Phi Thăng Chi Hậu

Chương 604: Cuộc chiến “huyết tinh song quân vương” (7)




Từ khi "thiên hạ luận võ" bắt đầu đến khi Chủ Thần thứ mười bốn sống lại, khoảng thời gian này nói dài thì không dài nhưng nói ngắn cũng không ngắn. Ít nhất thời gian này đủ để nhân tộc Thái Cổ sử dụng Hoàn Nguyên tâm pháp, chuyển hóa chân khí mà mình khổ tu trở về thành chân khí thuần túy không mang theo bất kỳ thuộc tính nào, sau đó tu luyện một môn công pháp khác đến khi có thành tựu.

Có cơ sở của thần công ban đầu, lại lựa chọn tu luyện một môn công pháp cường đại khác, dĩ nhiên là làm ít công nhiều, lúc tu luyện cũng không tốn quá nhiều thời gian vượt mức.

Tin tức về sự tồn tại của Chủ Thần thứ mười bốn và bộ tộc thủ hộ đã truyền khắp mảnh đất Thái Cổ. Sau trận chiến, các phương bắt đầu tìm hiểu, rất nhanh mỗi nhân tộc Thái Cổ đều biết được tin tức cặn kẽ liên quan đến Chủ Thần thứ mười bốn và bộ tộc thủ hộ. Sau khi nghe được, trong lòng mọi người đều cảm thấy nặng trĩu.

Bộ tộc thủ hộ chết đi khiến cho toàn bộ Thái Cổ rung động và ngẫm nghĩ. Bộ tộc thủ hộ lặng lẽ dùng hành động của mình để bảo vệ Thái Cổ. Trước khi ngã xuống, dưới cái nhìn của vô số cặp mắt, bọn họ đã quỳ xuống trong hư không, giao phó Thái Cổ cho những người còn sống. Liệu mình có thể gánh vác được lời dặn của này của bộ tộc thủ hộ trước khi chết hay không? Mỗi người đều chìm vào chất vấn và suy nghĩ với chính mình.

Thái Cổ liệu có bao nhiêu bộ tộc thủ hộ? Có khi nào thời điểm nguy cơ tới, mình chỉ có thể bất lực nhìn tộc nhân chết đi, nhìn thảm kịch xảy ra mà không làm được gì? Khi nguy cơ tới, liệu mình có lại giữ chức khán giả, chỉ biết đứng nhìn mọi chuyện xảy ra? Nếu như mỗi lần đều mong chờ người khác, mong chờ một bộ tộc thủ hộ khác, một Đế Thích Thiên khác sắm vai chúa cứu thế, vậy sau khi những người thủ hộ này chết đi, còn ai đến bảo vệ Thái Cổ, còn ai vì Thái Cổ giành lấy một đường sinh cơ?

Thái Cổ mênh mông, tộc nhân ngàn vạn, chẳng lẽ chỉ vỏn vẹn mấy người có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề đó sao?

Bi ai to lớn và tự trách nặng nề như thủy triều bao trùm Thái Cổ, ngay cả tiếng gió từ bắc đến nam thổi qua đều có vẻ thê lương.

Cả Thái Cổ đâu cũng có người điên cuồng luyện võ. Dưới đáy biển sâu ở Bắc Hải và Đông Hải có vô số người không ngừng luyện công. Dưới dung nham bình nguyên phía tây, nhiều người chìm sâu vào dung nham nóng chảy, dùng sức nóng sâu trong lòng đất để rèn luyện thân thể của mình.

Khi Tâm Ma đặt chân đến mảnh đất Thái Cổ, liền cảm thấy kinh ngạc vì hình ảnh điên cuồng mà mình nhìn thấy. Nơi mà hắn đáp xuống là khu vực phía tây Thái Cổ, có những dãy núi giăng đầy. Sào huyệt của Phong tộc cũng ẩn giấu trong những dãy núi rộng lớn này.

- Hây!

Khi Tâm Ma mặc áo bào đen, khoác áo choàng đen dài đáp xuống một khu vực trống trải đầy đá vụn, trong tai lập tức nghe được những tiếng bật hơi phát lực. Hắn bất giấc ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy trước mắt có ít nhất mấy ngàn tên đại hán tóc dài mình trần, bên hông quấn một cái đai lưng màu đen, mặc khố rộng thùng thình đang đứng trên mặt đất. Trên đỉnh đầu bọn họ là những ngọn núi cao hơn ngàn trượng.

- Hây!

Trong tiếng bật hơi, những đại hán đang cắn răng này thỉnh thoảng lại co duỗi hai cánh tay, những bắp thịt trên người như cốt thép nổi lên thật cao, chiết xạ ra một mảng ánh sáng bóng loáng. Nâng một ngọn núi lớn cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, cao thủ Hoàng cấp cũng có thể dễ dàng làm được. Nhưng Tâm Ma nhìn lướt qua, thình lình phát hiện những đại hán tóc tai bù xù, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ và kiên nhẫn này đã sớm dùng bí pháp phong ấn hơn phân nửa công lực trong cơ thể, chỉ còn lại một tầng hoặc nửa tầng công lực hộ thân, cứ như vậy dùng những ngọn núi để rèn luyện cường độ thân thể của mình.

Theo động tác của những đại hán này, từng chùm lớn đá vụn và bùn đất từ trên thân núi rơi xuống. Những đá vụn dưới chân Tâm Ma chính là đến từ đây.

Từng hàng đại hán, hoặc trên không trung, hoặc đứng trên mặt đất, tay không giơ những ngọn núi màu đen, cảnh tượng này thoạt nhìn vô cùng tráng lệ. Những tiếng thét như thuỷ triều ập vào mặt Tâm Ma.

Ánh mắt vượt qua những đại hán đang nâng những dãy núi này, Tâm Ma nhìn thấy phía sau có nhiều người để trần thân trên, toàn thân đầy vết nứt và vết máu đang ngồi xếp bằng điều tức. Những người này bởi vì nâng vác quá nặng khiến cho gân mạch toàn thân đều nứt ra, sau khi điều dưỡng một lúc lại nhanh chóng gia nhập vào rèn luyện.

Sau khi Tâm Ma xuất hiện ở khu vực này, đám đại hán điên cuồng kia không hề để ý đến hắn. Chỉ có một tên đại hán liếc nhìn hắn một cái, thả dãy núi trong tay xuống, đi lên phía trước, từ xa xa giận dữ quát:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình vừa mới phi thăng sao? Sao ngươi không cố gắng gia tăng công lực của mình, lại rỗi rãnh đi dạo ở đây? Ngươi vẫn còn mong đợi một bộ tộc thủ hộ khác sao? Là nam nhân thì phải cố hết sức đề cao năng lực của mình.

- Đây là một số tâm đắc chúng ta ngộ ra trong quá trình rèn luyện, ngươi cầm lấy, sau đó tự tìm một nơi rèn luyện đi!

Người nọ lần mò mấy cái, lấy ra mấy cuộn vải có viết chữ được cuốn lại, ném đến dưới chân Tâm Ma.

Trước khi đến Thái Cổ, Tâm Ma đã ẩn giấu khí tức ma tộc của mình. Đạt đến trình độ của hắn, mô phỏng một chút khí tức của cường giả Thái Cổ cấp thấp vốn không thành vấn đề. Cho nên khi những đại hán này nhìn thấy Tâm Ma, chỉ cho rằng hắn là một cường giả cấp Thái Cổ mà thôi.

Tâm Ma không nói một lời, cúi người thấp xuống, nhặt lấy cuộn vải có ghi tâm đắc nhét vào trong người, sau đó băng qua đám đại hán này đi về phía xa. Đại hán kia tuy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng sau khi xác nhận trên người đối phương không có khí tức của ma tộc, cũng không quản nhiều như vậy.

- Thạch Cảm Đương, dùng chân khí của ngươi khống chế một chút, thêm vào ba ngọn núi nữa trên đầu ta.

Đại hán kia nói với một tên đại hán khác cách đó không xa, sau đó cúi đầu, một tay móc vào ngọn núi mà mình vừa để qua một bên, sùng sức ném ngọn núi lên phía trên, một lần nữa nâng lên.

Sau khi bước ra khỏi khu vực này, Tâm Ma liền vọt lên không, hóa thành một vệt cầu vồng đen bay về hướng Kiếm các. Một đường nhìn xuống đều thấy đông đảo nhân loại Thái Cổ điên cuồng tu luyện võ công. Thậm chí có người còn dùng Hoàn Nguyên tâm pháp chuyển chân khí của mình trở về chân khí bản nguyên, sau đó mấy người hợp sức truyền công lực cho một người khác. Hiện tượng này khiến Tâm Ma cũng phải kinh hãi. Đến lúc này hắn mới phát hiện Hoàn Nguyên tâm pháp do Đệ Tam phân thần sáng tạo biến thái như thế nào.

"Nhiều người tư chất có hạn, qua mấy ngàn vạn năm, thậm chí trăm triệu năm cũng vẫn dừng lại ở cấp Thái Cổ. Tiến triển của bọn họ có hạn, cứ tiếp tục như vậy, nếu may mắn thì có lẽ khi cửu tinh liên châu sẽ tiến vào Hoàng cấp, còn nếu không may thì vẫn sẽ dừng ở cảnh giới này. Mặc dù như vậy nhưng chân khí của bọn họ thật sự là do tu luyện ra." - Tâm Ma vừa lướt nhanh về phía trước vừa nghĩ ngợi: "Trong cơ thể những người này có chân khí trăm vạn năm, ngàn vạn năm, dùng Hoàn Nguyên tâm pháp chuyển về chân khí bản nguyên, sau đó truyền cho một người có tư chất cao nhưng công lực không đủ."

"Xuýt!"

Tâm Ma hít sâu một hơi, thật sự kinh hãi vì cảnh tượng này.

Tại Thái Cổ, chỉ có tư chất cũng vẫn chưa đủ. Bất kỳ công quyết nào, chỉ khi tích lũy đủ chân khí mới có thể phát triển lên cảnh giới cao hơn. Chẳng hạn như linh thức của Phong Vân Vô Kỵ đạt đến Đế cấp, nhưng chân khí vẫn dừng lại ở Hoàng cấp, nếu như không để ý đến chân khí, lại tiến thêm một tầng nghiên cứu cảnh giới cấp Thần, tinh thần sẽ phải chịu gánh nặng rất lớn khiến hắn nổ tung mà chết. Đồng dạng, cho dù linh thức đạt tới cảnh giới Đế cấp, nhưng không có chân khí Đế cấp hỗ trợ thì cũng không thể nào phát huy ra uy lực của Đế cấp, dĩ nhiên cũng không thể gọi là Đế cấp thật sự.

Nhưng với Hoàn Nguyên tâm pháp, loại công pháp không có uy lực công kích đã thay đổi tình huống này.

Từ sau "thiên hạ luận võ", rất nhiều công quyết cao cấp đã được công bố ra, nhờ đó pháp quyết công kích uy lực lớn đã không còn là vấn đề. Đối với nhân tộc Thái Cổ cái thiếu nhất chính là thời gian.

Võ giả Thái Cổ một lần bế quan ít thì ngàn năm, lâu thì trăm vạn năm, thậm chí trăm triệu năm cũng có. Trong thời gian bế quan dài đằng đẵng, một phần khá lớn là dùng để tích lũy công lực. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Nhiều cao thủ cấp Thái Cổ truyền công lực cho một cao thủ Hoàng cấp có tư chất tốt hơn mình, như vậy một khi dủ chân khí, y tùy thời có thể lĩnh ngộ đột phá đến Đế cấp. Mà có vài người, sau "thiên hạ luận võ" đã lĩnh ngộ đến một cảnh giới cao hơn, nhưng lượng chân khí trong cơ thể lại không đủ. Đối với bọn họ, việc kế tiếp phải làm không phải là tiến một bước gia tăng cảnh giới mà là đề cao công lực. Mà muốn gia tăng công lực lại phải cần thời gian. Hoàn Nguyên công pháp đã giúp tiết kiệm khoảng thời gian này.

Tại Thái Cổ dân số đông đảo, gần như tám mươi phần trăm đều dừng lại ở cảnh giới thấp, trong đó cao thủ cấp Thái Cổ chiếm một cái tỷ lệ rất lớn. Một tên cao thủ cấp Thái Cổ chân khí trong cơ thể có hạn, nhưng nếu có rất nhiều cao thủ cấp Thái Cổ không ngừng truyền công thì sao?

"Đúng là điên rồi!" - Mang theo tâm tình cũng không biết là gì, Tâm Ma thấp giọng mắng một tiếng. Truyền công lực như vậy, đối với người được truyền công đương nhiên là được lợi rất nhiều, nhưng những người truyền công tuyệt đối cũng phải trả giá không ít.

"Những người này, rốt cuộc tại sao lại trở nên điên cuồng như thế? Sao trước kia chưa từng thấy bọn họ làm như vậy?" - Một đường đi đến Kiếm các, Tâm Ma gần như không nhìn thấy giết chóc gì. Mảnh đất Thái Cổ trong nháy mắt đã hoàn toàn ngừng giao tranh.

Vén áo bào lên, Tâm Ma như một con nhạn lớn từ từ rơi xuống. Ngay lúc Tâm Ma xuất hiện ở chân trời đã có một đội Hoàng Kim chiến sĩ và mấy trăm cường giả Thái Cổ nghênh đón, mọi người xếp thành một hàng chắn trước người hắn.

- Người nào?

Một tên chiến sĩ quát lên:

- Hãy xưng tên!

- Để hắn vào đi!

Trong Kiếm các trên đỉnh núi sừng sững, giọng nói già nua của Cổ Vu nhẹ nhàng truyền ra. Bí pháp của Vu tộc vốn rất am hiểu về đạo của linh hồn, dao động linh hồn tương tự của Tâm Ma và Phong Vân Vô Kỵ lập tức khiến cho Cổ Vu liên tưởng đến điều gì.

Mọi người đều kinh ngạc, đang định tránh ra, một bóng đen chợt lướt qua nơi khóe mắt. Ở phía trước, người áo đen cao lớn xuất hiện từ chân trời đã không còn thấy bóng dáng.

"Két két!"

Hai tấm cửa gỗ dày nặng mở ra, Cổ Vu mặt đầy nếp nhăn mặc một bộ vu bào màu đen, tay phải khô quắt cầm một chén trà hương nóng hổi do Phượng Phi pha chế, từ trong Kiếm các đi ra. Ở phía sau, Thánh Giả và Phượng Phi ánh mắt phức tạp cũng theo đó bước ra.

Cổ Vu nói nhỏ mấy câu bên tai Thánh Giả. Thánh Giả nhanh chóng nhìn lướt qua Tâm Ma, dường như nhớ đến gì đó, bỗng lộ ra vẻ bừng tỉnh.

- Các ngươi lui ra hết đi!

Thánh Giả nói với đám cường giả Thái Cổ trên không trung, sau đó quay sang Tâm Ma, thở dài nói:

- Đệ Nhất, ngươi đã đến rồi.

Lạnh nhạt gật đầu một cái, ánh mắt Tâm Ma quét qua thân thể Cổ Vu, biết rằng vị Cổ Vu thần bí này đã khám phá ra thân phận của mình. Tu luyện Thiên Ma thần thông do Cổ Vu cải tiến, linh hồn Tâm Ma đã sớm trở nên không có gì khác biệt do với ác ma thuần tuý. Nhưng ở trước mặt cường giả như Cổ Vu, khí tức linh hồn kiểu này lại như một cái biển quảng cáo lớn thông báo rõ thân phận Đệ Nhất phân thần của hắn.