Sự thức tỉnh của Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trì Thương. Trong thời khắc mà hắn đang do dự này, Phong Vân Vô Kỵ xuất hiện không thể nghi ngờ đã mang đến một chỗ dựa vững chắc. Cho dù hắn có am hiểu quản lý bao nhiêu, tại Thái Cổ nơi cường giả vi tôn này, không có thực lực thì trí tuệ có cao đến mấy cũng không thể phát huy.
"Ừm! Chính là ta!" Giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ lại vang lên bên trong Kiếm các. Gần như đồng thời, một giọng nói khác cùng truyền đến.
"Vô Kỵ huynh! Huynh cuối cùng đã tỉnh dậy rồi!" Đây là giọng nói của Tây Môn Y Bắc.
"Đúng vậy, so với dự tính thì sớm hơn một chút! Công pháp của Bổn Tôn thật sự rất có hiệu quả!"
"Sớm một chút thì tốt một chút! Vừa lúc nơi này đang xảy ra một số đại sự. Nếu như huynh còn không ra, chỉ sợ đến khi xuất hiện thì trời đất đã thay đổi rồi!"
"Ồ!" Trong nham thạch nóng chảy dưới lòng đất hơn mấy vạn dặm, Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trong hư không, hai luồng ý thức ba động cường đại hòa lẫn vào nhau. Trì Thương biết, ý thức của hai người đã trực tiếp dung hợp tiến hành đối thoại.
Trì Thương cũng không vội vàng, an tĩnh ngồi xếp bằng trên mặt đất chờ đợi. Đối với hắn mà nói, sự thức tỉnh của sư tôn chính là niềm vui lớn nhất.
Trong hư không, ý thức cường đại của hai người tiếp xúc với nhau. Tây Môn Y Bắc trực tiếp truyền những hình ảnh vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, sau đó lên tiếng: "Đây đại khái là những chuyện xảy ra trong thời gian qua. Huynh thức tỉnh có thể nói là rất kịp thời. Độc Cô tiền bối thì đã bế quan lĩnh ngộ "Vô Cực chi đạo", nếu như huynh còn không xuất hiện, chỉ sợ tình hình sẽ không hay."
"Ta hiểu rồi!" Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt lại, lẳng lặng nghiên cứu những hình ảnh mà Tây Môn Y Bắc truyền đến, sau đó ý thức của hai người liền tách ra.
Bên trong Kiếm các, giọng nói của Tây Môn Y Bắc lại vang lên trong đầu Trì Thương: "Sư tôn bảo ngươi nhanh chóng tìm một bộ quần áo, đi về hướng tây bắc một vạn bảy ngàn dặm để nghênh tiếp người… À! Ta cũng sẽ cùng đi!"
Sau đó, bên trong Kiếm các lại khôi phục sự yên tĩnh.
Gần như ngay khi thần thức của Tây Môn Y Bắc vừa rút đi, tay phải của Trì Thương liền vỗ mạnh xuống dưới, thân người như tia chớp lao ra. Hắn đưa tay đẩy cửa Kiếm các, nhìn ra bên ngoài hét lớn:
- Sư tôn đã trở về, sư tôn đã trở về…
"Ồ!"
Toàn bộ Kiếm vực theo tiếng hét của Trì Thương đều trở nên náo động. Trong ký ức của mọi người, chủ công chưa bao giờ biến mất một thời gian dài như vậy. Lần lâu nhất là khi đến Vu tộc, khoảng chừng sáu vạn năm, nhưng lần này thì đã hơn mười vạn năm.
Trì Thương nhìn biển người phía dưới, cũng có chút kích động, lớn tiếng nói:
- Sư tôn đã tỉnh lại rồi! Chư vị huynh đệ, có ai muốn cùng ta muốn cùng ta đi nghênh tiếp chủ công không?
Tất cả Hoàng Kim giáp sĩ đều lộ ra thần sắc kích động.
- Thiếu các chủ, tôi đi theo ngài!
- Thiếu các chủ, hãy dẫn chúng tôi theo!
……
Trì Thương mỉm cười gật đầu. Phong Vân Vô Kỵ thức tỉnh đã khiến cho hắn trở nên trấn định hơn rất nhiều.
"Chỉ cần sư tôn có ở đây, tất cả đều có thể giải quyết được!"
Đây là niềm tin của Trì Thương.
Một lát sau, hơn phân nửa Hoàng Kim giáp sĩ của Kiếm vực đều theo Trì Thương đi đến nơi Phong Vân Vô Kỵ đã chỉ. Đồng thời một bộ phận đệ tử Kiếm các được phái ra bên ngoài dò la, sau khi nghe được tin tức này liền từ bốn phương chạy đến, theo Trì Thương cùng đi.
Bầu trời âm u, mặt đất nơi nơi khô nứt, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn từ dưới đất tràn ra. Càng đến gần nơi mà Phong Vân Vô Kỵ đã chỉ, nhiệt độ không khí càng lên cao. Từ bên trong mặt đất mấy chục trượng, hơi nóng không ngừng bốc lên.
Toàn bộ khu vực này là một khối đất trũng, nhưng trong đó lại là dung nham chảy xuôi. Xuyên qua những luồng hơi nóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, phía trên những khối đất gồ ghề mọc đầy những cây cỏ dại nửa xanh nửa đỏ, từng gốc ngô đồng thật lớn vươn cao, cành lá xanh tươi trải động ra bốn phía. Khu vực có nhiệt độ cao này lại trở thành nơi sinh trưởng tốt nhất của chúng.
- Chính là nơi này!
Tây Môn Y Bắc nhìn thoáng qua, liền lên tiếng.
Phía sau, chúng Hoàng Kim giáp sĩ từ không trung hạ xuống, quan sát chung quanh, sau đó không hề lên tiếng, tự động xếp thành từng hàng đứng ở phía xa.
Địa phương này cũng không phải là vị trí hiện tại của Phong Vân Vô Kỵ.
oOo
Bên trong dung nham, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thoáng qua Phượng Phi trong quan tài thủy tinh.
Dung nhan mỹ lệ của nàng vẫn bình tĩnh như trước. Không ai biết nàng đã ngủ say bao lâu, cũng không ai biết nàng sẽ ngủ thêm bao lâu nữa, giống như vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại.
Phong Vân Vô Kỵ đã từng thử qua, những bất kể là hắc nham cổ quái, mười hai sợi dây xích hay là quan tài thủy tinh như mộng ảo kia, tất cả đều rắn chắc không gì sánh được. Có một cỗ lực lượng vô cùng cường đại thủ hộ nữ tử trong quan tài và nơi này.
Lực lượng bảo vệ quan tài thủy tinh vô cùng đặc biệt. Khi không có ngoại lực tác dụng, căn bản không hề lộ ra ngoài. Nhưng một khi có bất cứ ngoại lực gì muốn gây tổn hại đến quan tài thủy tinh, những phù văn màu vàng ẩn chứa lực lượng khổng lồ sẽ lập tức hiện ra.
"Không biết là ai đã thiết lập cấm chế bậc này, dựa vào thực lực hiện tại của ta không thể làm gì được!" Phong Vân Vô Kỵ đứng trước quan tài thủy tinh, nhìn nữ tử trong quan, lẩm bẩm nói: "Quên đi, chỉ cần nàng không xảy ra chuyện gì là được! Có lẽ ở nơi này mới thật sự là nơi an toàn, sẽ không có ai làm thương tổn đến nàng!"
Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên nhìn nham thạch đỏ rực chảy xuôi. Những nham thạch nóng chảy này căn bản không thể xâm nhập vào cơ thể hắn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hàng loạt nghi vấn từ trong lòng Phong Vân Vô Kỵ dâng lên. Tại sao nàng lại bị nhốt trong quan tài thủy tinh này? Có một phụ thân là Chí Tôn, rốt cuộc ai có thể thương tổn được đến nàng? Còn có cấm chế trên quan tài thủy tinh này, mặc dù không có lực công kích, nhưng lực lượng khổng lồ của nó lại tự động đẩy ngược bất cứ loại công kích gì. Tình huống này hoàn toàn vượt ra khỏi hiểu biết của Phong Vân Vô Kỵ. Càng khiến cho hắn khiếp sợ chính là dựa vào thực lực của hắn hệin tại cũng không thể lay động được cấm chế này. Như vậy mà nói, thực lực của người thiết lập cấm chế phải đạt đến một trình độ đáng sợ.
Hoàng đế Hiên Viên tuy là Chí Tôn, nhưng nghiên cứu lại là võ đạo, cấm chế này tuyệt đối không thể do Chí Tôn thiết lập. Vậy thì là ai?
Phong Vân Vô Kỵ lắc lắc đầu, thở dài một tiếng:
- Cô hãy ở đây chờ thêm một đoạn thời gian, hy vọng có thể yên ổn vượt qua kiếp này!
Dứt lời, hắn liền xoay người đi về địa phương đã nói với Trì Thương.
Phong Vân Vô Kỵ cũng không muốn làm lộ nơi này. Lời hứa rất quan trọng, nhưng trách nhiệm của một người lại càng quan trọng hơn. Có thể giữ gìn cả lời hứa và trách nhiệm không phải là tốt hơn sao?
Phong Vân Vô Kỵ phá vỡ tầng tầng nham thạch nóng chảy, dọc theo dòng dung nham trong lòng đất lao về địa phương lúc đầu như tia chớp…
Ở phía sau, gần như ngay khi Phong Vân Vô Kỵ xoay người rời đi, bên trong quan tài thủy tinh…
Nữ tử vẫn ngủ say đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt trong như nước nhìn bóng dáng dần khuất phía xa. Trong mắt của nàng hiện lên vẻ suy tư, sau đó đôi môi hồng nhuận hé mở phát ra một tiếng thở dài, hai mắt lại khép vào…
Phía trên quan tài thủy tinh, những phù văn màu vàng lại lần nữa xuất hiện. Tất cả tiếng động bên trong quan đều bị che lấp, không hề truyền ra…
oOo
"Ầm ầm!"
Mặt đất đột nhiên rung chuyển, một khe nứt khổng lồ xuất hiện phía trước đám người Trì Thương không xa. Vô số nham thạch nóng chảy từ trong lòng đất bắn ra, khi đến trước người Tây Môn Y Bắc vài thước thì giống như gặp phải một bức tường vô hình, toàn bộ đều rơi xuống. Kể cả nham thạch từ dưới đất tràn ra cũng bị dồn lại thành từng tầng, sau đó rút về phía sau.
Tiếng bước chân thình thịch từ dưới đất vang lên, nham thạch nóng chảy lại phun ra. Bên trong dung nham đỏ rực, Phong Vân Vô Kỵ xích lõa nửa thân trên chậm rãi nổi lên. Nham thạch trong lòng đất mặc dù không thể hủy diệt thân thể, nhưng lại đốt sạch cả đầu tóc và lông mày của hắn. Từng tầng nham thạch nóng chảy từ người hắn rơi xuống.
- Tham kiến chủ công!
……
Mặc dù bề ngoài của Phong Vân Vô Kỵ đã thay đổi rất nhiều, nhưng chúng Hoàng Kim giáp sĩ vừa liếc mắt đã nhận ra. Trong mắt của bọn họ đều ươn ướt, khom người quỳ xuống. Vô số Hoàng Kim giáp sĩ trải dài phản chiếu một phiến ánh sáng chói lọi.
Phía trước những Hoàng Kim giáp sĩ chỉ còn lại Tây Môn Y Bắc và Trì Thương đang đứng.
- Quần áo đâu?
Phong Vân Vô Kỵ lộ ra một nửa thân thể, nhìn Trì Thương hỏi.
- Sư tôn, ở đây!
Trì Thương có vẻ rất kích động. Bộ bào trắng của Tây Môn Y Bắc cũng khẽ run lên.
Phong Vân Vô Kỵ vươn tay phải ra, xấp áo trắng trong tay Trì Thương liền bay về phía hắn, sau khi bay được vài thước liền mở ra giữa không trung. Cùng lúc đó, một vòng ánh trắng từ bên trong cơ thể của hắn phát ra, tẩy sạch những nham thạch đang bám bên ngoài thân.
Phong Vân Vô Kỵ vung tay phải lên, bộ bào trắng liền từ đỉnh đầu phủ xuống, trong nháy mắt đã khoác lên người hắn.
- Đứng lên hết đi!
Phong Vân Vô Kỵ cao giọng nói. Nhìn những Hoàng Kim giáp sĩ này, hắn bỗng có cảm giác giống như đã trải qua mấy kiếp. Đã rất lâu không gặp mặt bọn họ, nhất thời cũng cảm thấy kích động.
Nhưng tâm tình này rất nhanh đã bị kìm nén lại, sau đó chôn sâu vào tận đáy lòng Phong Vân Vô Kỵ.
- Trì Thương, vất vả cho ngươi rồi!
Phong Vân Vô Kỵ nhìn đồ đệ duy nhất lên tiếng:
- Trước tiên chúng ta hãy rời khỏi đây! Đợi sau khi trở về Kiếm vực, ngươi hãy đem toàn bộ chuyện của Chiến tộc nói cho ta biết!
- Vâng thưa sư phụ!
Trì Thương cúi đầu đáp, trong lòng không ngừng kích động: "Đây là lần đầu tiên sư phụ cảm tạ ta…"
Khi chân trái của Phong Vân Vô Kỵ từ bên trong nham thạch bước lên, một luồng khí xanh nhàn nhạt bỗng nhiên từ trong cơ thể của hắn tỏa ra. Sau đó từng sợi tóc đen bóng bắt đầu mọc lên trên đỉnh đầu nhẵn bóng, không ngừng vươn dài, cho đến khi quá vai mới ngừng lại. Phía trên hai mắt, lông mày nhanh chóng mọc ra. Trên môi, một lớp râu mỏng cũng bắt đầu xuất hiện, nhanh chóng trở nên rập rạp.
Phong Vân Vô Kỵ tùy ý cột mái tóc dài lại phía sau đầu, vung tay lên:
- Trở về!
- Rõ!
Chúng Hoàng Kim giáp sĩ đồng thanh đáp lời, sau đó bay thẳng lên trời, hướng về Kiếm các…
Phong Vân Vô Kỵ đi sau cùng. Trong nháy mắt khi bay lên, hắn quay đầu lại thoáng nhìn về phương hướng của quan tài thủy tinh trong lòng đất, sau đó bay nhanh lên trời. Đoàn người trùng trùng điệp điệp tiến về Kiếm các.