Phi Thăng Chi Hậu

Chương 727: Trận chiến cuối cùng (14)




Phía trên hàng tỉ không gian, hai mươi bốn bóng đen cao mấy chục ngàn trượng đứng sừng sững trong khoảng hư vô rộng lớn không nhìn thấy ranh giới này. Hai mươi bốn cặp mắt hoàng kim yên lặng nhìn chăm chú vào một đầu khác trong hư không, ánh mắt hoàn toàn lạnh giá, không tìm được một chút tâm tình nào khác. Hai mươi bốn dòng nước pháp tắc vừa sáng vừa tối xuyên qua hư không, ánh sáng và bóng tối vô tận va chạm kịch liệt trong vùng đất mênh mông này. Mỗi lần va chạm đều có thể dễ dàng hủy diệt hàng triệu không gian vững chắc, nhưng trong hư vô phía trên hàng tỉ không gian này lại không nổi lên một chút sóng gợn nào. Dưới ánh sáng và bóng tối, hàng ngàn hàng vạn Chủ Thần phân thân hòa vào trong dòng nước pháp tắc mênh mông, chiến đấu kịch liệt trong khoảng hư không này.

Ven rìa chiến trường rộng lớn, một bên là hải dương ánh sáng phát ra ánh sáng vô tận, còn một bên là vực sâu bóng tối không có chút ánh sáng nào. Chư thần đang chiến đấu kịch liệt giữa vùng đất bản nguyên của Quang Ám này.

Chiến đấu giữa chư thần không ngày không đêm, cũng không có người thắng.

Khi chư thần tham gia, lực lượng đen tối và hỗn loạn trong vũ trụ nhanh chóng gia tăng.

"Rắc rắc!"

Một tiếng nứt lớn vang khắp vũ trụ, chấn động hàng tỉ không gian. Cửu tinh vốn đã sáng ngời đột nhiên càng lúc càng chói lọi, cuối cùng lại phát ra ánh sáng nóng rực giống như mặt trời. Nơi lực lượng cửu tinh lan đến, vết nứt tung hoành vũ trụ lại càng lớn hơn, tiếng rạn nứt to lớn kia chính là âm thanh do vết nứt to lớn hình chữ S này kéo dài ra. Nguồn: http://truyenfull.vn

Khi tiếng vang lớn kia truyền tới, trong dòng sông thời gian, cặp mắt to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn bỗng hiện lên vẻ khác thường. Tại khoảnh khắc này, cuối cùng hắn đã có một quyết định.

"Ầm!"

Chủ Thần thứ mười bốn dùng một chiêu "thời gian bất động" ngắn ngủi dừng Bổn Tôn lại. Ngay khi thần cách trên trán Bổn Tôn lập lòe, muốn thoát ra khỏi khống chế, Chủ Thần thứ mười bốn lại đánh ra một quyền, đồng thời phát ra tinh thần lực to lớn, không hề e ngại va chạm với Phong Vân Vô Kỵ trong hư không. Sau đó hắn lại xoay người, dùng một chiêu "thời gian bất động" dừng lại công kích do đám người ba Chí Tôn phát ra. Cuối cùng hắn kêu lên một tiếng, lập tức chạy về phương xa, cũng không quay đầu.

- Gào!

Tiếng rít thê lương tràn đầy sự bất cam và oán hận cực độ. Sau khi Chủ Thần thứ mười bốn lướt ra mấy trăm trượng, đột nhiên xuyên qua dòng sông thời gian cuồn cuộn, xuất hiện trong vũ trụ hỗn loạn.

- Đuổi theo!

Chiêu này của Chủ Thần thứ mười bốn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của moi người. Trong lúc bất ngờ, một cảm giác không lành lại dâng lên trong lòng mọi người. Có câu là "tức nước vỡ bờ", trong tình huống lâm vào tuyệt cảnh, không ai biết Chủ Thần thứ mười bốn sẽ làm gì. Lời vừa dứt, sáu người liền nhanh chóng đuổi theo.

"Ầm!"

Cách sáu đại cao thủ khoảng chừng chục triệu cây số, hư không nổi ra một vòng sóng gợn, sau đó Bổn Tôn và Phong Vân Vô Kỵ đều mặc áo trắng, bề ngoài gần giống nhau như đúc, đồng thời từ trong dòng sông thời gian bước ra. Hai người phân biệt phương hướng một chút, sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo Chủ Thần thứ mười bốn.

Chủ Thần thứ mười bốn đứng giữa vũ trụ không nhúc nhích, lẳng lặng chờ đám cao thủ bốn phương bay vút đến, thần sắc tỏ ra bình tĩnh khác thường, cũng không có dấu hiệu muốn chạy trốn.

"Nghịch thần giả, ta không hề muốn giết ngươi, nhưng ngươi lại bức ta hủy diệt ngươi!" - Sóng ý thức của Chủ Thần thứ mười bốn xuyên qua tầng tầng không gian, truyền vào trong biển ý thức của Bổn Tôn đang nhanh chóng lướt đến. Sau khi nói xong những lời này, hắn đột nhiên nhắm hai mắt lại.

"Ầm!"

Ngay khi Chủ Thần thứ mười bốn nhắm mắt lại, biến hóa chợt xảy ra. Chỉ nghe một tiếng nổ vang, trong hư không cuồng phong nổi dậy, mấy chục ngàn tia sét màu đen nóng rực từ dưới chân Chủ Thần thứ mười bốn bắn ra, chiết xạ về bốn phương. Dưới sự quan sát của mọi người, thân thể hắn đột nhiên lớn lên, trong nháy mắt liền đã cao đến mấy chục ngàn trượng, khôi phục lại thân thể to lớn ban đầu của hắn. Bên ngoài thân thể to lớn kia loáng thoáng có thứ gì đang nhúc nhích, dường như muốn thoát ra.

- Không hay!

Không hề báo trước, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bỗng cuốn qua linh hồn mọi người. Ma Đế Hoàng chỉ kịp kêu một tiếng, liền trông thấy Chủ Thần thứ mười bốn lại mở mắt ra. Ngay khi hai mắt mở ra, dùng Chủ Thần thứ mười bốn làm trung tâm, một đoàn oán khí mãnh liệt khiến cả vũ trụ đều biến sắc đột nhiên bộc phát ra.

Cho dù là Đệ Nhất phân thần đã đắm chìm rất lâu trong Sát Lục ma quyết, lại từng nhìn thấy sát khí dày đặc như thực chất bao phủ toàn bộ bầu trời vùng đất bỏ hoang, cũng chưa từng nghĩ tới một người, hoặc có thể nói là thần lại có thể bộc phát ra oán khí mãnh liệt như vậy.

"Ầm ầm!"

Khi Chủ Thần thứ mười bốn thả ra khí tức oán hận đã tích lũy từ hỗn độn ban đầu, trời đất đột nhiên biến sắc. Sâu trong bầu trời đen kịt sấm chớp đùng đùng, những tia sét lớn đến mấy trăm trượng bắn ra, theo oán khí mênh mông như biển cuốn về bốn phương. Dưới đoàn oán khí ngập trời này, ngay cả cửu tinh trên bầu trời cũng liên tục lay động, ánh sao trở nên ảm đạm.

Vào giờ phút này, tám đại cao thủ chính tà lại cảm nhận được quá trình hình thành của một linh hồn tràn đầy oán hận. Linh hồn mạnh mẽ này, hoặc nói chuẩn xác là oán khí của vị thần linh này sinh ra tại đầu cuối của thời không xa xôi, khi vũ trụ còn sơ kỳ, chúng sinh còn chưa thai nghén, không gian vẫn chưa thành hình, ngay cả hàng tỉ quy tắc cũng chưa hoàn toàn về chỗ của nó. Khi lần đầu tiên hắn mở mắt ra, nghênh đón hắn là vận mệnh thân thể bị chia cắt, vì vậy hắn căm ghét toàn bộ vũ trụ này, cũng căm ghét loài người đã ra đời nhờ hấp thu năng lượng vốn thuộc về hắn.

Chư thần sợ hãi oán khí của hắn, cho nên đã nhốt hắn tại Cửu U, thế là hắn lại sinh ra oán hận với chư thần. Trong thời gian bị giam cầm dài đằng đẵng, hắn không thể nói, không thể cử động, cứ như vậy trải qua hàng tỉ năm. Trong Cửu U cô độc và yên tĩnh, làm bạn với hắn chỉ có bóng tối và bóng tối, vì vậy oán khí của hắn lại càng đậm hơn.

Hắn vốn là vua của chư thần, được thai nghén trước cả chư thần. Nhưng sau khi phá phong ấn ra ngoài, một lần nữa hắn bị thất bại dưới tay loài người, thậm chí bị bức tới tuyệt cảnh, tôn nghiêm của Chủ Thần bị chà đạp nặng nề. Tất cả căm giận và thù hận chống chất lên nhau, ngay cả thân thể Chủ Thần của hắn cũng không chịu nổi gánh nặng này.

Hắn hận, hận trời, hận đất, hận loài người, hận Chủ Thần, cũng hận cả vũ trụ này.

Oán hận ngập trời này chất chứa sâu trong linh hồn, khiến hắn không ngừng trở nên mạnh mẽ, nhưng đồng thời lại ngăn cản hắn leo lên nơi cao hơn, ngăn cản hắn trở về ngôi vị của thần vốn thuộc về mình. Hắn vẫn luôn không muốn ngồi lên ngôi vị của thần, bởi vì một khi trở thành Chủ Thần lý trí, hắn sẽ không thể đẩy loài người, chư thần và vũ trụ khiến hắn oán hận vào vực sâu hủy diệt. Nhưng vào giờ phút này, hắn lại phải đưa ra một quyết định bất đắc dĩ, thả ra oán khí từ sâu trong linh hồn tích lũy từ hỗn độn ban đầu.

"Ầm!"

Khí tức oán hận khiến vũ trụ biến sắc quét qua toàn bộ hư không. Tâm thần mọi người chấn động, chỉ cảm thấy linh hồn giống như bị vô số cây kim sắc bén đâm vào, liền kêu lên một tiếng, bị oán khí tàn bạo đánh bay ra ngoài như diều đứt đây. Chỉ riêng Bổn Tôn và Phong Vân Vô Kỵ có tinh thần lực vô cùng to lớn mới ngăn cản được đợt oán khí giống như uy thế của vũ trụ này.

"Ầm ầm!"

Trong ánh mắt của Bổn Tôn và Phong Vân Vô Kỵ, sau khi thả ra oán khí dày đặc trong linh hồn, khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn bỗng liên tục gia tăng giống như măng non sau cơn mưa. Sau một tiếng vang lớn long trời lở đất, hư không chợt tối sầm lại. Một tia chớp lướt qua, trên đỉnh đầu Chủ Thần thứ mười bốn thình lình xuất hiện một vòng xoáy mây đen to lớn, lực lượng đen tối dồi dào từ bốn phương tám hướng nhanh chóng hội tụ vào trong thân thể to lớn vắt ngang giữa vũ trụ này. Dưới mây đen làm nổi bật, cặp mắt của Chủ Thần thứ mười bốn như đèn lồng treo cao trong bóng tối, càng lúc càng sáng. Trên người hắn, dao động tâm tình của loài người cũng nhanh chóng yếu đi. Không có oán khí, không có giận dữ, linh hồn to lớn kia cũng dần dần trở nên cân bằng, trở nên lý trí. Chủ Thần thứ mười bốn đang tiến hóa theo hướng lý trí như Bổn Tôn. Không còn tâm tình của loài người, lực lượng đen tối hùng hậu giữa vũ trụ vốn bị ngăn cách ở bên ngoài, lúc này lại điên cuồng tràn vào trong cơ thể hắn. Một đoàn khí tức vượt trên chúng sinh từ trên người hắn bộc phát ra, nhanh chóng quét qua bốn phía.

"Rắc rắc!"

Trong bóng tối vang lên một tiếng động rất nhỏ. Phong Vân Vô Kỵ theo tiếng nhìn lại, trông thấy thần cách thời gian lấp lánh trong suốt trên trán Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên mọc ra hai cạnh thật mỏng. Sau khi hai cạnh rất mỏng này hình thành, thần cách thời gian trên trán hắn đột nhiên tỏa ra một đoàn ánh sáng chói mắt. Vào giờ phút này, mất đi sự trói buộc cuối cùng, thần cách thời gian của Chủ Thần thứ mười bốn đã đạt đến hoàn mỹ. Đây là một viên thần cách hoàn chỉnh của Thời Gian Chủ Thần.

"Không hay, thực lực của hắn đang nhanh chóng gia tăng, theo đó năng lượng linh hồn cũng được tăng cường. Nhất định phải ngăn cản hắn!" - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ. Mặc dù hắn và Bổn Tôn đều thấy được sự biến hóa của thần cách thời gian, nhưng lại không hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong đó. Lúc này sắc mặt của hắn có phần tái nhợt. Tại khoảnh khắc vừa rồi, oán khí do Chủ Thần thứ mười bốn thả ra bên ngoài còn kinh khủng hơn nhiều so với lực lượng tinh thần của hắn. Phong Vân Vô Kỵ không kịp đề phòng, linh hồn cũng bị chấn động một chút, khí huyết trở nên quay cuồng.

Dường như có cùng suy nghĩ với Phong Vân Vô Kỵ, Bổn Tôn yên lặng đứng trong bóng tối một lúc, sau đó đột nhiên ra tay. Một vệt trắng lướt qua hư không, Bổn Tôn liền biến mất vào trong bóng tối, nhưng ý thức lại đồng thời tập trung vào Chủ Thần thứ mười bốn.

"Ầm!"

Một tia chớp màu đen to lớn đột nhiên từ trong vòng xoáy mây đen phía trên đánh xuống đỉnh đầu Chủ Thần thứ mười bốn. Trước khi Bổn Tôn ra tay, Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên biến mất.

"Ầm!"

Tia chớp màu đen to lớn đánh xuống hư không cách đó mấy trăm triệu cây số. Những không gian ở nơi này lúc trước đã bị tan vỡ dưới ảnh hưởng của cửu tinh, khiến cho vô số sinh linh trong không gian bị ném vào hư không, thi hài như cát trôi nổi trong hư vô tối đen.

Chủ Thần thứ mười bốn đứng sừng sững trong hư không, cặp mắt không có chút tình cảm nào quét qua chung quanh, tay phải vung lên phát ra một đoàn ánh sáng màu đen sền sệt, bao trùm tất cả thi thể trôi nổi trong hư không. Chỉ trong một ý niệm, ánh sáng đen kịt lại như thủy triều chui vào trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn. Sau khi ánh sáng tan di, vô số thi thể như cát trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng, hư không hoàn toàn trống rỗng.

"Ầm!"

Sau khi tiếng sấm qua đi, Chủ Thần thứ mười bốn lại hóa thành một tia chớp màu đen biến mất không tung tích. Một lúc sau, bóng trắng chợt nhoáng lên, thân hình của Bổn Tôn và Phong Vân Vô Kỵ lại xuất hiện trong khoảng hư không này.

Thần thức quét qua chung quanh, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ nhất thời trầm xuống. Những mảnh vụn của không gian vỡ tan vẫn còn trôi nổi trong hư không, nhưng sinh linh trong không gian sau khi chết, thân thể và linh hồn của bọn họ đều biến mất không cón bóng dáng. Một ý niệm nhanh như hớp lướt qua trong đầu Phong Vân Vô Kỵ: Chủ Thần thứ mười bốn đã cắn nuốt linh hồn của những sinh vật chết trong không gian tan vỡ này.

Bóng trắng chợt nhoáng lên nơi khóe mắt, Bổn Tôn đã lặng lẽ đuổi theo Chủ Thần thứ mười bốn. Phong Vân Vô Kỵ lại dừng bước, nhìn vào hư không trống rỗng, sắc mặt nặng nề.

Trong lời đồn, lúc trước khi Chủ Thần thứ mười bốn sinh ra đã bị bình hành pháp tắc ảnh hưởng, một nửa năng lượng dùng để thai nghén loài người. Nếu như lời đồn này là chính xác, vậy thì Chủ Thần thứ mười bốn hoàn toàn có năng lực thu hồi năng lượng vốn thuộc về hắn. Nghĩ tới đây, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ trĩu nặng. Đến bây giờ Chủ Thần thứ mười bốn mới bắt đầu hấp thu năng lượng do loài người sinh ra sau khi không gian tan vỡ, hiển nhiên là có liên quan đến oán khí ngập trời mà hắn vừa mới thả ra. Cửu tinh nối liền, vũ trụ xiêu vẹo, vô số không gian tan vỡ, hàng loạt sinh linh chết đi. Nếu như Chủ Thần thứ mười bốn hấp thu toàn bộ thì sẽ đáng sợ như thế nào. Điều may mắn duy nhất là không phải trong tất cả không gian đều có con người sinh sống, cũng không phải tất cả không gian đều vỡ tan, hoặc là chỉ sụp đổ một phần.

Chủ Thần thứ mười bốn không ngừng điều động lực lượng thời gian, hấp thu năng lượng của vô số nhân loại sau khi chết trôi nổi trong hư không. Thần lực và linh hồn trong cơ thể hắn đang tăng trưởng với một tốc độ không thể tưởng tượng. Cảm nhận được tình trạng này, sáu đại cao thủ linh hồn đã bị thương đều biến sắc.