Trên đỉnh vòm trời, mười hai luồng thần lực từ vực sâu bóng tối vô tận nhanh chóng tụ đến, mang theo ánh sét màu vàng tối, dùng tốc độ vượt qua cả cảm giác tràn vào chiếc vương miện lóng lánh trong bóng tối.
Thần lực như thủy triều từ sâu trong bầu trời cuồn cuộn kéo đến. Trời đất biến sắc, sấm sét khắp nơi. Trời đất dường như muốn nứt ra vì không chịu nổi thần lực khổng lồ như vậy.
Mười hai bóng đen của Chủ Thần lơ lửng phía sau vương miện, càng lúc càng rõ ràng. Ngay lúc mười hai luồng thần lực sắp trút vào trong bóng đen của Chủ Thần, thời gian bỗng nhiên ngừng lại.
Dưới bầu trời, Bổn Tôn đứng yên bất động như tượng gỗ, giữa con ngươi màu trắng bạc có một đường kẻ vàng ánh nhanh chóng kéo dài sang hai bên trái phải. Trong cơ thể Bổn Tôn từng đợt thần lực đã dự trữ rất lâu bắt đầu dâng trào.
Tại một vùng nhỏ sâu trong mây đen, mười hai luồng thần lực đang tụ đến đột nhiên dừng lại. "Thời gian tĩnh chỉ" đã phát động.
Phạm vi tác dụng của "Thời gian tĩnh chỉ" càng lớn thì năng lượng tiêu hao càng nhiều, nhưng nếu chỉ giới hạn tại trong một phạm vi nhỏ, thời gian khống chế của Bổn Tôn ngược lại mạnh hơn không ít.
"Thời gian tĩnh chỉ" của Bổn Tôn xuất hiện quá đột ngột, như một nhát dao cắm vào trong chiến đấu, làm cho Hư Vô Chi Quân đang đọc thần chú khấn cầu "Sự trừng phạt của Hắc Ám Chủ Thần" bỗng dừng lại giữa chừng. Vương miện lơ lửng trong bóng tối nhất thời cũng trở nên ảm đạm.
"Thời gian tĩnh chỉ" của Bổn Tôn cũng không thể kéo dài lâu. Gần như ngay khi mười hai luồng thần lực của Hắc Ám Chủ Thần truyền tới bị cắt ngang, một đoàn thần lực hùng hậu liền từ tỏa ra từ quyền trượng lấp lánh dài khoảng hai thước trong bóng tối, mặt ngoài có vô số tơ nhỏ màu vàng tối lưu động.
"Ầm!"
Hắc ám thần lực không gì không phá được quét qua bốn phương như bẻ gãy cành khô, làm chao đảo tất cả quy tắc trong hư không. Thời gian quy tắc trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, "Thời gian tĩnh chỉ" cũng không thể kéo dài được nữa.
"Thời gian tĩnh chỉ" chỉ duy trì được một chút liền bị thần lực cường hãn phá tan. Ánh sáng trên vương miện lại trở nên lấp lánh. Mười hai luồng thần lực như tia chớp tràn về phía hình chiếu của mười hai Chủ Thần.
"Ầm ầm!"
Toàn bộ Ma Giới, ngay cả đám cường giả yêu ma trong không gian vương triều Ma Giới xa xôi cũng đồng loạt cảm giác được hai đoàn lực lượng long trời lở đất, đủ khiến vũ trụ biến sắc xuyên qua hư không, đánh vào sâu trong bầu trời.
"Trời đất là kiếm, ngự trời sử đất" của Phong Vân Vô Kỵ, cùng với thần lực hủy diệt của Hoàng nhờ tập hợp lực lượng tín ngưỡng trong vũ trụ không gian thông qua kim tự tháp, cùng lúc đánh trúng bản thể của Hư Vô Chi Quân.
"Ầm ầm ầm!"
Không gian nơi vương miện lấp lánh và quyền trượng quang vinh trong nháy mắt sụp đổ, hai loại lực lượng hủy diệt hùng hậu khiến cho nơi này lập tức hóa thành một vùng đất hư vô.
"Rắc rắc!"
Bị thần lực hủy diệt thuần túy ăn mòn, vô số vết nứt lan ra khắp mặt ngoài vương miện lấp lánh và quyền trượng quang vinh với tốc độ kinh người. Trong tiếng giòn giã, vương miện và quyền trượng của Hư Vô Chi Quân cũng không thể tiếp tục duy trì hình dáng, nhanh chóng tan thành từng mảnh nhỏ, mang theo những điểm sáng lấp lánh màu vàng tối bắn ra bốn phía. Trong bóng tối giống như xuất hiện vô số "ngôi sao". Dưới thần lực của Hoàng và lực lượng của "Dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất", từng vết nứt đen kịt nhanh chóng lan ra ven rìa mặt đất. Tiếng không gian nổ tung vang khắp bốn phương
Yên tĩnh như chết chóc. Trong hư không, ba cường giả lẳng lặng nhìn sâu trong hư không trống rỗng, nơi đó khí tức vốn thuộc về Hư Vô Chi Quân đã hoàn toàn biến mất.
"Hư Vô Chi Quân… lại chết như vậy sao?"
Bí mật của Ma Giới rất nhiều. Những yêu ma biết về sự tồn tại của Hư Vô Chi Quân rất ít, nhưng cũng không phải là không có. Trên khắp Ma Giới thứ nhất, đám cường giả yêu ma bị khí tức của bốn cường giả tuyệt đỉnh thu hút, kinh hãi nhìn về hướng Hư Vô Chi Quân, trong lòng lẩm bẩm nói.
Tại Địa Ngục, trên bầu trời Chúng Ma điện.
Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp người mặc áo trắng, hóa thành một công tử tiêu sái, tay cầm một chén rượu đỏ như máu. Tay phải của hắn bất giác khẽ rung động, chất rượu màu máu kia liền nhẹ nhàng lắc lư dọc theo thành chén rượu nhẵn bóng trong suốt, tạo nên những dòng xoáy nhỏ. Trong cánh tay trái gập lại của Lộ Tây Pháp, vu pháp nữ vương Lỵ Lỵ An khêu gợi nhẹ nhàng dựa vào trong ngực hắn, cặp mắt mê người sững sờ nhìn về hướng Hư Vô Chi Quân bị nổ tung, lẩm bẩm nói:
- Hư Vô Chi Quân… sẽ không chết như vậy chứ?
Lộ Tây Pháp im lặng không nói, trong cặp mắt lấp lánh như sao thoáng hiện lên vẻ suy nghĩ, nụ cười tà dị luôn nở trên môi chẳng biết lúc nào đã không còn, thay vào đó là vẻ nghiêm trọng.
Thần thức quét qua mười hai luồng thần lực sâu trong bầu trời, bị thần lực cường đại của Hoàng công kích khiến kết cấu không gian gần như sụp đổ, vẫn như cũ không tan biến, Lộ Tây Pháp đột nhiên nói:
- Vẫn chưa…
Lỵ Lỵ An ngạc nhiên quay đầu nhìn Lộ Tây Pháp, đột nhiên sau người trở nên trống rỗng. Lỵ Lỵ An còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Lộ Tây Pháp đã hóa thành một tia chớp bắn về hướng đám người Bổn Tôn. Đang ở giữa không trung, sau lưng hắn đột nhiên tỏa ra phiến ánh sáng nóng rực, mười hai đôi cánh sáng lấp lánh từ trong cơ thể vươn ra. Ngay khi cánh sáng mở ra, thân thể Lộ Tây Pháp bỗng trầm xuống, sau đó mười hai đôi cánh sáng đập cái, liền dùng tốc độ kinh người biến mất khỏi tầm mắt của vu pháp nữ vương Lỵ Lỵ An.
Tại phía đông Ma Giới, Đệ Nhất phân thần đã triệu hồi ma thân to lớn của chủ nhân Sát Lục. Ngay lúc muốn bay lên trời, ma thức của hắn đột nhiên thấy được một bóng người sáng lấp lánh lưới qua nơi chân trời. Trong ảnh sáng mơ hồ kia, Đệ Nhất phân thần loáng thoáng nhận ra đường nét của mười hai đôi cánh sáng, bước chân không khỏi hơi chậm lại.
"Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp?" - Đệ Nhất phân thần nhìn phương hướng Lộ Tây Pháp biến mất, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Tên khốn kiếp Lộ Tây Pháp này đã đến, những yêu ma cường đại khác của Ma Giới chắc cũng lén nấp ở một bên. Lúc này nếu như ta đến đó, ba phân thần hội tụ e rằng sẽ dẫn đến một ít suy đoán không cần thiết…" - Đệ Nhất phân thần hơi trầm ngâm, cuối cùng đã quyết định. Bước chân xoay chuyển làm cát bụi tung bay, lại đi về hướng vương triều Trung Ương. Nhưng còn chưa đi được mấy bước, liền nghe thấy trong trời cao một tiếng sóng âm mang theo dao động thần lực ập xuống.
"Xẹt!"
Tiếng sóng âm kia như tên nhọn, từng đợt dọc theo bầu trời trút xuống, cắm vào trong đầu ba người Hoàng, Bổn Tôn và Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy giống như có một mũi kim đâm vào trong biển ý thức, trong đầu như có tiếng sét nổ tung.
"Dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất" cực kỳ hao tổn tinh khí thần. Với năng lực của Phong Vân Vô Kỵ cũng chỉ có thể thi triển một lần loại tuyệt chiêu nhằm hủy diệt hoàn toàn đối phương này. Chiêu thức phát ra, tinh khí thần cả người chỉ còn lại chưa đến một phần năm trạng thái bình thường. Dưới tình huống không kịp đề phòng, khí huyết trong cơ thể sôi trào hỗn loạn, thân thể liền như vẫn thạch từ không trung rơi xuống.
Tiếng gió gào thét bên tai. Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ lại càng bình tĩnh, hai tròng mắt cũng khôi phục lại màu đen vốn có, phản chiếu cảnh tượng trên đỉnh bầu trời.
Sâu trong bóng tối, từng luồng hắc ám thần lực dâng lên, hình thành một vòng xoáy màu đen cuộn trào. Dưới tác dụng của thần lực, vô số điểm nhỏ màu vàng tối kỳ dị phân tán trong hư không lại hình thành một chiếc vương miện lấp lánh. Phía dưới vương miện, những điểm nhỏ màu vàng tối còn dư cũng tụ thành một thanh quyền trượng quang vinh dài hơn hai thước. Trong hư không vốn trống rỗng, khí tức vô cùng hắc ám và cường đại của Hư Vô Chi Quân bỗng điên cuồng khoách triển ra, chấn nhiếp tất cả sinh linh cảm nhận được.
- Quang vinh của Hắc Ám Chủ Thần!
Hủy Diệt Chi Chủ, Linh Hồn Chi Chủ, Chiến Tranh Chi Chủ… thần lực đều tập trung lại. Mười hai hình chiếu của Chủ Thần từ hai bên tụ về phía trung ương, hợp lại làm một, hóa thành một bóng đen to lớn làm người ta không dám ngước nhìn.
Phía trên quyền trượng quang vinh, một hư ảnh hình chữ "thập" nhanh chóng khoách triển ra, trải khắp cả hư không. Theo sau đó lại là một hư ảnh hình chữ "thập" khác do hắc ám thần lực hóa thành mở rộng đến toàn bộ bầu trời.
Từng "thánh ngân hình chữ thập" không ngừng hiện lên, cái sau nhanh hơn cái trước. Một đoàn lực lượng không thuộc thế gian thao túng toàn bộ hư không, làm cho tất cả mọi người trong khoảnh khắc không thể nhúc nhích được.
"Ầm!"
Khi mười hai hư ảnh chữ "thập" đen tối treo lơ lửng giữa trời, một cột sét màu vàng tối bán kính đạt đến mấy chục cây số từ sâu trong bóng tối đánh xuống, trong nháy mắt vượt qua hư không trùng trùng, chỉ còn cách đỉnh đầu đám người Bổn Tôn mấy chục cây.
Khác với cột sét thần phạt của Chủ Thần đánh xuống Đao vực, lúc này không bị ảnh hưởng bởi kết giới của bốn thánh thú, "Sự trừng phạt của Hắc Ám Chủ Thần" do Hư Vô Chi Quân mượn lực lượng của mười hai Chủ Thần phát động mạnh hơn rất nhiều.
- Gào!
Giống như bị tai ương ngập đầu uy hiếp, bên trong thần điện hoàng kim, Hoàng đột nhiên phát ra một tiếng rít giận dữ, hai bàn tay sắc bén vỗ một cái trên bảo tọa hoàng kim. Toàn bộ đỉnh thần điện đột nhiên hóa thành trong suốt như nước, nổi lên từng làn sóng gợn. Trong tiếng rít, Hoàng bỗng hóa thành một bóng đen từ trong thần điện bắn ra.
"Xoẹt!"
Người ở giữa không trung, đầu của Hoàng đột nhiên nứt ra làm hai. Giữa hai nửa chiếc đầu có một tinh thể bốn mặt lấp lánh không ngừng phun ra những sợi tơ nhỏ màu vàng tối. Những sợi tơ nhỏ màu vàng tối kia qua lại như con thoi giữa hai nửa chiếc đầu nhanh như chớp.
"Xẹt!"
Hai nửa chiếc đầu của Hoàng tách về hai bên, chiếc cổ liền hoàn toàn bị xé rách. Một dòng máu màu vàng tối từ nơi cổ dâng lên, chẳng những không nhỏ xuống mà lại dọc theo kén tơ màu vàng tối chảy xuôi về phía trước. Nơi dòng máu chảy qua, từng sợi gân mạch, máu thịt, xương cốt bắt đầu sinh trưởng thành hình với tốc độ kinh người.
Thân thể của Hoàng lướt ra chưa đến mười trượng, đầu người trên cổ cũng hoàn toàn tách ra thành hai nửa khuôn mặt đáng sợ. Lớp da vốn bao bọc trên đầu cũng phân biệt trượt về hướng hai bên vai.
"Bùng!"
Một lượng lớn máu tràn ra. Thân thể của Hoàng trượt ra mấy chục trượng liền hoàn toàn chia ra làm hai, hai nửa thân thể phân biệt lướt về hai bên. Dưới tác dụng của một lực lượng kỳ dị, thân thể không trọn vẹn nhanh chóng mượn dòng máu hoàng kim từ trong cơ thể chảy ra, hình thành một thân thể hoàn chỉnh khác.
- Gào!
Hoàng chia ra làm hai, hai thân thể giống nhau như đúc phân biệt đứng hai bên trái phải, ngửa mặt nhìn lên trời. Trên gương mặt đầy máu thịt cơ nhục xoắn vào nhau, đầy vẻ hung ác. Trong hai con ngươi màu hoàng kim đầy vẻ tức giận, loại tức giận này trước giờ chưa từng xuất hiện ngay cả khi Bổn Tôn chọc giận hắn.
Trong tiếng rít, hai Hoàng một trái một phải như tia chớp vươn một cánh tay ra, giơ lên quá đỉnh đầu.
"Đốp đốp!"
Giữa năm ngón tay sắc bén, một tia chớp hình cung nổ ra, khoách triển về bốn phương tám hướng. Cùng lúc đó từ bên trong thân thể của hai Hoàng cũng bắn ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng tỏa ra trong cơ thể Hoàng bên trái có màu đen sền sệt, còn Hoàng bên phải toàn thân lại phát ra thánh quang vạn trượng.
"Bách bách!"
Máu thịt tràn ra từ giữa trán của hai tên Hoàng. Một tinh thể bốn mặt màu màu hoàng kim từ trong da thịt lộ ra ngoài.
"Ầm!"
Sau hai tiếng nổ lớn vang dội, vũ trụ chấn động, năm ngôi sao trên bầu trời lung lay như muốn rơi xuống. Hai loại pháp tắc trong vũ trụ đã tồn tại từ xa xưa đến nay đột nhiên dao động. Hai loại pháp tắc này một sáng một tối, phân biệt bắt nguồn từ vùng biển quang minh và hải dương hắc ám, chi nhánh trải rộng khắp cả vũ trụ. Từ sau cuộc chiến thần ma, đã vô số năm chưa từng có ai dẫn động chúng.
Toàn bộ Ma Giới, kể cả nơi cách Ma Giới hàng tỉ năm ánh sáng, thần lực thuộc về hai loại pháp tắc này nhanh chóng hội tụ về hướng ngọn nguồn dao động, băng qua tầng tầng vũ trụ không gian, xuyên qua không gian Ma Giới, phân biệt tràn vào trong thân thể hai Hoàng một sáng một tối.
Biến hóa to lớn này đã kinh động đến tất cả nhân vật đỉnh cao trong vũ trụ không gian. Trong vô số không gian, những kẻ từng sinh ra tại hỗn độn, chấp chưởng quyền hành cao nhất trong vũ trụ bỗng mở cặp mắt đã khép kín mấy trăm triệu năm, ánh mắt vượt qua tầng tầng không gian nhìn vào không gian Ma Giới nơi trung tâm hỗn loạn.
"Đùng!"
Từ trong bàn tay giơ cao quá đỉnh đầu của hai Hoàng một sáng một tối, vô số ánh sét màu vàng tối tỏa ra, chợt lóe lên rồi biến mất. Khi ánh sét lóe lên lần nữa, lấy lòng bàn tay của Hoàng làm trung tâm, giữa không trung bỗng hiện lên một vòng xoáy mây dày đặc, bên trong có hàng tỉ tia chớp màu vàng tối không ngừng sáng tắt. Tất cả tia sét đều phát ra từ trong hai bàn tay sắc bén giơ cao vào hư không.
Trên bầu trời, cột sét do "Sự trừng phạt của Hắc Ám Chủ Thần" của Hư Vô Chi Quân tạo thành đánh xuống, khi chạm vào trên vòng xoáy mây đang chậm rãi xoay tròn thì đột nhiên dừng lại, không cách nào xuyên qua được vòng xoáy mây chia trời đất ra làm hai kia.
Sâu trong bóng tối trên đỉnh bầu trời, bên dưới chiếc vương miện lấp lánh kia, một cặp mắt màu hoàng kim đầy vẻ kinh ngạc chậm rãi từ trong bóng tối hiện lên, nhìn chắm chú vào Hoàng một chia làm hai ở phía dưới.
"Tên Hoàng này lại chính là Quang Ám Chủ Thần đã ngã xuống trong cuộc chiến thần ma!" – Tại một không gian khác, Ma Đế Hoàng đang dùng ma thức từ xa xa ngóng nhìn biến hóa kinh thiên tại Ma Giới thứ nhất, lẩm bẩm nói, trong giọng nói đầy vẻ kinh hãi: "Chẳng trách thế lực do hắn sáng lập không gọi là "vương triều" mà lại xưng là "quốc độ", hóa ra hắn thật sự là một Chủ Thần đã bỏ mình!"
Tôi tớ của Chủ Thần là Hư Vô Chi Quân lại sai lầm cho rằng Quang Ám Chủ Thần đã ngã xuống là nghịch thần giả.
Tất cả cường giả Ma Giới nhìn thấy cảnh tượng này đều khiếp sợ, gần như muốn cắn đứt cả đầu lưỡi của mình.
Đây gọi là gì? Chẳng khác nào chó do mình nuôi lại cắn ngược chủ nhân, mặc dù chủ nhân này hiện giờ có chút tàn phế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bên dưới vòng xoáy mây dày chia trời đất ra làm hai, Bổn Tôn quay đầu lại, cặp mắt lạnh giá vô tình nhìn vào Hoàng đã chia ra làm hai, hai tròng mắt hoàn toàn hóa thành vàng óng.
Thế giới nhất thời biến ảo. Thế giới mà quy tắc và pháp tắc cùng tồn tại hiện ra rõ ràng trong tầm mắt của Bổn Tôn.
Trong trời đất có vô số kén tơ màu trắng đan xen, qua lại như con thoi. Trong những kén tơ màu trắng dày đặc đó lại có vô số kén tơ màu vàng tối to lớn xen lẫn vào. Trên mỗi một sợi kén tơ màu vàng tối đều mọc ra vô số nhánh nhỏ, dính liền với đông đảo kén tơ màu trắng. Quy tắc lại bị khống chế bởi pháp tắc.
Số lượng của kén tơ màu vàng tối kém xa so với kén tơ màu trắng. Những sợi kén tơ màu vàng tối xuyên qua hư không, một đầu chui vào sâu trong vũ trụ, còn một đầu khác lại xuyên qua hai viên tinh thể hoàng kim nơi trán của Hoàng, chui vào một đầu khác sâu trong vũ trụ.
Ngay lúc Bổn Tôn cảm thấy rất hứng thú đối với Hoàng, hai tên Hoàng bộc phát ra hai loại ánh sáng nóng rực, cánh tay giơ cao quá đầu đột nhiên khép lại vào giữa.
"Đùng!"
Chính giữa vòng xoáy mây, hai cột sét sáng tối bắn lên, dễ dàng phá tan từng lớp của cột sét màu vàng tối do thần thuật "Sự trừng phạt của Hắc Ám Chủ Thần" giáng xuống, còn đánh thẳng vào Hư Vô Chi Quân nơi đầu cuối của cột sét.
Sau khi "Sự trừng phạt của Hắc Ám Chủ Thần" do thần lực của mười hai Chủ Thần tạo thành bị đánh tan, cũng không tản ra mà lại ngưng tụ trong hư không, hóa thành thần lực thuần túy nhất.
Tinh thể giữa trán hai tên Hoàng bỗng bừng sáng. Thần lực bản nguyên hùng hậu kia liên tục chui vào trong trán của Hoàng như cá voi hút nước.
Hành động của Hoàng lập tức kinh động đến Bổn Tôn đang đắm chìm trong nghiên cứu đối với hắn.
Sự huyền bí của Hoàng dĩ nhiên là khiến Bổn Tôn cảm thấy hứng thú, nhưng chỉ cần Hoàng còn tồn tại thì vẫn có nhiều thời gian để nghiên cứu, còn thần lực tinh thuần và hùng hậu như thế hiển nhiên bình thường rất khó gặp được.
Bàn tay của Bổn Tôn mở ra, Thế Giới lại xuất hiện. Thần lực nhanh chóng tràn về phía Bổn Tôn.
Bốn điểm sáng tức giận trợn mắt nhìn Bổn Tôn, Hoàng có vẻ rất bất mãn vì Bổn Tôn dám "đoạt thức ăn trong miệng cọp". Có điều lúc này sự tức giận của Hoàng đối với Hư Vô Chi Quân còn cao hơn nhiều so với Bổn Tôn.
Hư Vô Chi Quân dù sao cũng chỉ là tạo vật của Chủ Thần, không phải là Chủ Thần thật sự, về mặt khống chế đối với thần lực vẫn còn kém hơn Hoàng.
Lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn so với ngựa. Mặc dù đã bỏ mình, nhưng Hoàng vốn là do tàn hồn của hai vị Chủ Thần trước đây hợp thể, về mặt khống chế thần lực thì loại tạo vật của Chủ Thần như Hư Vô Chi Quân vẫn không thể so sánh được.
"Ầm!"
Cột sét hai màu đen trắng xuyên qua vị trí không gian của Hư Vô Chi Quân, trong nháy mắt đánh tan thân thể hư vô hòa làm một với bóng tối của hắn.
- Gào!
Lại một tiếng rít vang lên. Trong bóng tối, thân thể của Hư Vô Chi Quân bị đánh tan bỗng nhiên vặn vẹo, sau đó nhanh chóng hợp lại.
- Gào!
Hai tên Hoàng rít lên hai tiếng, hóa thành hai hư ảnh bay về hướng vị trí của Hư Vô Chi Quân.
Là sản vật của mười ba Chủ Thần, Hư Vô Chi Quân sở hữu một năng lực đặc biệt là "thân thể hư vô". Chỉ cần có thần lực không ngừng truyền vào, Hư Vô Chi Quân sẽ vĩnh viễn không chết, cho dù đối thủ mạnh hơn hắn cũng vậy.
Với năng lực của Hoàng, đương nhiên vừa nhìn đã nhận ra vương miện và quyền trượng kia chính là sơ hở chí mạng của Hư Vô Chi Quân. Thần lực giúp duy trì thân thể hư vô duy đang thông qua hai món gần như thần khí này, từ dưới vực sâu bóng tối không ngừng tràn về. Bị sản phẩm trước đây công kích, Hoàng đã nổi lên sát ý dày đặc đối với Hư Vô Chi Quân.
"Rắc rắc!"
Trong nháy mắt, bóng dáng của hai tên Hoàng đã xuất hiện bên người Hư Vô Chi Quân, một trái một phải phân biệt bắt lấy vương miện và quyền trượng của hắn.
"Ong!"
Bàn tay của hai tên Hoàng vừa bắt được vương miện và quyền trượng, hai cánh tay liền rung lên kịch liệt, bên dưới tay truyền đến những đợt giãy giụa mãnh liệt.
Nơi nặt đất, sau lúc đầu hôn mê, trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ đã tích tụ được một chút kiếm nguyên, thân thể liền gập lại nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Biến hóa của Hoàng làm người ta quá kinh hãi, lúc hắn điều động thần lực quả thật uy thế kinh người.
"Cổ Vu đã từng nói, Hoàng chính là tàn hồn của Quang Ám Chủ Thần đã ngã xuống dung hợp. Thời gian trôi qua mỗi khắc, thực lực của hắn sẽ khôi phục lại một phần. Theo như tình huống trước mắt, thực lực của Hoàng hiển nhiên đã mạnh hơn không ít so với lúc ở hải dương hỗn độn!" - Phong Vân Vô Kỵ nhìn Hoàng một chia làm hai trong hư không, trong lòng nặng nề: "Nếu để cho hắn hoàn toàn sống lại, sự hi sinh của Hiên Viên Chí Tôn trong cuộc chiến thần ma sẽ không có chút ý nghĩa nào!"
"Gào!"
Giữa không trung, một mảng lớn không gian đột nhiên vỡ tan, vô số mảnh vụn không gian trôi nổi khắp nơi. Bên trong lỗ hổng, ảnh sáng của một con Bạch Hổ to lớn bắn ra, lao thẳng về phía Hoàng trên đỉnh bầu trời. Chỉ trong nháy mắt, thánh lực hùng hậu của hung thần Bạch Hổ đã dùng tốc độ vượt qua cả cảm giác đánh trúng Quang Minh Hoàng bên trái đang giằng co với Hư Vô Chi Quân.
Trong ảo ảnh to lớn của thánh thú Bạch Hổ kia, Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng nhìn thấy bóng dáng một nam tử trung niên, áo trắng mũ nho, khí chất cao nhã, sắc mặt lại tái nhợt như bệnh hoạn.
"Gào!"
Một tiếng hổ gầm chấn nhiếp trời cao, sau đó là ánh sáng chói mắt khiến tất cả sinh vật đang nhìn vào phiến không gian này không khỏi quay đầu đi. Gần như ngay khi nghe được tiếng thánh thú Bạch Hổ gầm thét, bên trong quốc độ Quang Ám, đông đảo yêu ma lưu lạc trong vũ trụ đều sợ hãi đến cứng đờ, nửa số ác ma công lực thấp kém còn trực tiếp bị sóng âm đánh chết.
"Ầm!"
Cùng lúc tiếng gầm của Bạch Hổ vang lên, một luồng thánh lực hùng hậu liền dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh trúng hai tên Hoàng và Hư Vô Chi Quân.
"Ầm ầm!"
Hoàng chỉ ngăn cản được một chút, sau đó liền bị chôn vùi bởi thánh lực do Bạch Hổ Chí Tôn đột nhiên phát động .
"Nơi này không nên ở lâu, đi!"
Phong Vân Vô Kỵ còn chưa nhìn ra kết quả chiến đấu, bên tai liền nghe được một giọng nói ôn hòa mà lại bá đạo của nam tử, sau đó thánh lực của hung thần Bạch Hổ bỗng ập vào mặt. Trước khi Phong Vân Vô Kỵ kịp phản ứng, Bạch Hổ đã mang theo hắn quay đầu lao vào trong hư không, chạy về hướng Thái Cổ.
- Bạch Hổ Chí Tôn… ngươi… phá hư hiệp nghị…
Phong Vân Vô Kỵ được thánh thú Bạch Hổ mang theo, vừa xuyên ra khỏi không gian Ma Giới, xuất hiện trong vũ trụ hư không mênh mông, sâu trong vũ trụ phía sau, một cột sét thần phạt hủy trời diệt đất liền cuồn cuộn đuổi nhanh đến.
"Kéc!"
Trong tai nghe được một tiếng phượng kêu. Tại khoảnh khắc sắp bay vào không gian Thái Cổ, Phong Vân Vô Kỵ chợt nhìn thấy một đoàn ánh sáng to lớn đỏ rực từ trong không gian Thái Cổ bay ra, đánh về phía cột sét thần phạt của Chủ Thần.
Vào lúc Bạch Hổ Chí Tôn đột nhiên tập kích Hoàng, một chiêu đắc thủ, sau đó lập tức mang theo Phong Vân Vô Kỵ rời đi, tại các nơi thuộc Ma Giới, từng bóng đen khí tức cường đại lập tức vọt lên không, hối hả bay về phía Hoàng.
- Thần cách!
Dưới bầu trời Ma Giới mờ mịt vang lên tiếng thì thào nho nhỏ, trong giọng nói lộ ra sự hưng phấn không thể che giấu.
Vượt lên trước tất cả yêu ma, Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp với mười hai đôi cánh sáng trải dài bỗng xuất hiện sau người Hoàng, trong cặp mắt lấp lánh như sao kia hiện lên vẻ hưng phấn.
- Tiếng thở dài vĩnh hằng của hàng tỉ ngôi sao!
Sau lưng Lộ Tây Pháp, mười hai đôi cánh chim giãn ra, mỗi chiếc cánh đều bắn ra ánh sáng chói mắt. "Phạch" một tiếng, mười hai đôi cánh sáng bỗng mở rộng đến mấy ngàn trượng. Tay phải của hắn hoa lên, một đoàn ánh sáng màu lam nhạt liền thoáng qua, sau đó Lộ Tây Pháp và một hóa thân Hoàng bỗng biến mất không tung tích. Trước khi Lộ Tây Pháp biến mất, một bóng đen khác bỗng dùng tốc độ nhanh như chớp đến gần bên người Lộ Tây Pháp, cũng theo ánh sáng màu lam nhạt kia biến mất không còn thấy.