Phi Thăng Chi Hậu

Chương 81: TRỞ VỀ CHIẾN TRƯỜNG




Vị diện thông đạo không ngừng súc nhỏ lại, Phong Vân Vô Kị tăng tốc hướng sang một đầu kia của thông đạo mà lướt đi, thân ảnh của ba người Cổ Nguyệt Thiên đã biến mất trước tiên ở phía trước, Phong Vân Vô Kị cũng đi tiếp theo sau đó, từ trong hắc động cao bằng nửa thân người mà bay ra, trước mắt liền trở nên khai lãng.

Một cổ khí tức quen thuộc truyền nhập vào trong mũi, Phong Vân Vô Kị không khỏi nhám đôi mắt lại, hít sâu vào một hơi, trong lòng không khỏi kêu vang lên: "Ta -- rốt cuộc cũng đã trở về rồi!"

Giết!

Đột nhiên hang loạt những tiếng hò hét hỗn loạn truyền nhập vào trong tai,tiếp theo đó là trận trận cung tên vang lên, những mũi tên dày đặc sung xích cả không trung, Phong Vân Vô Kị tứcthì kinh hãi, mở đôi mắt ra thì thấy ở phía dưới vô số chiến sĩ mang áo giáp ở hai trận doanh đang lao vào nhau mà giết choc, ở dưới đất máu me đầm đìa, còn ở hai bên cung tiễn như ong vàng ồ ạt lao đến, bất quá xảo hợp là ở chỗ -- Phong Vân Vô Ki hiện đang ở giữa hai quân giao chiến.

Mắt thấy hàng loạt mũi tên dày đặc sắp xạ tới, Phong Vân Vô Kị đột nhiên giang hai tay ra, đầu tóc tung bay, y phục kêu phành phạch, chỉ nghe một tiếng "Dừng!" vang lên, một trời mũi tên không ngờ lại bị ngừng ngay ở giữa không trung, Phong Vân Vô Kị dung hai tay phất ra một cái, cả ngàn vạn mũi tên đột nhiên hướng về hai phía khác mà bay đi, rồi biến mất bên trong thanh minh.

Phong Vân Vô Kị dung mục quang lạnh lung lướt qua phía dưới, phát hiện chỉnh cả chiến trường đều tĩnh lặng trở lại, hai bên liều mạng kích sát đột nhiên thu vũ khí lại, ngẩng đầu nhìn lên trên không trung, ai ai cũng có biểu tình há hốc miệng mồm. Phong Vân Vô Kị đối với những chiến sĩnày căn bổn không có hứng thú, mục quang lướt qua phía sau chiếc xe hoa lệ dừng ở sau lưng bên phải của các chiến sĩ, trên xe có một trung niên nam tử râu quai nón với cặp mắt bắn xạ hàn quang, đang dừng mục quang lại trên thân thể của mình.

Thần a!

Hàng loạt phiến hỗn loạn thanh âm từ khắp chiến trường vang lên, sau đó Phong Vân Vô Kị nhìn thấy vô số chiến sĩ, khom mình quỳ xuống, mang theo một cổ huyết tinh chi khí, Phong Vân Vô Kị chẳng có thời gian để lí tới nhưng binh sĩ phổ thông đó, chỉ nhìn về thiên không ở phía nam một cái, sau đó mau chóng bay đi, loáng một cái đã biến mất bên trên chiến trường.

Mắt thấy bản thân đã không còn nhìn thấy những giáp sĩ đó nữa, Phong Vân Vô Kị đột nhiên dừng lại, một cảm giác bất diệu xông thẳng vào trong lòng: Cổ Nguyệt Thiên đâu? Lãnh Nhược Sương? Mạc Li Dạ đâu? Bọn họ không phải bay trước bản thân chỉ có một bước thôi hay sao? Tại sao giờ lại không nhìn thấy nữa?

Phong Vân Vô Kị lập tức muốn quay trở lại đó để xem thử xem, nhưng nghĩ lại thêm một lần nữa thì đành bỏ qua, dung lấy thần thức kinh thế hãi tục của bản thân dù sao cũng tốt hơn. Nghĩ đến chỗ này, Phong Vân Vô Kị liền phát ra thần thức,trong phương viên vạn dặm không ngừng lướt qua lướt lại, tuy nhiên điều khiến Phong Vân Vô Kị phát lạnh đó là trong phương viên vạn dặm này căn bổn không có khí tức của ba người đó, đám người Mạc Li Dạ tốt xấu gì cũng là người đã phi thăng, sau mấy trăm năm tu luyện ở Thái Cổ cũng đạt được sự đề thăng cực đại, công lực cao đến mức những người tu võ phổ thông vô pháp so sánh, điều này cũng đủ khiến cho bọn họ thoát li khỏi chiến trường rồi. Nhưng sau khi Phong Vân Vô Kị dung thần thức thám tra thì căn bổn vô pháp tìm thấy tung tích của bọn họ, sau mấy lần thử lại, thấy không có kết quả thì Phong Vân Vô Kị chỉ đành bỏ qua.

Phong Vân Vô Kị nghĩ, chắc là lối ra của vị diện thông đạo không ngừng biến ảo.

Phong Vân Vô Kị cũng không lo, chỉ là phân tán mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại, trước mắt là cần phải ngăn cản những phi thăng giả đơn lẻ, cần phải tụ tập bọn họ lại một chỗ, sau đó mới tập trung phi thăng luôn thể, để tránh Thiên Đường lại giở trò trong lời hứa.

Phong Vân Vô Kị vừa suy nghĩ vừa bay lướt qua không trung, cự li vạn trượng loáng một cái đã bay qua, phía cuối chân trời, một tòa thành đập vào trong mắt, Phong Vân Vô Kị trong lòng rất là vui mừng, đúng lúc đang muốn qua đó xem thử, đột nhiên cảm giác thấy ở phía dưới có một cổ huyết tinh xông thẳng lên trên, Phong Vân Vô Kị không khỏi cau mày lại, y từ trên không hạ xuống, nhẹ nhàng tìm đến nơi có mùi huyết tinh nồng nặc đó.

Đó là một tòa núi xanh um tùm, phạm vi bao bọc của tòa sơn phong này lớn phi thường, trên đỉnh núi ẩn ước có mây khói liễu nhiễu, ở trên một con đường nhỏ ở dưới chân núi hiện ra hai dấu bánh xe in sâu vào trong đất, đi lòng vòng qua mấy gốc cây, rồi đi thẳng lên trên núi. Đi dọc theo dấu bánh xe lưu lại, Phong Vân Vô Kị chầm chậm đi lên trên núi, đi được một đoạn thì thấy bên dưới đất, ở giữa rãnh của hai bánh xe xuất hiện những vết máu.

Cách đó mấy bước, Phong Vân Vô Kị tại nơi những hòn sơn thạch rớt xuống, phát hiện một cụ thi thể đã bị đá làm cho phấn thân toái cốt, cả khối đá đều ướt đẫm máu khô. Đi thêm về phía trước mấy bước nữa, một thi thể của một nam tử khoác trên mình một bộ đồ võ sĩ màu lam, mặt đầy thần sắc kinh sợ, nằm lẫn lộn trong đống đá vỡ, một thanh trường mâu xuyên thấu thân thể của y, khiến cho thân thẻ của y cố định ở bên trên dống đá vỡ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Càng đi vào sâu hơn, thi thể càng lúc càng nhiều, trên con đường nhỏ một bên là vách núi, một bên là vách núi mây khói mờ mịt, rất là hiểm tuấn. Bên trên vách núi đó phân bố đầy vết kiếm lăng loạn, một vài lá cờ tàn phá của một vài môn phái bất đồng gắm hỗn loạn trên con đường nhỏ. Tiến thêm mấy bước, một chiếc xe ngựa màu đen đang móc lên trên một cây tùng to lớn ở gần vách núi, dưới đáy của chiếc xe ngựa đã hoàn toàn vỡ nát, cách đó không xa là là một con ngữa đã chết, từ trong kiệu xe vươn ra một cánh tay trắng toát thấm đầy máu.

Càng tiến sâu vào trong, thi thể càng lúc càng nhiều, các loại lá cờ với nhiều màu sắc khác nhau rơi vãi trên đường, đó tựa hồ như là những tiêu chí của các kiếm phái trong giang hồ, đoạn kiếm tàn đao vươn vãi khắp nơi, đến chỗ nào cũng có dấu vết của một cuộc chiến thảm liệt, đi tiếp vào sâu hơn, một tình huống hỗn chiến xuất hien trong đầu của Phong Vân Vô Kị, đầu rơi máu chảy, xác nằm khắp nơi, khi Phong Vân Vô Kị dừng bước thì thấy trước mắt đã là một bờ vực sâu thăm thẳm, dưới bờ vực mây khói liễu nhiễu, cương phong lướt qua, vụ khí chấn đãng, phía đối diện là một tòa sơn phong rộng rãi lúc ẩn lúc hiện.

Thần thức cường đại vô thất phát xuất, bắt đầu truy tìm trong phạm vi trăm dặm, quả nhiên là có rất nhiều thi thể mang trang phục cùng một môn phái, dĩ nhiên là đã trở thành một đống thịt, khó có thể phân biện được diện mục của các thi thể, dưới sự cảm ứng của thần thức, Phong Vân Vô Kị thấy được mấy đoạn xích sắt nối hai bên ngọn núi với nhau lúc ẩn lúc hiện, nêu như không phải thần thức của Phong Vân Vô Kị cường đại vô bỉ, thì khó có thể phát hiện cho được.

Nhẹ nhàng đưa một chân ra tra thám mốt cái, thấy chân đã đạp lên trên một vật thật, ở bên dưới chân vang lên nhưng tiếng do xích sắt va chạm, Phong Vân Vô Kị đạp chân lên trên xích sắt trông chẳng khác gì mặt đất, dù cho hai bên có cương phong trùng trùng, xích sắt có chấn động như thế nào đi chăng nữa, Phong Vân Vô Kị lại chẳng có chút dao động, vẫn ổn định hướng về phía đối diện mà đi.

Chưa đi được mấy bước, trong lòng của Phong Vân Vô Kị khé chớp động, sau đó hạ cúi người ngồi xuống bên trên đoạn dây xích nhìn xuống thì thấy ở giữa các mắt xích có chen vào một bàn tay, bên cạnh đó là một cụm lông màu xám tro. Phong Vân Vô Kị lấy phần long đó lên xem thử thì trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái, phần lông mao này trông chẳng khác gì một vật ở trên thân thể của quái thú, làm sao lại có thể xuất hiện ở nơi này? Trừ phi khi những người này đến đây có mang theo loại quái thú nào bắt được trong thâm sơn cùng cốc để hân thưởng hay sao?

Vị trí ở phía trước dần mỏng đi, một ánh đèn le lắt từ phía trước chiếu tới, Phong Vân Vô Kị điểm mũi chân một cái, liền như mũi tên rời cung, lao thẳng về phía ánh đèn truyền lại ….