà ta mời tiên sinh hỗ trợ xem tướng, ngài nếu như không yên tâm, cũng có thể cùng đi. Sau khi chuyện thành công, tiền nên trả một phân không thiếu.”

Trần Trí lại khước từ mấy lần, rốt cuộc khi Diêm Khung cùng bà vú đều  khuyên, mới “miễn cưỡng” đồng ý.

Bà vú sợ đêm dài lắm mộng, lập tức mang bọn họ lên xe ngựa.

Cửa sổ xe ngựa dùng giấy hồ, mặc dù có ánh sáng chiếu vào, nhưng nhìn không thấy phong cảnh dọc đường. Bà vú cùng bọn họ ngồi chung, bốn người ở trong buồng xe hơi có vẻ chật chội.

Bà vú cùng Dung Vận ngồi chung một hàng, thân thể trung niên phát tướng ép thiếu niên mười bốn tuổi thành cái gậy.

Dung Vận ủy khuất dòm Trần Trí.

Trần Trí sờ sờ cái mũi lệch của mình, rồi lại vuốt vuốt cái miệng méo, nhìn lại.

Dung Vận cúi đầu xuống, lặng lẽ nhịn.

Xe ngựa đi một đoạn bình đường, liền bắt đầu tròng trành, cẩn thận nghe, còn có tiếng “lạch xạch lạch xạch” của bánh xe nghiền ép đá vụn, ước chừng qua một canh giờ, đường lại bằng phẳng trở lại.

Dung Vận ngồi mỏi eo đau lưng, dùng mũi chân đá đá Trần Trí.

Trần Trí còn chưa mở miệng, bà vú đã lên tiếng: “Xin phu nhân ngồi thêm chút nữa.”

Dung Vận hướng về phía Trần Trí le lưỡi một cái.

Mặt của hắn mặc dù bị bóp rộng, nhưng ánh mắt còn rất tinh xảo, nhìn qua ngược lại cũng có mấy phần hoạt bát, khiến cho Diêm Khung không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút.

“Khụ khụ.” Trần Trí ho khan hai tiếng.

Cái mặt già của Diêm Khung đỏ lên, vội vàng chuyển ánh mắt về cửa sổ giấy.

Lại qua nửa canh giờ, bên ngoài vang lên tiếng đẩy cửa, xe ngựa thả chậm tốc độ, dọc theo đường loáng thoáng có tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân, cũng nhẹ vô cùng, tựa như cố hết sức hạ thấp giọng.

Đi thêm nửa nén hương, xe ngựa cuối cùng dừng lại.

Bà vú xuống xe trước, Diêm Khung đang muốn đi theo xuống, cửa liền bị dùng sức đóng lại, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ trở về ngồi.

Dung Vận nói: “Chớ buồn bực, ngươi không phải một mình. Ta cũng hy vọng ngươi mới vừa rồi chen xuống được.”

Diêm Khung: “…” Ăn một mũi đầy bụi còn bị người ta chê dư thừa, người ấn đường biến thành màu đen, vận xui ngay trên đầu sẽ không phải là mình đấy chứ? Gã cầm kính bát quái soi mặt.

Dung Vận tò mò hỏi: “Đây là kính chiếu yêu sao?”

Diêm Khung: “…”

Dung Vận hỏi Trần Trí: “Gã vì sao không nói lời nào?”

Trần Trí nói: “Bởi vì gã nói chuyện sẽ thu tiền.”