[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 77: Hướng nguyệt chi tâm (7)




Dịch: Phong Bụi

“Sư phụ nếu có tâm sự, cứ nói với con. Cho dù không giúp được gì, con cũng có thể… kể chuyện cười cho sư phụ nghe.”

Chưởng quỹ phu nhân tỉ mỉ kể đếm từng người: “Người đầu tiên chính là lão tướng Hạng Khoát người được ủy thác trách nhiệm nặng nề, trông chừng đại bản doanh khi lão Tây Nam Vương viễn chinh. Tuổi tác còn lớn hơn lão Tây Nam Vương mấy tuổi, mấy năm trước bị bệnh xương khớp, quanh năm ở nhà nghỉ ngơi, quyền lực trong tay liền chuyển giao cho con trai. Ngày mà tin tức Tây Nam Vương bệnh nặng truyền ra đó, ông ta liền dẫn người vây vương phủ, muốn định Ngạc Quốc phu nhân tội danh mưu hại Vương gia.”

Trần Trí hiếu kỳ hỏi: “Vậy Ngạc Quốc phu nhân chuyển nguy thành an như thế nào?”

Chưởng quỹ phu nhân nói: “Binh lính vây phủ tầng tầng lớp lớp, lại không có tin tức truyền ra, rốt cuộc như thế nào, không thể nào biết được. Trong phường ngược lại có vài lời đồn đãi. Có người nói, Ngạc Quốc phu nhân rộng mở cửa, tiếp đãi Hạng Khoát, dùng tình khiến ông ta cảm động, dùng lý lẽ để thuyết phục, rốt cuộc thuyết phục được vị trụ cột Tây Nam này. Hai người cười một tiếng xóa ân thù; có người nói, Hạng Khoát vào cửa, liền thấy Tây Nam Vương tinh thần phấn chấn ngồi ở trước bình phong, hỏi ông ta có muốn tạo phản hay không? Hạng Khoát bị dọa sợ quỳ xuống ngay tại chỗ cầu xin tha thứ. Có điều, đáng tin nhất là loại tin đồn thứ ba. Nói Ngạc Quốc phu nhân cùng Hạng Khoát thương lượng một giao dịch. Nguyện để Hạng Khoát cầm đầu, chung nhau đối phó Lương Vân.”

Không đợi đặt câu hỏi, bà liền giải thích: “Lương Vân chính là một người khác cũng bất mãn với Ngạc Quốc phu nhân. Ông ta nguyên là thư ký của lão Tây Nam Vương, sau khi lão Tây Nam Vương qua đời, ông ta hết sức trung thành với Tây Nam Vương, loại bỏ đối lập, rốt cuộc được nạp làm tâm phúc. Bởi vì quan hệ mật thiết cùng chư vị công tử trong vương phủ, chỉ trong thời gian mấy năm, lại vượt qua một đám lão thần, lên làm Lại bộ thượng thư. Tây Nam Vương không thiết lập ba công không thiết lập tể tướng, Lại bộ thượng thư đã là hồng nhân (người được sủng ái) bậc nhất bên cạnh hắn rồi.”

(Ba công : là tên gọi chung của ba chức quan địa vị tôn quý nhất của Tần triều Trung Quốc. Sau Tần triều đa số là hư chức, địa vị hơi thấp so với Tể tướng.)

Trần Trí dầu gì cũng đã làm Hoàng đế mấy năm, những điều trong đó đều hết sức rõ ràng.

Đây là tranh đấu giữa văn và võ.

Lương Vân cảm thấy mình đứng đầu quan văn, loại chuyện động miệng lưỡi này dù thế nào cũng nên là đến phiên mình. Hạng Khoát lý lịch bày ở đó, hơn nữa trong thời chiến khi đại quân áp cảnh, tự mình xử lý quân vụ không nhường cho ai.

Nhưng hai hổ tranh đấu, nhất định sẽ có một con bị thương.

Ngạc Quốc phu nhân nếu nắm lấy điều này để giở trò, ngược lại có thể đổi lấy thái bình nhất thời.

Nhìn hiện nay trên dưới Tây Nam, mài đao xoèn xoẹt, rõ ràng cho thấy võ tướng, phái chủ chiến chiếm thượng phong, có thể hiểu chưởng quỹ phu vì sao lại cho là loại tin đồn thứ ba đáng tin hơn rồi.

Chưởng quỹ phu nhân đề nghị: “Trước đó vài ngày, con Hạng Khoát, Hạng Mộ vô tình gặp được Hộ bộ Lang trung Lệnh Hồ Kỳ, hai người xảy ra một cuộc tranh chấp, Lệnh Hồ Kỳ bị đánh gãy hai chân, sau khi băng bó, liền mang đến phủ Hộ bộ Thượng thư. Không bao lâu, lại đi phủ Lại bộ Thượng thư. Ai ngờ Lương Vân đóng cửa không tiếp khách, hiển nhiên không muốn xen vào việc của người khác. Các ngươi nếu muốn hạ thủ, ngược lại có thể hạ thủ từ  phía hắn.”

Lệnh Hồ Kỳ cái tên này mặc dù xa lạ, nhưng mà Hộ bộ Lang trung có chút quen tai.

Trần Trí hơi ngẫm nghĩ, liền nhớ tới sự kiện tiên đồng “bán đứng nhan sắc” kia. Trong Hoàng khuê tiên đoán, cái tên háo sắc trêu đùa vợ bé của nam sủng của Trần Hiên Tương, không phải là Hộ bộ Lang trung sao?

Người này đời trước cũng không biết làm cái gì ác, đời này cứ luôn quanh quẩn ở giữa việc tìm chết cùng xui xẻo, không thể tự thoát ra.

Chưởng quỹ phu nhân biết hai người tất có chuyện cần nói, chu đáo nhường phòng lại cho bọn họ. Trước khi đi, còn đưa cho một quyển sổ, phía trên phân tích cặn kẽ tình huống  và phân bố thế lực của Tây Nam, chỉ riêng tên đã ước chừng liệt kê hết hai mươi mấy trang.

Trần Trí cảm thán rồi: “Những người này ngươi gài vào từ lúc nào?” Bấm đốt ngón tay, tính tới tính lui, nếu là người do Dung Vận gài vào, hắn nhất định từ lúc ba tuổi đã biết lo xa nghĩ rộng thành một con cáo già.

Dung Vận nói: “Những người này ban đầu là ông ngoại sợ mẹ con xa gả, bị cha con khi dễ, cho nên mang đi cùng. Ai ngờ mẹ con nửa đường liền đuổi người ta đi, lúc ấy bịa ra một cái cớ, nói Tây Nam Vương dã tâm bừng bừng, sớm muộn cũng sẽ muốn chấm mút Giang Nam, không ngờ một lời thành sấm.” (sấm : lời tiên tri)

Trần Trí nói: “Ta ngược lại cảm thấy là mẹ ngươi lo xa nghĩ rộng, chỉ là sợ cha ngươi lo lắng, mới nói như vậy.”

Dung Vận nhìn chằm chằm y cười.

Trần Trí nhướn mày: “Ngươi cười cái gì?”

“Người tuy rằng chưa từng gặp mặt mẹ con, ngược lại là tri kỷ hiếm có.”

“Đáng tiếc sinh ra ngươi.”

“…” Dung Vận cưỡng ép giải thích, “Ở cùng nhau, tất nhiên bổ sung lẫn nhau vẫn tốt hơn.”

Trần Trí nói: “Cũng đúng. Thầy trò mà, dù sao phải có một người sai sử, một người bị người kia sai sử.”

Dung Vận nói: “Nếu như là sư phụ, bị sai sử cả đời cũng nguyện ý.” Dừng một chút, mang theo mấy phần khổ sở cùng ưu buồn, sâu kín nói, “Chẳng qua là cả đời này nhìn một chút liền đến kết thúc, không khỏi quá ngắn ngủi chút.”

Trần Trí làm bộ nghe không hiểu ý trong lời nói của hắn, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, làm bộ nhìn một chút chậu hoa, chờ phía sau vang lên tiếng châm trà, mới xoay người nói: “Ngươi định hạ thủ từ người nào?”

Dung Vận nói: “Hạ thủ từ Lệnh Hồ Kỳ mặc dù đơn giản, nhưng lời bình người này là háo sắc nhát gan, sợ là không được việc. Ngược lại là Hộ bộ Thượng thư…”

Trần Trí bật thốt lên: “Phòng Bá Kiên?”

Dung Vận tay châm trà dừng một chút, mới buông bình trà xuống: “Phòng Bá Kiên vinh thăng lên thượng thư không lâu, sư phụ không ngờ đã biết hết, tin tức thật là linh thông.”

Trần Trí nói: “Không có gì, ta chính là chú ý hắn.”

Nụ cười trên mặt Dung Vận không treo nổi nữa, ngẩng đầu nhìn y.

Trần Trí nói: “Ngươi không phải là nghĩ như vậy sao?”

Dung Vận nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Trần Trí suy nghĩ một chút lý do giải thích, thật sự là dông dông dài dài lãng phí nước miếng, đã vỡ liền phá tan luôn nói: “Ừ.”

Dung Vận bỗng nhiên cười: “Sư phụ nói như vậy, con liền an tâm rồi.”

Trần Trí: “…” Dung thiếu niên “ba trong một”, tâm tư ngươi chớ hòng đoán.

Dung Vận nói: “Nghĩ đến hẳn là Hoàng Thiên nha lại bố trí nhiệm vụ gì phải không? Chẳng lẽ vị Hộ bộ Thượng thư này còn có thân phận gì không thể nói ra sao? Hay là, hắn sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đối với thế cục thiên hạ trong tương lai?”

Tuy không trúng, cũng không lệch là bao.

Trong Hoàng khuê nói, đường Phòng Bá Kiên đi, là theo chân Tây Nam Vương vào các bái tướng. Chẳng qua là Trần Hiên Tương đã mệnh tang cửu tuyền…

Trần Trí đột nhiên có cảm giác quái dị.

Vì để cho Phòng Bá Kiên lên làm Hộ bộ Thượng thư, ủng hộ Trần Hiên Tương, Giai Vô mới phái một nhiệm vụ giả trang vợ bé của nam sủng. Có thể thấy, dựa theo sự sắp xếp của Thiên đạo, Trần Hiên Tương không nên chết vội vàng tùy tiện như thế.

Chi tiết nhỏ còn chú trọng, phương hướng lớn lại làm bừa bãi?

Trần Trí càng nghĩ càng cảm thấy quỷ dị, trên mặt không tự chủ để lộ ra mấy phần ngưng trọng. Nếu không phải Trần Hiên Tương đột nhiên xảy ra chuyện, y vào giờ phút này, đã thân tại chiến trường Thần Ma.

Cũng không biết nơi đó chiến huống như thế nào rồi.

Trán bị đụng nhẹ một cái, còn chưa kịp tránh, đối phương đã rút tay trở về.

Dung Vận một tay chống má, nhìn Trần Trí: “Sư phụ nếu có tâm sự, cứ nói với con. Cho dù không giúp được gì, con cũng có thể… kể chuyện cười cho sư phụ nghe.”

Trần Trí nói: “Ờ, vậy ngươi kể một chuyện cười nghe xem.”

Dung Vận nói kể là kể: “Trước kia có ngọn núi, trên núi có một đôi thầy trò. Có một ngày sư phụ nói với học trò, từ nay về sau, ngươi không phải là học trò của ta nữa. Học trò mừng rỡ, lập tức liền đứng lên hỏi, sư phụ sư phụ, Người rốt cuộc đã đồng ý gả cho con… Sư phụ, roi xù xì, dễ làm tay bị thương, Người muốn đánh con cứ dùng ghế phang, dùng bàn đập, ngàn vạn lần đừng dùng roi.”

Trần Trí cười nhạt: “Ta muốn dùng roi hơn, thì làm sao nào?”

Dung Vận than thở: “Sư phụ cố ý như vậy, đồ nhi cũng không thể nói gì được. Chẳng qua là, sư phụ nếu bị thương ở đâu, nhất định cũng phải đánh đồ nhi giống hệt ở đó, coi như là thầy trò chúng ta đồng tâm rồi.”

Trần Trí thầm nói: Ta nếu có thể đánh một cái giống hệt vậy, còn cần phải lấy mình uy hiếp sao?

Nếu như đã xác định Phòng Bá Kiên là mục tiêu, Dung Vận liền kêu chưởng quỹ phu nhân điều tra hành tung của hắn.

Trần Trí nhớ tới trước khi Tây Nam Vương phát binh, Ngô Cửu từng thông qua Đàm Thúc cảnh báo, bất kể là vì để thêm một đường lui, làm cỏ đầu tường, hay là chân tâm thật ý “cải tà quy chính”, tóm lại cũng coi là nửa con cờ. Hắn cùng Phòng Bá Kiên đều là thế gia Giang Nam, cho dù không có lui tới, ngày thường cũng sẽ chú ý, dò ý lẫn nhau, tìm hắn là tốt nhất.

Mặc dù Ngô Cửu là một trong những nam sủng của Tây Nam Vương, nhưng không ở trong vương phủ, mà là có một tòa biệt viện. Trên danh nghĩa là sự tôn trọng đối với hắn, thật ra thì tiền mua nhà vẫn tính trong “của hồi môn”.

Dung Vận đích thân viết một bức thư, “qua tay nhiều người” rơi vào trong tay Ngô Cửu. Trong thư muốn hắn thuyết phục Ngạc Quốc phu nhân, bỏ thành đầu hàng.

Viết như vậy là có lý riêng. Người không biết nội tình, chỉ biết là Ngạc Quốc phu nhân độc tài quyền hành, chỉ có đến Quảng Châu rồi, mới biết sau lưng Ngạc Quốc phu nhân có người khác điều khiển. Dung Vận là để che giấu hành tung.

Ba canh giờ sau, Ngô Cửu bỏ một phong thư vào thùng gỗ Dung Vận ước định.

Dung Vận không đi lấy lá thư này, mà là đứng trên lầu một tửu lâu cách đó không xa, sau khi nhìn một canh giờ, bên trong thùng gỗ tự cháy, không lưu lại một mảnh giấy nào. Sau đó, hắn lại đứng một lúc, thấy từ đầu đến cuối không ai chú ý đến thùng gỗ, mới xoay người rời đi.

Sau đó, Trần Trí đêm mò vào biệt viện.

Ngô Cửu đang ngồi ở trong đình viện, vừa uống rượu, vừa vẽ tranh.

Trần Trí từ mái hiên nhảy đến ngọn cây, biến đổi hết mấy góc độ, mới nhìn thấy nội dung bức tranh —— là một người phụ nữ ôn uyển. Trần Trí có duyên gặp mặt nàng một lần, đáng tiếc, cũng là lần gặp mặt cuối cùng.

Nghĩ đến việc nàng liều chết để lại đứa trẻ, không có mẹ không nói, cha còn trắng trợn gả cho một người đàn ông khác, cũng không biết Ngô gia ngày sau phải giải thích với đứa trẻ như thế nào.

Ngô Cửu vẽ xong người vợ quá cố, si ngốc nhìn một hồi, thu hồi bức vẽ, bỏ vào chậu lửa, cho một mồi lửa.

Trần Trí từ trên cây xuống, đi tới sau lưng hắn.

Ngô Cửu bỗng nhiên quay đầu, bị dọa lùi ba bước: “Ngươi, ngươi ngươi… Ngươi vào bằng cách nào?”

Trần Trí nói: “Bay vào.”

Ngô Cửu lấy lại bình tĩnh, đứng vững: “Trần tiên nhân đêm khuya đến thăm, chẳng hay có việc gì?”

Trần Trí nói: “Muốn mời Ngô công tử làm thuyết khách một lần.”

Ngô Cửu cau mày: “Ta ở trong thư đã nói rõ ràng. Ngạc Quốc phu nhân chẳng qua chỉ là một bù nhìn, không có khả năng tác động đến thời cuộc. Tiên nhân nếu đặt tâm tư ở trên bà ta, sợ là phải thất vọng rồi.”

Trần Trí nói: “Ngô công tử nói có lý, cho nên, ta đã có lựa chọn khác.”

Ngô Cửu tự giễu nói: “Thực không dám giấu giếm. Từ khi Vương gia bệnh nặng, ta liền trở thành cô hồn dã quỷ trong thành Quảng Châu này, nào có người thấy được.”

Trần Trí nói: “Ngô công tử sao không nghe tên của người này rồi hãy định luận lại.”

Ngô Cửu mặc dù nói “Mời nói”, biểu cảm vẫn xem thường như cũ.

“Người ta mời Ngô công tử thuyết phục, là Đại thiếu phu nhân của Phòng gia.”