Phi Thăng Chi Hậu

Chương 734: Trận chiến cuối cùng (21)




- A!

Phong Vân Vô Kỵ từ trên cao nhìn xuống Hắc Ám Viễn Chinh quân như thủy triều phía dưới, đột nhiên hét lên một tiếng bi thương. Thân hình hắn như một mũi tên nhọn xuyên qua tầng tầng không gian, từ trong trời cao lao thẳng xuống Hắc Ám Viễn Chinh quân phía dưới.

"Ong!"

Tiếng hét kia đã kinh động đến Hắc Ám Viễn Chinh quân ở ngoài cùng, bức tường người yên tĩnh bắt đầu sôi sục. Tất cả yêu ma đều bị khí tức mạnh mẽ ẩn chứa trong tiếng hét kia làm chấn động, lập tức xoay người lại. Trong tầm mắt bọn chúng chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen vẽ nên một vết tích thật dài, từ phía trên rơi xuống.

"Ầm!"

Trong tiếng vang lớn long trời lở đất, một đoàn ánh sáng còn chói mắt hơn gấp trăm ngàn lần so với mặt trời từ trong Hắc Ám Viễn Chinh quân bắn ra, ngàn vạn tia sáng xuyên qua bóng tối vô tận, chiếu sáng cả hư không.

- A!

Đám yêu ma kêu lên thảm thiết, trong nháy mắt bị ánh sáng vô tận kia xuyên qua thân thể, cả người run rẩy từ trong hư không rơi xuống. Khi những tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám Hắc Ám Viễn Chinh quân mới khôi phục tinh thần lại, cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

- Nhân tộc!

Cách kiếm khí hùng hậu kia mấy dặm, một tên yêu ma mặc áo giáp chỉ vào một tàn ảnh mơ hồ trong ánh sáng chọc trời, đồng thời hét lên. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đám yêu ma vừa mới nhìn thấy bóng người màu trắng ở phía sau, ánh sáng nóng rực đã hoàn toàn bộc phát ra. Không ai thấy rõ hình dáng thật sự của bóng trắng kia, chỉ dựa vào sự mẫn cảm trời sinh đối với khí tức của loài người, tên yêu ma này liền nhận ra thân phận của đối phương.

- Gào!

Phía dưới Phong Vân Vô Kỵ, đám yêu ma gầm thét, trường kích trong tay xoay chuyển, không hề né tránh bay lên nghênh đón ánh sáng chọc trời kia. Hắc Ám Viễn Chinh quân chung quanh tạo thành những đợt sóng dâng trào, tràn về hướng nguồn sáng. Đám Hắc Ám Viễn Chinh quân luôn xem mình là cao thủ, chưa bao giờ e ngại bất kỳ cá thể mạnh mẽ nào.

- Giết!

Hư không rung chuyển. Một đoàn khí tức giết chóc thảm liệt như đã trải qua chiến trận bao trùm hư không bên ngoài Thái Cổ. Vô số Hắc Ám Viễn Chinh quân như thủy triều từ bốn phía hội tụ lại, người còn chưa đến thì đủ loại công kích đã phát ra, giống như một đám mây đen cuồn cuộn tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Trong kiếm khí sáng rực, vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ lãnh khốc, năm ngón tay đột nhiên mở ra, "quy tắc của kiếm" đã xuất thủ.

"Ầm!"

Đám yêu ma chung quanh đang chờ xem kết quả của tên nhân loại kia, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, sau đó công kích do mình phát ra lại bắn ngược về với tốc độ còn nhanh hơn. Trong lòng hoảng hốt, bọn chúng đang muốn tránh né, lại phát hiện thân thể không còn điều khiển được, tất cả ma nguyên, máu và gân cốt đều hỗn loạn giống như bị người khác khống chế.

"Sao lại như vậy?" - Trong đầu chỉ kịp hiện lên ý niệm này, đám Hắc Ám Viễn Chinh quân mạnh mẽ bỗng cảm thấy trong đầu đau nhức, giống như có một thanh kiếm sắc vô hình cắm vào, trong nháy mắt xuyên qua cả linh hồn, phá tan thành mảnh vụn. Trước mắt chợt tối sầm lại, sau đó bọn chúng không còn biết gì nữa.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Những làn sóng gợn vô hình lan ra khắp Hắc Ám Viễn Chinh quân, nơi đi qua khiến cho tất cả yêu ma vẻ mặt hung ác đều cứng đờ, không còn cử động. Vô số thi thể nhấp nhô giống như những chiếc lá trong hồ, trôi nổi trong bầu trời đêm tối đen lạnh giá.

"Ong!"

Một dao động không gian nhàn nhạt từ phía không gian Thái Cổ truyền đến, bóng người chợt lóe lên, Phong Vân Vô Kỵ đã phá vỡ vách chắn không gian bước vào trong Thái Cổ, để lại phía sau một khu vực tử vong rộng mấy trăm ngàn cây số. Một lúc sau từng hàng bóng ma mới từ bốn phía xông tới, bọn chúng ngơ ngác nhìn khu vực tử vong này, nhìn những xác chết trôi nổi không thấy được đầu cuối.

Tại vùng đất Thái Cổ, dưới bầu trời u ám, những bóng ma cả người được bao phủ trong ma khí cuồn cuộn, hóa thành những vệt cầu vồng đen dọc theo bầu trời cùng bay về một nơi. Tiếng xé gió chói tai vang khắp bốn phương. Từ phía xa truyền đến tiếng la giết rung trời. Bầu trời bị mây đen và tia chớp dày đặc che phủ. Những bóng người từ dưới đất vọt lên, chỉ dừng lại trong hư không một lúc liền như tảng đá rơi xuống, sau đó phía dưới lại có những bóng người vọt lên… Trong không khí tràn ngập khí tức thảm liệt.

"Ầm!"

Một vệt cầu vồng kinh thiên mang theo tiếng rít chói tai từ trong bầu trời bay ra, len qua Hắc Ám Viễn Chinh quân, bay nhanh về nơi cuối cùng mà nhân tộc Thái Cổ tụ tập.

"Keng!"

Tiếng kiếm ngân réo rắt như rồng. Đệ Ngũ Kiếm Đảm hóa thành một con rồng nhanh như chớp bay lượn quanh người Phong Vân Vô Kỵ. Tất cả yêu ma đến gần và chắn ở phía trước đều bị một kiếm xuyên qua, không kịp kêu lên tiếng nào, lập tức từ giữa không trung rơi xuống.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Những đòn công kích hùng hậu từ bốn phương đánh tới, nhưng khi ma khí đến nơi, Phong Vân Vô Kỵ đã sớm hóa thành một điểm nhỏ biến mất trên bầu trời, khiến cho tất cả công kích đều đánh vào khoảng không. Hắn đã không có lòng dạ nào để ý tới đám Thiên Ma Thần chắn giữa đường, một đường bay về hướng tây. Trên mặt đất máu tươi lan tràn, xác chết trôi nổi, thi thể của yêu ma và con người chồng chất lên nhau nằm xuống trên đất, những đoạn kích gãy dày đặc như châu chấu, trong không khí tràn đầy mùi máu tanh nồng nặc, có thể thấy chiến đấu khốc liệt như thế nào. Từ trong những thi thể này, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy đệ tử Chiến tộc, nhìn thấy đệ tử Phong tộc, nhìn thấy Bắc Hải tù đồ, cũng nhìn thấy đệ tử Kiếm các… mỗi người trước khi chết, trên mặt vẫn giữ nguyên dáng vẻ giận dữ, trong tay nắm thật chặt trường đao, giống như vẫn muốn lao lên tiếp tục chiến đấu. Chung quanh mỗi thi thể con người đều có từ ba đến năm thi thể yêu ma, còn trên tất cả thi thể con người đều có ít nhất năm thanh trường kích cắm vào. Số lượng yêu ma hoàn toàn vượt trội.

"Tộc nhân của ta!" - Mỗi thi thể nhân tộc giống như một con dao cắm sâu vào lòng Phong Vân Vô Kỵ, khiến hắn không ngừng run rẩy. Một sự bi thương và đau đớn không thể miêu tả như thủy triều tràn đến, gần như không thể hít thở được.

Những cảnh tượng trong gian phòng đá dưới lòng đất Thánh điện, hình ảnh của cuộc chiến thần ma lần đầu tiên trong trí nhớ Bạch Hổ Chí Tôn nhanh chóng lướt qua trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Tình cảnh bi thảm của loài người trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên giống như chỉ mới hôm qua, cùng với đủ loại khuất nhục sau khi loài người chiến bại. Phong Vân Vô Kỵ nhớ đến đám người sám hối ở Bắc Hải ngày đêm bị thống khổ dày vò, nhớ đến đám người biến dị ở thủy lao dưới lòng đất Ma Giới, nhớ đến các tộc nhân dứt khoát bước vào Ma Giới, hóa thân thành ma.

Từng khuôn mặt sống động lướt qua trước mắt, Đông Phương Phá Thiên, Thái Huyền, Độc Cô Vô Thương, Tây Môn Y Bắc, Thánh Giả, Cổ Vu, Huỳnh Hoặc…

"Chẳng lẽ chúng ta lại phải trải qua một lần đau đớn như cuộc chiến thần ma lần đầu tiên sao? Chẳng lẽ đây là vận mệnh của loài người sao?" - Phong Vân Vô Kỵ siết chặt tay, dưới da nổi lên những sợi gân xanh, trong lòng như có một giọng nói bất khuất hét lên: "Không, chỉ cần ta còn sống sẽ vĩnh viễn không chấp nhận kết cục này. Chỉ cần ta còn sống, lịch sử sẽ không tái diễn!"

"Ong!"

Trong đầu dường như có thứ gì vỡ tan, tinh thần lực của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên rung lên, sau đó lan ra bên ngoài. Một luồng hơi nóng chảy khắp toàn thân. Vào giờ phút này, hắn đột nhiên lại có cảm giác điều khiển được thời gian gia tốc như khi hợp thể. Thân thể hắn rung lên, một dao động thời gian nhàn nhạt hóa thành sóng gợn lan về bốn phương. Tốc độ của hắn vốn đã đạt đến cực hạn đột nhiên tăng vọt, chỉ vài hơi thở đã biến mất trong hư không.

Đại quân nhân tộc đã rút về cách Thánh sơn ba mươi ngàn cây số. Đại quân ở bốn lỗ hổng không gian đều tụ tập lại, tạo thành một vòng tròn bảo vệ Thánh sơn. Hiện giờ khu vực này đã trở thành cứ điểm cuối cùng của nhân tộc Thái Cổ. Từ bốn phương tám hướng, Hắc Ám Viễn Chinh quân đông đúc không thể đếm hết liên tục tràn tới. Cỗ máy chiến tranh mạnh mẽ này vốn dùng để đối phó với đại quân của Quang Minh Thiên Đường, do chư thần trực tiếp cai quản, giờ phút này lại toàn bộ tiến vào Thái Cổ. Hắc Ám Viễn Chinh quân đông như bầy châu chấu bay lên trời, hóa thành một tấm màn nước màu đen nối liền trời đất, tràn về phía trận địa cuối cùng của nhân tộc Thái Cổ. Mặc dù thế công của Hắc Ám Viễn Chinh quân rất mạnh, nhưng đại quân nhân tộc dưới sự chỉ huy của mấy vị cao thủ đỉnh cấp, dựa vào phương thức công kích đáng sợ không cần phòng ngự, ngăn cản bước chân Hắc Ám Viễn Chinh quân tiến tới. Giết địch một ngàn tự tổn tám trăm đã là không phòng ngư, còn nếu giết địch tám trăm mà tự tổn một ngàn, cho dù là kẻ dũng mãnh cũng sẽ cảm thấy e ngại.

- Gào!

Tiếng hét vang khắp trời cao. Hư Vô Chi Quân đứng giữa tầng mây, liên tục dùng tiếng kêu để chỉ huy đại quân vây quét nhân tộc Thái Cổ còn sót lại. Sự phản kháng của nhân tộc chẳng qua là kéo dài chút hơi tàn. Hắn đang chờ thời cơ để cho đám nhân tộc này một đòn cuối cùng, hoàn toàn đưa nhân tộc Thái Cổ vào dòng sông lịch sử. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là kết cục cuối cùng của nhân tộc Thái Cổ.

Đột nhiên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong linh hồn, Hư Vô Chi Quân theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm. Không hề do dự, quyền trượng tinh không trong tay hắn rung lên. Trong tiếng ngâm xướng trầm thấp, trong quyền trượng tinh không bắn ra một vòng thần lực bóng tối sền sệt như nước, điên cuồng lan về bốn phương. Mấy ngàn tên cao thủ Hắc Ám Viễn Chinh quân vì đến quá gần, không kịp kêu lên một tiếng đã bị công kích đột ngột này đánh thành tro bụi.

"Ầm!"

Một luồng sóng ý thức hùng hậu khiến trời đất biến sắc đột nhiên bắn ra từ phía trước Hư Vô Chi Quân hơn mười trượng, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai truyền vào trong đầu hắn. Đứng trước luồng sóng ý thức hùng hậu này, tinh thần lực mạnh mẽ của Hư Vô Chi Quân lại giống như chênh lệch một trời một vực. Chỉ một chiêu, trong đầu Hư Vô Chi Quân liền chấn động, linh hồn trong nháy mắt chìm vào hỗn loạn. Thần lực mênh mông từ trong quyền trượng tinh không bắn ra không xa cũng theo đó tan ra. Hắn còn chưa tỉnh táo lại, biến hóa lại xảy ra.

"Xoẹt!"

Một bóng trắng mơ hồ giống như kiếm sắc lặng lẽ phá vỡ thần lực hủy diệt trước người Hư Vô Chi Quân, nhanh như chớp xuất hiện trước mặt hắn. Mặc dù ý thức chìm vào hỗn loạn, ngay cả tầm mắt cũng bị ảnh hưởng, nhưng Hư Vô Chi Quân vẫn theo bản năng giơ tay lên. Có điều tốc độ của hắn làm sao có thể so với Phong Vân Vô Kỵ, trong lòng vừa mới hiện lên ý niệm này, một bàn tay như sắt thép đã nắm chặt lấy vương miện màu bạc trên đầu hắn.

"Ong!"

Bàn tay Phong Vân Vô Kỵ vừa chạm đến vương miện màu bạc, thần khí do chư thần chế tạo này liền rung lên, trong vương miện có một hàng chữ viết nhỏ bé màu đen chạy qua, mặt ngoài đột nhiên nổi lên một ngọn lửa vực sâu hừng hực màu đen. Bên dưới vực sâu xa xôi, thần lực đến từ chư thần dường như muốn phá tan bề mặt của vương miện tràn ra.

"Ầm!"

Kiếm khí hùng hậu phát ra, từng ánh kiếm sáng rực liên tục chém xuống vương miện của Hư Vô Chi Quân. Phong Vân Vô Kỵ lại tiện tay phát ra một luồng tinh thần công kích đánh vào trong biển ý thức Hư Vô Chi Quân, khiến hắn lại chìm vào hỗn loạn, đồng thời năm ngón tay mở ra. Ngay khi thần lực bóng tối hùng hậu sắp sửa bộc phát, năm ngón tay Phong Vân Vô Kỵ hơi khép lại, kiếm ý của "dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất" phát ra, đánh vào trong vương miện màu bạc.

"Ầm!"

Bên dưới vương miện, bóng đen vặn vẹo chợt tiêu tan, thân thể Hư Vô Chi Quân trong nháy mắt bị phá hủy. Dưới công kích của "dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất", quyền trượng tinh không và vương miện màu bạc va chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng, vẽ nên hai đường cong lưu loát trong trời đất, bay về phía xa.

- Bảo vệ đại nhân!

Chỉ trong nháy mắt Phong Vân Vô Kỵ đã gọn gàng giải quyết Hư Vô Chi Quân. Chiến đấu tới nhanh và kết thúc cũng nhanh, cho đến khi hai món thần khí bay ra ngoài, chung quanh mới vang lên những tiếng kinh hô của đám cao thủ Hắc Ám Viễn Chinh quân.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Năm ngón tay mở ra, Phong Vân Vô Kỵ trong nháy mắt khống chế khí huyết trong cơ thể đám cao thủ Hắc Ám Viễn Chinh quân này. Kiếm ý điều khiển phát ra, dưới thực lực chênh lệch tuyệt đối, những mũi tên máu đột nhiên bắn ra từ sau lưng đám Hắc Ám Viễn Chinh quân vừa gào thét, văng khắp trời cao.

Biến hóa chợt xảy ra. Hắc Ám Viễn Chinh quân người này hi sinh thì người sau tiếp bước, giết về phía đại quân nhân tộc Thái Cổ phía trước, còn Hư Vô Chi Quân ở phía sau thì lại bị người khác đánh lén, điều này khiến đám yêu ma cả kinh thất sắc. Đám Hắc Ám Viễn Chinh quân ngoài cùng đồng loạt xoay người lại, thân hình nhoáng lên lao về phía Phong Vân Vô Kỵ.

Tại trung ương chiến trường, Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai, năm tên Bắc Hải tù đồ đã lĩnh ngộ Thế Giới, bảy vị chưởng khống giả Thánh điện tiền nhiệm và một số cao thủ nhân tộc khác đang chỉ huy những nhân loại còn lại chống đỡ thế công của ma tộc. Cao thủ đỉnh cấp của nhân tộc đã tổn thất gần như không còn, Quân Thiên Thương, Huỳnh Hoặc, Tây Môn, Độc Cô, Thánh Giả, Cổ Vu… đại trưởng lão Bắc Hải và mấy vị trưởng lão khác cũng chết trận trong quá trình rút khỏi lỗ hổng không gian. Còn đám Thái Cổ Ma Viên hung hăng bá đạo lại bị chư thần ra tay đánh chết, trong đó năm con Thái Cổ Ma Viên cấp Hồng Hoang xa xưa nhất lại chết trước tiên. Viên Tề Thiên nhờ được ba con Thái Cổ Ma Viên cấp Hồng Hoang bảo vệ, cuối cùng giữ được một mạng, nhưng linh hồn cũng bị thương, ngủ say không tỉnh lại. Thái Cổ gần như không còn một cao thủ đỉnh cấp nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Tề Thiên, cố gắng một chút, chỉ cần ngươi sư tôn trở lại nhất định có thể cứu chữa cho ngươi!" - Ứng Đông Lai liếc nhìn về Viên Tề Thiên phía sau đang được một tên tộc nhân cõng trên lưng, đã khôi phục hình thái loài người, yên lặng nói. Y cũng không có cách nào với vết thương trong linh hồn này.

Đầu tóc Ứng Đông Lai rối bù, áo quần rách nát, trên người loang lổ vết máu, thậm chí nhiều vết thương sâu đến tận xương. Y tỏ ra rất mệt mỏi trong trận chiến kịch liệt này. Là cao thủ Thần cấp hậu kỳ, vốn sẽ không có cảm giác chân khí suy kiệt, nhưng lúc này lần đầu tiên từ khi sinh ra tới nay Huyết Hải Ma Quân cảm thấy không thể duy trì chân khí. Cửu tinh không ngừng đẩy vũ trụ vào tăm tối, hơn nữa còn khiến cho nguyên khí trời đất của Thái Cổ bị hao hụt, rất khó từ trong trời đất khôi phục năng lượng bị tổn thất.

Huyết Hải Ma Quân tuy mạnh, nhưng Hắc Ám Viễn Chinh quân cũng không kém, hơn nữa còn liên miên không dứt giống như vô cùng vô tận. Ứng Đông Lai không biết chiến đấu kịch liệt và dồn dập như vậy sẽ kéo dài đến lúc nào, y chỉ biết là phía sau đã không có đường lui nữa. Trong mấy ngọn núi phía sau chính là nơi ba vị Chí Tôn rơi xuống. Thân thể to lớn của ba thánh thú lộ ra một đoạn giữa thân núi, nhưng trong dãy núi lại yên lặng không có âm thanh nào. Bởi vì nguyên nhân này, sau khi Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương chết trận, Ứng Đông Lai mới chỉ huy nhân tộc Thái Cổ còn lại lui đến nơi này, bảo vệ ba vị Chí Tôn và thánh thú.