Phi Thăng Chi Hậu

Chương 98: Thần nhưng không phải thần




Đại Đức Sùng Minh Điện chính là nơi nghị sự của hoàng đế cùng các đại thần, hôm nay bên trong đại điện, dưới sự yêu cầu của Thịnh Minh hoàng đế thì ngay bên cạnh long y bằng hoàng kim được thiết trí một tấm bình phong, khắp ba phía của bình phong đều có vải che kín.

Hôm nay Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế rõ ràng là khác với mọi ngày, sáng sớm, có ba gã thái giám và sáu cung nữ nhân vì khi nghe thấy mệnh lệnh của Thịnh Minh hoàng đế nhưng lại sản sinh trì nghi, liền bị Thịnh Minh hoàng đế chẳng chút do dự cầm lấy thượng phương bảo kiếm chặt đứt đầu, từ xưa cho tới nay, dùng thượng phương bảo kiếm để chém cung nữ và thái giám thì Thịnh Minh hoàng đế đúng là người đầu tiên.

Bên trong triêu đường, Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế an tọa bên trên long y, long mục thần quang tứ xạ, ở phía dưới của triêu đường thì có gần trăm gã đại thần phân ra thành chín hàng ngang và chín hàng dọc, ý chỉ cửu cửu quy nhất.

Bên phải là văn thần, bên trái là võ thần, nhưng những người đứng ở đầu hàng đều là những văn thần. Từ xưa đã lấy bên phải làm chính, văn thần khinh võ, võ thần khinh văn, nhưng trên triều đường lại lấy văn làm trọng.

"Tả thừa tướng, Mộng Nguyệt Thành dâng tấu chương báo, đại hạn, bách tính không có thu nhập, cần phải phát lương cứu tế, khanh thấy thế nào?" Thịnh Minh hoàng đế nhìn về phía một lão giả nho bào ở phía dưới bên trái mà hỏi.

"Không thể, thưa bệ hạ, Mộng Nguyệt Thhành thực sự là có lương, nhưng phủ nha lại báo gian, đáng bị xử tội." Tả thừa tướng trầm giọng nói.

"Ừm, … chuyện này tạm thời không bàn luận nữa … mấy ngày trước Mặc Thủy Kiếm Phái không ngờ lại dám giết sạch mọt ngàn ba trăm mạng người trong phủ của thành chủ Phong Phủ Thành, loại hành vi này đúng là công nhiên miệt thị triều đình, theo như ý của Tư Đồ thừa tướng thì nên làm như thế nào?"

"Mặc Thủy Kiếm Phái là thế lực thâm căn cố đế ở Phong Phủ Thành, không nên trêu vào bọn họ, còn chuyện gấp bây giờ là phái một thành chủ khác để tiếp quản Phong Phủ Thành, đó mới là chuyện gấp cần phải làm bây giờ."

"Thế sao? Thế còn đối với Mặc Thủy Kiếm Phái thì sao? Chẳng lé không nghe không hỏi." Thịnh Minh hoàng đế không vui nói.

Tả thừa tướng sắc mặt như thường, đạm nhiên đáp: "Võ lâm hiện tại có thể lực rất lớn, không nên trêu vào họ."

"Bệ hạ, Phong Phủ thành đang thiếu mất một chức, thần đề xuất một người, Nam Dương Mục Dung rất là có tài, có khả năng đảm nhiệm chức này." Hữu thừa tướng Xuất Liệt nói.

Nam Dương Mục Dung, chính là người trong phái hệ của hữu thừa tướng, Thịnh Minh nghe thấy thế trong lòng không khỏi cười lên giận dữ, nhưng trên mặt thì chẳng hề có biểu hiện gì.

"Bệ hạ, Mộ Tử Kiếm Phái - Nam Thiên cũng có tài, vi thần tiến cử ngừoi này đảm nhiệm chức thành chủ của Phong Phủ Thành." Tả thừa tướng mở miệng nói.

Trong lòng của Thịnh Min hhoàng đế không khỏi thở dài một tiếng, nhười mà hai vị thừa tướng tiến cử đều thuộc phái hệ của bọn họ, hơn nữa đều là người trong giang hồ, triều đình -- đã đến lúc tối hậu quanđầu rồi a, trừ phi … cả thiên hạ này đã muốn hoán đổi một võ nhân làm hoàng đế!

"Chuyện này hãy để trẫm suy nghĩ, ngày sau sẽ nói tiếp." Thịnh Minh xua tay nói.

Hữu thừa tướng cùng tả thường tướng quả là phối hợp chặt chẽ, cũng không dây dưa quá nhiều vào chuyện này.

"Bệ hạ, Hàn Lâm Viện Đại Học Sĩ Cổ Lâm niên kỉ đã cao, xin bệ hạ chuẩn cho cáo lão hoàn lương." Một nho thần bước ra khỏi hàng, chắp tay khởi tấu nói.

Gã nho thần bị chỉ thẳng tên trên mặt xuất hiện biểu tình kinh hãi, ngơ ngac nhìn sang vị đại thần đó, đôi môi mấp máy nói: "Ta … ta … ta trước giờ chưa từng nói qua …."

Nhưng tựa hồ như chẳng có một ai nghe thấy thanh âm của y, đáng thương cho vị quan viên đang ở độ ba bốn chục, đang đúng thời tráng niên, lí nào lại đến cái niên kỉ già là cáo lão hoàn lương.

"Cổ Lâm, có chuyện này hay không?" Thịnh Minh hoàng đế trầm giọng hỏi, khí thế và uy nghiêm lộ ra trong thanh âm lập tức nhiếp trụ lấy Cổ Lâm.

Cơ hồ như theo quán tính, Hàn Lâm Viện Đại Học Sĩ mở miệng ra nói ý nghĩ trong lòng: "Bệ ha, tuyệt đối không có chuyện này, niên kỉ của thần chưa tới tứ tuần, lí naog lại đến niên kỉ cáo lão …."

"Nhâm Sủng, không ngờ là ngươi lại dám khi quân!" Thịnh Minh vỗ bàn đứng dậy, nỗi buốn bực tích lũy đã lâu liên thuấn gian bạo phát, y thân làm hoàng tộc, khí thế của thiên hạ chi chủ vô cùng bá liệt, ngay cả tả hữu thừa tướng cũng bị cổ khí thế này ảnh hưởng, nên nhất thời kinh dị há mồm nhìn vào Thịnh Minh hoàng đế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Nhâm Sủng nguyên bổn trong lòng có quỷ, Thịnh Min hhoàng đế trước giờ nhuyễn nhược quen rồi, đã khiến cho rất nhiều đại thần đều đã quên y kì thật vãn còn là một hoàng đế, mà khi một hoàng đế chân chính phát nộ thì cũng tương đối là dáng sợ.

"Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng! thàn biết tội, thần biết tội!" Nhâm Sủng nghe thấy Thịnh Minh hoàng đế quát tháo, đốn thời quỳ xuống, hồn thân run rẩy không ngừng.

Thịnh Min hoàng đế nhìn thấy tả hữu thừa tướng chuẩn bị mở miệng thì lập tức định ngay tội của Nhâm Sủng: "Nhâm Sủng, không ngờ ngươi lại dám thừa nhận, trẫm phát lạc … Nhâm Sủng được sủng ái mà cao ngạo, coi thường quân thượng, căn bổn đáng để tru cửu tộc, nhưng trẫm từ bi, chỉ xử tội một mình y. Người đâu, mau dẫn Nhâm Sủng đi ra Ngọ Môn xử trảm!"

Oanh! Nhân Sủng chẳng khác gì bị nằm mơ, sững sờ quỳ ở dưới mặt điện mà nhìn vào Thịnh Minh hoàng đế.

Thịnh Minh hoàng đế đã phát khẩu dụ xuống, nhưng trong đại điện lại trở thanh một phiến trống không, chẳng có một ai, mà cũng chẳng có một thị vệ nào đi lên, tả hữu thừa tướng ngẩng đầu lên nhìn vào Thịnh Minh hoàng đế một cách trào phúng.

"Người đâu!" Thịnh Minh hoàng đế giận dữ quát, thanh âm từ trong Sùng Minh Điện truyền ra rất xa, nhưng cung nữ, thái giám lẫn ngự lâm quân ở phụ cận thì lại như chẳng hề nghe thấy gì.

"Phản rồi, các ngươi! Trẫm nói, lập tức cho người bắt Nhâm Sủng ra ngoài kia chém đầu!"

"Bệ hạ đã mệt rồi, các ngươi mau dưa bệ hạ đi nghỉ ngơi đi!" Trong mắt của tả thừa tướng lóe lên một tia tinh mang, trầm giọng nói.

Khắp cả đại điện trở nên tĩnh lặng, y nhiên vẫn không hề có chút động tĩnh, tả thừa tướng tức thì biên sắc, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn sang hai tên thái giám ở hai bên của Thịnh Minh hoàng đế.

Hai gã thái giám đó sau khi nghe thấy lời nói của tả thừa tướng thì hai người này vẫn chẳng hề có biểu tình gì, lẳng lặng bất động.

"Ta nói bệ hạ dã mệt rồi, mau dẫn bệ hạ đi nghỉ ngơi." Thanh âm của tả thừa tướng đề cao hơn mấy phần, nhưng hai gac thái giám đó vẫn chẳng hề có động tác gì.

Thịnh Minh hoàng đế lạnh lùng nhìn vào tả thừa tướng, trên mặt chẳng hề có thái độ gì cả.

Bịch bịch!!

Hai tên thái giám đột nhiên ngã xuống, nàm sóng xoài ở trên đại điện, chúng thần không ngừng kinh hô, nhưng ngay lúc này thì Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế lại cứ vẫn bình tĩnh như thường mà mở miệng nói: "Chư khanh bất tất phải kinh hoảng, hai người này là do có bệnh lâu nên thành tật, hôm nay mới đột tử. Trậm niệm hai người bọn họ trung tâm hộ chủ nên sau khi chết sẽ chôn cất linh đình."

"Bệ hạ có chút phát sốt, bắt đầu ăn nói hồ đồ rồi, chúng khanh cần phải thể lượng cho chỗ khó của bệ hạ. Người đâu, sai ngự lâm quân dẫn hoàng thượng trở về điện nghỉ ngơi, tảo triều ngày hôm nay đến đây là kết thúc." Luc này thì hữu thừa tướng lại đột nhiên mở miệng nói.

Hai gã ngự lâm quân giáp sĩ thân mang khải giáp tay cầm trường kích từ bên ngoài điện đi vào, trong tay hai người tuy cầm trường kích nhưng ở hông lại đeo trường kiếm.

Những phiến giáp trên thân thể của hai gã võ sĩ này không ngừng va chạm nhau rổn rảng, mặt thì không hề có chút biểu tình đi xuyên qua quần thần, bước chân lên ngọc đài mà đi về hướng của hoàng đế.

Trên mặt của Thịnh Minh hoàng đế không tháy kinh cũng không thấy giận, chỉ lẳng lặng chú thị vào hai gã võ sĩ đang đi đến.

Ngay đúng lúc hai gã võ sĩ vừa mới đặt chân lên bậc đài thứ ba thì đột nhiên rên lên một tiếng, một dòng máu từ trên trán chảy xuống, sau đó ngã xuống chẳng khác gì một khúc gỗ.

"Hôm nay chính là ngày đại hung, liên tiếp có hai ba người bị chết, trẫm quyết định, hiện tại tan triều, chúng khanh đều có thể lui xuống, tả thừa tướng và hữu thừa tướng lưu lại, trẫm còn có chuyện khác cần hỏi." Thịnh Minh hoàng đế trầm giọng nói.

Chúng nhân sớm đã bị một loạt các sự kiện biến hóa khiến cho đờ đẫn, trong đam văn võ bá quan có một vài kẻ không đủ sức trói gà, vừa nghe thấy Thịnh Minh hoàng đế mệnh lệnh liền như thủy triều ồ ạt đi ra ngoài điện.

Ở sau lưng, cánh cửa to lớn bằng thiết đóng lại một cái, trong đại điện ta hữu thừa tướng đứng ở phía bên dưới bậc của đại bạch ngọc thạch, ở sau lưng y nhiên vẫn có gần mấy chục gã văn võ quan viên vẫn chưa đi khỏi, sắc mặt của chúng nhân tức thì trầm hẳn lại, đồng thời nhìn về phía Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế đang ngồi ở trên long y ….