Phi Thăng Chi Hậu

Chương 416: Chinh chiến tứ phương, danh lừng nơi hoang phế (Trung)




Từng ánh mắt tuân phục, sợ hãi lướt qua chỗ Phong Vân Vô Kỵ, nhưng chỉ lưu lại chốc lát rồi lập tức rời đi. Ở vùng đất bỏ hoang này, Phong Vân Vô Kỵ có thân thể nhân loại giữa đám ác ma, liền trở thành tồn tại đặc biệt nhất.

Sát Lục chi chủ, chỉ bốn chữ này cũng đủ để cho này quần ác ma kính sợ , mỗi đời truyền nhân của Sát Lục chiến giáp, đều là cuồng ma giết chóc khắp nơi, đối tượng tàn sát không loại trừ bất kỳ ai, kể cả là những kẻ đi theo, chỉ cần hứng lên là giết không bỏ sót. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Ầm ầm!

Tiếng vật nặng di chuyển chấn động cả mặt đất, vùng đất bỏ hoang cực kỳ nghèo nào, mặc dù đã trải qua không biết bao nhiêu trăm triệu năm, nhưng số ma tộc bị đày tới nơi này vẫn không nhiều lắm, ít nhất, muốn dùng bạch cốt dựng một tòa cung điện cao trăm trượng là chuyện không hề dễ dàng gì.

Trài qua thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, đám Sát Lục truy tùy giả tiếp nhận mệnh lệnh đầu tiên của Sát Lục chi chủ - Xây dựng cung điện của hắn tại vùng đất bỏ hoang.

Do tài liệu thiếu thốn, những ma thần thân thể cao lớn chỉ có thể hóa thân lao động, đào bới xung quanh, vận chuyển những khối đá to lớn tới chỗ Phong Vân Vô Kỵ chỉ định, sau đó sẽ do những ác ma nhỏ bé hơn, thân cao không quá mười trượng tiến hành sắp xếp, điêu khắc, tại nơi đây mọi thứ đều có vẻ bận rộn.

Phong Vân Vô Kỵ nhắm nghiền mắt, giống như lão tăng nhập định, trường bào to lớn bao phủ thân hình hắn, chỉ có mái tóc đen dài sau đầu buông tỏa xuống đất, giống như một dòng thác đen ngòm, đầy vẻ quỷ dị.

Oa!

Phong Vân Vô Kỵ đang đắm chìm trong việc hấp thu sát lục chi khí trên khoảng không tại vùng đất bỏ hoang, đột nhiên từ xa truyền tới âm thanh chói tai như tiếng trẻ con khóc, thanh âm vang lên, mặt đất chấn động, giống như gợn sóng trên một bát nước đầy.

Chư ma sợ hãi, tất cả đều dừng lại, nhìn quanh bốn phía.

Oa!

Lại âm thanh như tiếng trẻ con khóc, mặt đất rung động kịch liệt, Phong Vân Vô Kỵ không nói một tiếng nào, chợt như tia chớp bắn vào hư không, đứng thẳng giữa trời cao. Hắn quan sát xung quanh, chỉ thấy trong phạm vi mấy ngàn dặm dưới chân, khói mù từ dưới đất bốc lên, luồng khói như nước chảy, mỗi lần tiếng khóc truyền đến, màn khói lại khẽ chấn động, hóa thành từng đợt sóng tràn ra bốn phía.

Không gian xung quanh thoáng dao động, sinh ra một loại biến hóa khó hiểu, trong cảm giác, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được hình như có thứ gì đó đang từ bốn phương tám hướng tụ lại một chỗ dưới lòng đất.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng kinh nghi bất định, ma thức đã phá thể bắn ra, xộc thẳng xuống lòng đất, không hề gặp trở ngại nào. Cho đến khi đâm sâu xuống mấy ngàn trượng, ma thức mới cảm giác được có một khu vực cổ quái, diện tích cực lớn tồn tại, ma thức lan tới đây liền bị một luồng sức mạnh kỳ lạ, có tính đàn hồi đẩy bật ra, trong thời gian ngắn không cách nào nhìn được rút cuộc trong đó có thứ gì..

Trong mơ hồ, Phong Vân Vô Kỵ tự có sở ngộ: đây tựa hồ là một loại ma vật nào đó đang đản sinh.

Oa!

Lại một tiếng khóc lớn, sau ba tiếng khóc là tĩnh lặng kéo dài...

Ầm ầm!

Khoảng lặng kết thúc, cuối cùng cũng xuất hiện một tiếng nổ lớn, thạch phá thiên kinh, phía trước cung điện mới xây dựng được một nửa, mặt đất nứt nẻ, từng tảng đất đá lớn nhô lên trời, một bàn tay đen xì, trên da còn mang một lớp dịch nhầy từ dưới đất vươn, tất cả mọi âm thanh đều ngừng lại, đám Sát Lục truy tùy giả nhất tề nhìn về phía nguồn gốc gây xáo động, Phong Vân Vô Kỵ cũng không ngoại lệ.

Bộp!

Một tiếng vang nhỏ, dưới đất, một ác ma trông bộ dạng như trẻ sơ sinh, trên đầu mang cặp sừng nhỏ bé trồi lên. Chúng ma tất cả đều ngạc nhiên, không nghĩ rằng kẻ dẫn khởi chấn động ầm ỹ như vậy lại là một tiểu ác ma nhỏ bé.

Chiếc đuôi trâu sau lưng tiểu ác ma khẽ vung vẩy, từng mảng chất nhầy trên mắt rơi xuống, mi mắt đụng đậy hai cái rồi mở ra, vọng nhìn bốn phía

Hống!

Giống như cảm giác được những ánh mắt khinh bỉ xung quanh, ác ma mới sinh quay về phía mọi người, há miệng phát ra một tiếng gầm vang đội hoàn toàn không phù hợp với thân thể nó...

Hô!

Tiếng rít gào làm cuốn lên gió lốc đầy trời, đá tảng quay cuồng lao về mọi người, cung điện đã thành hình một nửa của Phong Vân Vô Kỵ kêu lên răng rắc, nghiêng hẳn về phía sau, gần như sụp xuống...

Tiếng gầm gừ lúc bắt đầu vẫn còn có chút non nớt, nhưng chỉ sau thoáng chốc đã trở nên cực kỳ hùng hậu, mang theo bá khí...

Chúng ma bị thổi lui về phía sau liên tục, Mã Phi Lạc Tư khiếp sợ nhìn phía trước, chỉ thấy tên ác ma mới sinh vốn không cao quá mười trượng, trong tiếng gầm rống, thân hình hình bắt đầu bành trướng, hơn mười trượng, hai mươi trượng... Năm mươi trượng... Giữa trời đất, năng lượng vô tận ùa vào thân thể hắn, hai chiếc sừng nhỏ bé cũng dài ra nhanh chóng, khi tiếng gầm chấm dứt tên gia hỏa mới chui ra từ dưới đất không ngờ đã to lớn tương đương với Mã Phi Lạc Tư.

- Nghịch Thần Giả? ...

Phong Vân Vô Kỵ đồng tử co rút, trong mắt lóe lên một đạo hàn quang, từ trong cơ thể tên ác ma mới hoành không xuất thế này, Phong Vân Vô Kỵ một lần nữa cảm nhận được khí tức của một khối thần cách không trọn vẹn.

Tay phải vung lên, dưới mặt đất, Kiếp Ma đao hóa thành một luồng điện quang bắn lên cao, lọt vào tay phải Phong Vân Vô Kỵ, một tay chấp đao, Phong Vân Vô Kỵ từ không trung tà tà bước xuống, tiền về phía Nghịch Thần giả mới sinh...

Phốc!

Một đạo hàn quang xẹt qua, Nghịch thần giả vừa do thiên địa đản sinh thân hình cứng đờ, cái đầu to lớn từ trên vai rụng xuống, Phong Vân Vô Kỵ lập tức dừng lại, nhìn ra sau lưng hắn, một tên ma tộc trên người mặc áo giáp, nửa bên mặt để lộ, mơ hồ có thể thấy được gân xanh khiêu động, yên lặng đứng giữa hư không, tay phải cầm một thanh cự kiếm bập bùng lửa tím không tương xứng với thân thể, chuôi kiếm màu đen trắng, khí tức trên người không nghi ngờ gì đã bộc lộ thân phận hắn, lại là một tên Nghịch thần giả truy tìm thần cách mà đến.

Đát!

Chiếc đầu khổng lồ từ giữa không trung nặng nề rơi xuống, Nghịch thần Giả không nói một lời, bàn tay như sắt đúc trực tiếp phá vỡ đầu lâu, lấy ra một khối tinh thể màu vàng nhạt, đôi mắt đen ngòm đảo qua tinh thể, tiếp đó nuốt ực vào bụng, khi xong việc cũng không thèm nhìn tới đám người Phong Vân Vô Kỵ, đi ra ngoài...

Hừ!

Phong Vân Vô Kỵ cười lạnh một tiếng, sải chân bước tới, Nghịch thần giả tựa hồ hoàn toàn không để ý đến sự hiện hữu của hắn, sau khi nuốt khối thần cách tàn khuyết, từ trong cơ thể hắn bùng lên một luồng lửa đen dày đặc, tay vung lên tạo thành một vết rách không gian, Nghịch Thần Giả bước vào trong đó...

- Ta cực ghét bị người khác bỏ qua!...

Một thanh âm băng lãnh bỗng truyền vào tai Nghịch thần giả, thân hình vừa bước nửa bước vào hư không chợt dừng lại, trước mặt hắn, mũi đao sáng loáng của Kiếp Ma đao lộ ra một đoạn ngắn:

- Sau này, hãy nhớ không được phép xoay lưng về phía người khác...

Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ dùng sức một tóm, một kéo, đại lượng tinh nguyên trong cơ thể Nghịch thần giả thuận theo Kiếp Ma đao tràn vào trong cơ thể...

Oanh!

Tiếng nổ lớn vang lên, máu thịt toàn thân Nghịch thần giả vỡ tung, hóa thành tro đen đầy trời, chỉ còn một bộ xương to lớn, lấp lóe hắc quang như bằng sắt thép lơ lửng giữa trời, uy lực khổng lồ của Kiếp ma đao thật sự nằm ngoài dự đoán của Nghịch thần giả.

Sát Lục chi chủ, vốn là tồn tại siêu cấp trong số nghịch thần, trải qua vô số đời truyền thừa, vẫn thủy chung không bị hủy diệt là có thể thấy được điểm đặc biệt. Kiếp Ma đao trải qua giết chóc, tuy là thứ nghịch thần, nhưng đồng dạng cũng có thể đồ thần, đặc biệt cùng với thực lực Phong Vân Vô Kỵ đề cao, uy lực Kiếp Ma đao càng thêm bá đạo và kinh người.

Không có thân thể ma thần thì khó mà có được lĩnh vực đặc thù của ma thần, trong mắt Nghịch thần giả, dù nhìn từ hướng nào đi nữa, Phong Vân Vô Kỵ cũng không thể tạo thành uy hiếp, nhận định này của nó cũng không sai, nhưng chỉ là đối với những ma tộc bình thường mà thôi.

Khi một tên ma tộc có linh hồn nhân loại, hơn nữa cường độ ý thức từ lúc còn là ma trùng đã siêu việt thần cấp, lại có dính dáng đến Sát Lục chi chủ trong truyền thuyết Ma giới, tên ma tộc đó sẽ có năng lực không tầm thường, năng lực phá vỡ quy tắc thông thường.

Nghịch Thần Giả đột nhiên trúng đòn, thân thể nổ tan, bộ xương khô khốc vụt xoay người lại, chính giữa cái trán đầy vết rạn nứt, một viên tinh thể to lớn khảm vào trong, bên cạnh, rất nhiều mảnh vỡ nhỏ đang không ngừng dung nhập vào, từng sợi tơ nhỏ màu đen từ tinh thể thần cách trên trán lan tới khắp khung xương toàn thân, hóa thành luồng lửa đen nóng bỏng.

Phốc!

Nghịch thần giả hai tròng mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo, song chưởng như điện như điện chớp đâm vào ngực, bụng Phong Vân Vô Kỵ, roạt roạt hai tiếng, chỗ ngực và bụng Phong Vân Vô Kỵ lập tức bị xuyên thành hai lỗ lớn từ đằng trước ra đằng sau, toàn thân đau đớn, nhưng sắc mặt hắn không hề biến đổi, trong mắt càng lộ vẻ hung ác.

Ngao!

Thanh âm thê lương phảng phất như đến từ hồng hoang từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ truyền ra, sau một khắc, Sát Lục chi ảnh mang theo uy áp khổng lồ trào ra, ma ảnh xuất hiện, trên mặt Nghịch thần giả cuối cùng cũng lộ vẻ kinh hoàng:

- Sát... Sát lục...

Sát Lục chi ảnh vẻ mặt âm ngoan, vừa xuất hiện đã nuốt chửng Nghịch Thần Giả đang gần như dung nhập với hư không vào miệng, một loạt âm thanh lốp rốp vang lên, từng mảnh xương vụn từ trong hư không rơi xuống, khí tức của Nghịch thần giả nhanh chóng biến mất...

Hống!

Một tiếng gầm lớn, Mã Phi Lạc Tư lo lắng nhìn chằm chặp vào Phong Vân Vô Kỵ, tinh hoa của Nghịch thần giả cứ từng đợt từng đợt tràn vào trong cơ thể, bị Sát Lục chi ảnh hấp thu, Sát Lục chi ảnh hình ảnh nhanh chóng trở nên ngưng kết, vốn chỉ có một đầu lâu sau khi đoạt được tinh hoa của Nghịch thần giả, phía dưới chiếc đầu liền sinh ra hai cánh tay to lớn. Sát Lục chi ảnh dùng sức giãy dụa, từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ trồi lên, thân hình vẫn tiếp tục tăng trưởng, ở giữa trán, một luồng vật chất như dịch thể mà lại như khí ngưng kết vặn vẹo, tạo nên một dấu hiệu cổ quái, trên trán một vật giống như tinh thể dần dần thành hình...

- Sao lại như vậy?

Mã Phi Lạc Tư kinh hãi - nhìn Phong Vân Vô Kỵ:

- Chủ nhân sao lại kết xuất thần cách trong Sát Lục chi ảnh, ở vùng đất bỏ hoang tất cả những kẻ có thần cách đều không thể rời khỏi, chủ nhân một khi có được thần cách, chẳng phải là vĩnh viễn không còn cách nào rời khỏi nơi đây sao? ...

Mí mắt khẽ động, Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười vừa ý, bàn tay mở ra, một nhúm phấn vụn từ trong hư không hạ xuống, rơi vào trong lòng bàn tay rồi lại theo kẽ tay thoát đi...

Từ bốn phía, từng đạo khí tức cường đại nhanh chóng ùa tới, thần cách vô chủ, có thể hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều Nghịch thần giả...