Phi Thăng Chi Hậu

Chương 190




Không cần tất yếu phải mở miệng nói, sát khí chẳng chút che giấu của Cổ Nhĩ Di Đặc và cặp cánh cự đại sau lưng đã biểu minh ý đồ và thân phận của hắn.

Mấy chục vạn Hoàng Kin Giáp Sĩ nghiêm trận chờ đợi, trên trời dưới đất bài bố dày đặc các trận hình, ẩn ước hình thành một quả cầu thể cự đại, ở mép của cầu thể là một gã tướng quân Hoàng Kim Giáp Sĩ đang giơ một cánh tay lên trên cao, mắt thì nhìn chằm chằm về phương hướng những hắc ảnh đang lao tới ….

Một ngàn trượng, chín trăm trượng, tám trăm trượng … năm trăm trượng!

"Công kích!" Gã tướng quân Hoàng Kim Giáp Sĩ đó phất tay phải xuống, đông đúc Hoàng Kim Giáp Sĩ nhất trí đồng loạt nắm chặt lấy hoàng kim trường kích trong tay mà đưa ra phía sau, sau đó hô lên một tiếng, thân thẻ trướng ra ba xích và trường kích trong tay mạnh mẽ phóng ra …,

Sưu! ~~

Hàng loạt những tiếng phá không truyền xuất, không khí phát ra những thanh âm tê liệt, từ khắp các phương hướng quả trong quả cầu thể trên không trung phát ra vô số thanh hoàng kim trường kích, họi tụ lại thành một đạo hoàng kim hà lưu cự đại, kéo theo ở sau là những vĩ diễm dài ngoằn, vô số đạo khí kình kim sắc vun vút lao đi về phía đạo thủy triều hắc sắc ở đằng xa.

Dòng hà lưu do vô số thanh hoàng kim trường kích hội tụ thành chiếm lấy phạm vi không gian cả mấy ngàn thước vuông.

Những thang hoàng kim trường kích đó chỉ trong chớp mắt đã vươt qua không mấy trăm trượng không gian, sắc mặt của Cổ Nhĩ Di Đặc có hơi biến đổi, thầm biết là dã đánh giá thấp lực lượng của những Hoàng Kim Giáp Sĩ này.

"Thần bạo!"

Cỗ Nhĩ Di Đặc hô lên một tiếng, hai tay đan xen với nhau ở trước ngực, sau đó vung mạnh ra. Từ trong nội thể của Cổ Nhĩ Di Đặc bùng phát từng màn từng màn viên tráo màu xám dày đặc, trong chớp mắt đã khoách triển ra khắp không gian mấy trăm thước, hình thành một viên tráo màu xám gần như trong suốt, ẩn ước trong đó là vô số thiểm điện màu xám tro, những tiếng phích lịch ba lạp vang lên không ngừng.

Màn viên cầu màu xám khoách triển ra ngoài thân thể Cổ Nhĩ Di Đặc cả trăm thước phạm vi thì luồn ki, sắc hà lưu do hoàng kim trường kích cấu thành đã bức cận quang tráo, ngay đúng lúc này thì màn viên tráo của Cổ Nhĩ Di Đặc đột nhiên bạo trướng ra ngoài rồi nổ tung ra ….

Trong phạm vi không gian mấy trăm thước lấy Cổ Nhĩ Di Đặc làm trung tâm, vô số thanh hoàng kim trường kích cơ hồ như vưa mới chạm phải màn quang tráo màu xám đó thì thanh nào thanh nấy đều phát xuất ra những tiếng xuy xuy, rồi hóa thành một đám khói rồi tiêu tán vô tung.

Cổ Nhĩ Di Đặc bọ đạp hư không, hai chiếc cánh ác ma ở sau lưng sải ra, dưới chân cuồn cuộn ma khí, trong cả trăm thước phạm vi hoàn toàn là màn khói xám với tính hủ thực. Ở phía trước là vô cùng vô tận hoang kim trường kích tiến nhập vào trong màn khói xám đó, sau khi phát ra những âm thanh xuy xuy thì chúng bị phân giải triệt để.

Cáp cáp cáp ….

Tiếng cười điên cuồng của Cổ Nhĩ Di Đặc vang dội khắp tứ phía, cả Kiếm Vực đều phải chấn động dưới ma uy của đại ma thần hắn.

Sưu sưu sưu!!!

Mấy đạo kim lưu lướt qua hai bên thân thể của Cổ Nhĩ Di Đặc, sau đó là ở sau lưng truyền lại mấy tiếng gào thảm. Cổ Nhĩ Di Đặc tức thì biến sắc, bất thình lình quay đầu lại thì thấy mấy chục gã cao thủ Thái Cổ ma hóa bị kim sắc trường kích đâm xuyên qua thân thể, những người đó sau khi liên tục thối lui mấy trăm trượng thì ngã thẳng xuống dưới đất, không hề có chút động tĩnh gì nữa.

Hơn bốn chục vạn Hoàng Kim Giáp Sĩ, những hoàng kim trường kích đó lí nào lại bị Cổ Nhĩ Di Đặc dễ dàng phá hủy toàn bộ, tận quản là hắn ta dã hủy đi một bộ phận những hoàng kim trường kích xạ tới, nhưng y nhiên vẫn có mấy trăm thanh trường kích hóa thành đạo đạo kim lưu vượt qua màn quang tráo màu xám của Cổ Nhĩ Di Đặc mà đâm xuyên qua những thân thể đã bị hắn ta xóa đi thần thức.

Hừ!

Cổ Nhĩ Di Đặc nghiến răng một cái, hai con mắt màu tím ngập tràn sát cơ, thân hình mãnh liệt bạo trướng, màn khói xam xung quang mở ra một thông đạo, thân hình của Cổ Nhĩ Di Đặc hóa thành một đạo hắc sắc thiểm điện uốn khúc từ trong đó bắn ra, hai cánh ở sau lưng vẫy một cái thì tốc độ lao đi về phía chiến trận hình cầu do chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ tổ thành càng nhanh thêm.

Oanh!

Cổ Nhĩ Di Đặc như đi vào chốn không người, vung tay một cái là có thể đánh lui mấy ngàn Hoàng Kim Giáp Sĩ, thẳng đường tạo thành một thông đạo trong quả cầu thể do Hoàng Kim Giáp Sĩ tổ thành, những nơi hắn ta đi qua thì bóng người bay tung tóe, không có một ai đủ sức ngăn cản, cho đến khi đạt đến trung tâm của quả cầu.

Oanh!

Cổ Nhĩ Di Đặc quát lên một tiếng, nội thể bạo phát ra đạo đạo điện quang, vô số hắc sắc thiểm điện lấy hắn ta làm trung tâm mà đánh ra khắp tứ phía, đạo đạo hắc sắc thiểm điện chỉ trong sát na đã truyền biến mỗi một góc nghách trong quả cầu thể do chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ tổ thành!

A!

Hàng loạt những tiếng kêu thảm vang lên, hơn bốn chục vạn Hoàng Kim Giáp Sĩ liền bị Cổ Nhĩ Di Đặc bất thình lình oanh tán, người nào người nấy tựa như bị oanh kích nặng nề mà từ trên không trung rơi xuống, nếu như không phải là do Hoàng Kim Chiến Quyết là loại công pháp nhất đẳng chuyển luyện thể thì chỉ e là hơn bốn mươi vạn Hoàng Kim Giáp Sĩ đã bị đại ma thần Cổ Nhĩ Di Đặc diệt sạch trong một kích này rồi.

Cả không trung của Kiếm Các tản mác khói xám, Cổ Nhĩ Di Đặc lập thân ở trong màn khói xám đó, trong mắt lãnh điện xạ tung tóe.

Sưu sưu sưu!!!

Mấy chục đạo kim quang trường tiễn từ khắp trên trời dưới đất bắn thẳng vào mặt của Cổ Nhĩ Di Đặc, trên thân của mỗi một mũi tên đều bùng cháy kim sắc hỏa diễm kim sắc, khi Cổ Nhĩ Di Đặc phát hiện thấy thì những mũi tên này đã cách thân thể của hắn ta chưa đầy mấy xích, cho đến khi này thì trong hư không mới phát xuất ra những thanh âm tê liệt hư không cuồng bạo.

Ở bốn ngọn tháp canh ở bốn mép của Kiếm Vực trên các tầng mây, mấy gã Hoàng Kim Giáp Sĩ y nhiên vẫn bảo trì tư thế khi xạ xuất cung tiễn, cặp mắt lấp lánh tinh quang nhìn chằm chằm vào ma vật ở trên thượng không của Kiếm Các.

Bùng bùng bùng!!!

Mấy chục tiếng nổ to vang lên, Cổ Nhĩ Di Đặc bất thình lình đánh ra mấy chục quyền về phía những mũi tên đó, mỗi một quyền đánh ra thì có một mũi tên bị chấn toái, nhưng hai vai của Cổ Nhĩ Di Đặc cũng theo đó mà chấn động một cái, lực đạo uẩn hàm trong mũi trưỡng tiễn này vượt xa dự liệu của hắn ta. Nguồn: http://truyenfull.vn

Xuy!

Hốt không kịp phòng, một mũi kim sắc trường tiễn đâm xuyên qua chân của Cổ Nhĩ Di Đặc, thần tình của hắn ta tức thì chấn động, cánh tay có hơi ngưng trệ một sát na, nhưng cũng chỉ trong sát na đó thì mấy chục muic trưỡng tiễn đã đâm xuyên qua thân thể của hắn ta, mũi tên từ đầu này đâm xuyên qua đầu kia, theo đó là một đám máu đen.

Hống! ~ ~

Cổ Nhĩ Di Đặc ngẩng đầu mà hống lên một tiếng, dưới chân bùng lên một đạo hắc sắc hỏa diễm rồi loáng một cái đã nuốt chửng lấy thân người của hắn ta, những mũi tên hoàng kim xuyên vào trong thân thể của hắn ta liền bị ngọn hỏa diễm này đốt trụi thành tro.

Tùy theo tiếng hống dài của Cổ Nhĩ Di Đặc, một màn lực đạo hủy diệt khủng bố lấy hắn ta làm trung tâm điên cuồng quét qua cả Kiếm Vực, mây đen tren thiên không lẫn những phần đất nhô lên đều bị lực đạo vô hình đó phá hủy sạch sẽ.

Phốc!

Những Hoàng Kim Giáp Sĩ ẩn thân ở trong các đám mây đang định bắn ra một loạt tiễn nữa thì trên lồng ngực đột nhiên như chịu trọng kích, liên tục hộc ra mấy ngụm máu, thần sắc đốn thời tái nhợt, thân hình cũng bị đạo sóng vô hình đó chấn bay mấy trăm trượng ….

Mặt đất trở thành một phiến tàn tạ chẳng khác gì như vừa mới bị lốc vòi rồng xâm tập.

"Giết sạch!" Cổ Nhĩ Di Đặc sắc mặt âm độc, hướng về phía dưới mà phất tay, những hóa thân bị hắn ta khống chế liền vẫy vẫy đôi cánh mà lao về phía những đệ tử Kiếm Vực.

Hừ!

Một tiếng hừ lạnh truyền lại, thân thể của Cổ Nhĩ Di Đặc tức thì chấn động, hắn ta quay người lại thì phát hiện một nam tử tóc trắng đồ trắng đang cúi đầu bình tĩnh đạp không đi tới.

"Ngươi à ai?" Cổ Nhĩ Di Đặc cảm thấy một loại uy hiếp từ trong bổn năng, liền từ xa hướng về gã nam tử đó mà cất tiếng quát.

Gã nam tử đó không thèm đáp trả, ống tay áo phồng ra, bàn tay xòe ra, dưới ống tay áo xuất ra một thanh trường kiếm cực kì phổ thông.

Xuy xuy! ~ ~

Mấy đạo kiếm quang từ trên thanh trường kiếm trên tay của gã nam tử đó bùng phát, kiếm quang chói lóa khiến cho Cổ Nhĩ Di Đặc chớp mắt một cái theo quán tính, đợi đến khi mở mắt ra lại thì ở sau lưng truyền lại một loạt những thanh âm huyết nhục bị cắt xẻ. Thần thức quét qua một vòng thì giật mình phát hiện mấy ngàn cao thủ Thái Cổ ma hóa đột nhiên như bị đóng đinh ở trong không trung, hai chiếc cánh ác ma ở sau lưng bất thình lình bị đứt tận gốc và tà tà rơi xuống phái dưới, tiếp đó là đạo đạo huyết quang từ trong thân thể của những người này bắn tung tóe ra ngoài, chỉ trong chớp mắt thì mấy ngàn ác ma đã hóa thành vô số khối thịt nhắm rượu.

"Tây Môn Y Bắc" Chầm chậm rút thanh thiết kiếm lại, nam tử áo trắng lạnh lùng nói, nói xong thì liền hướng sang Cổ Nhĩ Di Đặc mà bước tới mấy bước, sau đó thì dừng lại và ngẩng đầu lên, dưới làn tóc trắng là cặp mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào Cổ Nhĩ Di Đặc, không nói thêm một lời nào nữa.

Cổ Nhĩ Di Đặc đột nhiên thấy lạnh sống lưng, gã nam tử lạnh lùng này cấp cho hắn ta một cảm giác nguy hiểm.

"Tây Môn Y Bắc?" Cổ Nhĩ Di Đặc sắc mặt nghi hoặc, sau đó thì bị thần sắc hung dữ thay thế vào: "Quản làm chi ngươi là ai, hãy mau mau chết đi cho bổn tọa!"

Cổ Nhĩ Di Đặc đánh ra một quyền, ma khí hung dũng manh theo ánh thiểm điện lập lòe xạ thẳng về phía Tây Môn Y Bắc. Bất thình lình, Cổ Nhĩ Di Đặc cảm giác thấy trước mắt lóe lên bóng người, một lão giả áo xanh râu bạc đột nhiên xuất hiện ở trước thân người của Tây Môn Y Bắc, cổ tay ngoắc một cái thì trên tay đã nhiều thêm một thanh thiết kiếm ba xích. Đối diện với màn thủy triều màu xám mang theo thế vạn quân ở phía trước mà thần sắc chẳng chút biến đổi, sắc mặt vẫn bình đạm, đợi đến khi đợt trủy triều đó đến cách thân thể gần một trượng thì Độc Cô Vô Thương đột nhiên xuất kiếm, kiếm phong trên trường kiếm ba xích trên tay hóa thành một đạo thiểm điện và tiến vào trong đạo triều thủy đó, rồi Độc Cô Vô Thương lùi lại bên cạnh thân người Tây Môn Y Bắc, lạnh lùng nhìn vào đợt hà lưu màu xám đang bôn đằng tới đó.

Đạo hà lưu màu xám đó mang theo đạo đạo thiểm điện ồ ạt lao tới, cho đến khi xuất hiện ở trước thân hai người mấy trượng thì trong nội bộ đột nhiên dập dờn hỗn loạn mấy cái, rồi yên tiêu vân tán, hóa thành một cơn gió nhẹ thổi lướt qua thân hai người.

Đôi mắt màu tím của Cổ Nhĩ Di Đặc lóe lên thần sắc không tin, tựa như là không dám tin tưởng đợt công kích này lại dễ dàng bị Độc Cô Vô Thương hóa giải, ngay cả một chút ba động cũng không hề dấy lên.

Co rút con ngươi lại, Cổ Nhĩ Di Đặc hung ác nói: "Bất quản các ngươi có là Tây Môn Y Bắc hay Tây Môn Y Nam gì, chỉ cần ngươi là nhân loại và chưa đạt đến thần cấp, hôm nay tất tử vô nghi!"

Cổ Nhĩ Di Đặc nói dứt lời thì hai cánh ở sau lưng tức thì giang ra, đốn thời hướng lui về phía sau mà bay, thiên địa đột nhiên trở nên ảm đảm. Ở phía đông, ma khí hóa làm mây đen cuồn cuộn ập đến, cự đại âm ảnh từ hướng đông dời sang hướng tây, cả đại địa như bị choàng lên một tàng hắc y.

Thiên địa hốt sáng hốt tối, phía đối diện với Tây Môn Y bắc và Độc Cô Vô Thương, thân thể của Cổ Nhĩ Di Đặc tựa hồ như hãm nhập vào trong một đoàn cực độ hắc ám, cả thân thể bàng dại tựa như dung hợp lại thành một thể với màn hắc ám vô tận đó.

Sẹt oành!

Thiên địa đột nhiên bừng sáng, trong các tầng mây có cả chục vạn đạo thiểm điện dan xen hội tụ lại với nhau, lực lượng khủng bố uẩn hàm trong đó khiến cho Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc cũng không khỏi có hơi biến sắc.

Một thanh âm vang dội nhưng sâm nhiên vọng hồi khắp thiên địa: "Kiếm Vực -- từ hôm nay sẽ vĩnh viễn biến mất!"

Cả vạn đạo lôi đình từ khắp bốn phương tám hướng hội tụ lại, thân hình dưới các tầng mây của Cổ Nhĩ Di Đặc liễu nhiễu ma khí.

Sắc mặt của Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đều tức thì biến đổi, hai người đều biết rõ uy lực một chiêu này của Cổ Nhĩ Di Đặc, e rằng chỉ dựa vào thực lực của hai người thi căn bổn vô pháp chống cự. Không ước mà cùng thực hiện, hai người hướng sang hai phương hướng khác nhau mà lao đi như điện thiểm.

"Chạy nơi nào!"

Trong đôi mắt màu tím của Cổ Nhĩ Di Đặc lóe lên một tia sát cơ, tay phải giơ cao lên trên đỉnh đầu, tay trái đẩy ngang ra phía trước. Ở trong lòng bàn tay, một quả viên cầu hắc sắc không ngừng chuyển động, vô số vết nứt mỏng manh không ngừng sinh sinh diệt diệt ở bên trên đó ….

Ở phía xa, sau khi Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc lao đi được mấy trăm trượng thì đột nhiên tương ngộ với nhau ở nguyên tại chỗ cũ, đốn thời trong lòng không khỏi hãi nhiên.

"Chạy khồn thoát đâu! Hắn ta biết khống chế không gian!" Độc Cô Vô Thương cát tiếng nói, Tây Môn Y Bắc gật đầu mà không nói gì. Hai tay nắm chặt lấy trường kiếm ba xích, hai người đồng thời ngảng đầu nhìn lên trên khồn trung, tùy thời đều chuẩn bị chống đỡ với một chiêu này này của Cổ Nhĩ Di Đặc.

Cổ Nhĩ Di Đặc đột nhiên hét lên một tiếng, bóng ảnh bên ngoài thân thể cũng theo đó mà bạo trướng, trong khi tiếng hét này vang lên, một cái bóng ảnh cao lớn cả mấy trăm trượng bao bọc lấy thân người của Cổ Nhĩ Di Đặc, ma ảnh đó hồn thân do ma khí cấu thành, đầu đội trời chân đạp đất chẳng khác gì như cửu thiên đại ma thần. Hai chiếc sừng ở trên đỉnh đầu đâm nhạp vào trong tầng mây, hai chiếc cánh ác ma ở phía sau lưng giang ra xa tới mấy trăm trượng, ma uy cường đại bao trùm cả Kiếm Vực, thiên địa ầm ầm vang lên, tựa hồ như tùy thời đều có thể sập xuống ….

Ngẩng đầu nhìn vào đạo ma ảnh cự đại đó, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đều chấn kinh thất sắc ….

"Đám kiến nhỏ bé các ngươi." Cổ Nhĩ Di Đặc sâm nhiên nói: "Hôm nay tất phải diệt vong."

Câu ở sau khàn khàn đến khó nghe, nhưng được truyền ra từ trong miệng của đạo ma ảnh cự đại bao trùm lấy Cổ Nhĩ Di Đặc phát ra.

Bất thình lình, một tiếng kiếm ngân cao vút từ sâu trong hư không truyền lại, kiếm ý vô biên bao trùm cả hư không.

Dưới thiên không âm ám, cuồng phong nổi dậy, đạo ma ảnh cự đại trong không trung giơ một tay lên trên đỉnh đầu, xuyên nhập vào trong tầng mây, lôi đình từ khắp bốn phía cuồn cuộn tiến nhạp vào trong bàn tay phải của đạo ma ảnh cự đại đó, ngay khi Cổ Nhĩ Di Đặc sắp xuất thủ thì ….

Cách …! ~~

Cánh cửa của Kiếm Các theo đó mà mở to ra, trong lòng mọi người tức thì giật thót mình, đạo cự đại ma ảnh ở sau lưng Cổ Nhĩ Di Đặc tức thì khựng lại, một quyền nguyên bổn đánh xuống đột nhiên dừng lại. Mấy năm trước đây, Cổ Nhĩ Di Đặc sớm đã chính mắt nhìn thấy một tia thần thức mà Phong Vân Vô Kị lưu lại ở ngoài thân người có thể dễ dàng chấn bay hắn ta ra khỏi thân thể một gã Hoàng Kim Giáp Sĩ mà hắn ta chiếm cứ, ở trong lòng của Cổ Nhĩ Di Đặc thì loại cao thủ Thái Cổ thiện trường dùng thần thức công kích như thế là cực kì nguy hiểm, nếu như là trước đây thì Cổ Nhĩ Di Đặc không sợ, nhưng sau khi khôi phục tri giác thì Cổ Nhĩ Di Đặc đã phát hiện thấy nguyên thần của bản thân lại không hoàn chỉnh, rất dễ dàng bị những loại công kích bằng thần thức làm tổn thương, vì thế nên sau khi chiếm đoạt huyết nhục và khôi phục nhực thân, nhưng nguyên thần thì không dễ dàng gì tu bổ.

Dưới sự chú thị của chúng nhân, từ trong cánh cửa gỗ đã mở, Phong Vân Vô Kị sắc mặt đạm nhiên bước ra, từ xa đã nhìn về phía Cổ Nhĩ Di Đặc mà cười nói: "Thật không ngờ -- chúng ta lại có thể mau chóng gặp lại nhau như thế."

Sắc mặt của Cổ Nhĩ Di Đặc tức thì biến đổi: "Phong Vân Vô Kị?!!"

Thần tình của Tây Môn Y Bắc cũng tức thì chấn động, ngẩng đầu lên nhìn về phía Phong Vân Vô Kị, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Ở một bên, Độc Cô Vô Thương đột nhiên chộp lấy tay của Tây Môn Y Bắc, Tây Môn Y Bắc tựa hồ như hiểu được điều gì, sau đó lại cúi đầu xuống mà không nói gì.

"Không có khả năng?" Cổ Nhĩ Di Đặc hô lên một tiếng, trên mặt tràn ngập thần sắc không tin: "Ta rõ ràng là đã dùng hai cụ phân thân của Ám Hắc Đế Quân để dẫn dụ ngươi đi khỏi đây cả ngàn vạn dặm, dù là ngươi có muốn quay trở về thì cũng tuyệt đối không thể nhanh đến thế được, hơn nữa trong khoảng thời gian đó thì ta cũng đủ để tiêu diệt cả Kiếm Vực rồi."

Phong Vân Vô Kị đạm nhiên đáp: "Ma vật đúng là ma vật, làm sao có thể so sánh với con người cho được, ngươi nghĩ là chỉ có một mình ngươi thông minh hay sao? Bằng vào giảo kế đó của ngươi thì làm sao có thể lừa được được ta?"

Phong Vân Vô Kị phất ống tay áo một cái, phiêu lãng lao lên trên thượng không của Kiếm Các, bước đạp hư không mà chầm chậm bước đi về phía Cổ Nhĩ Di Đặc, trên mặt vẫn là vẻ bình đạm, căn bổn không thèm để ý đến ma uy của hắn ta.

"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!" Cổ Nhĩ Di Đặc làm sao cũng không tin tưởng được kế hoạch do bản thân khổ tâm dàn dựng lại thất bại: "Hóa thân của ta tuy bất đồng với bổn thân, nhưng những gì nhìn thấy đều có thể truyền đến chỗ ta, chính thân ta nhìn thấy chân thân của ngươi đã xuất hiện cách đây ngoài ngàn dặm, ngươi làm sao có thể ẩn thân ở trong Kiếm Các?"

Bất thình lình, Cổ Nhĩ Di Đặc tựa hồ như suy nghĩ thông suốt được điều gì: "Đúng rồi, ngươi nhất định là lừa ta! Đây nhất định không phải là chân thân của ngươi!"

"Thế sao?" Phong Vân Vô Ki lạnh lùng nói, sau đó bước đến trước thân thể của Cổ Nhĩ Di Đặc mấy trăm trượng, nhìn chằm chằm vào hắn ta: "Trừ một phiến quang mang ra -- ngươi còn nhìn thấy được cái gì? Có nhìn được chân diện mục của ta?"

"…." Trên mặt của Cổ Nhĩ Di Đặc lộ xuất thần sắc hồi ức, sau đó đột nhiên biến sắc: "Không ngờ là ta đã bị ngươi cho vào tròng?"

Cổ Nhĩ Di Đặc nghiến răng, kế hoạch báo thù nguyên bổn hoàn toàn bị đạo loạn, hung ác nhìn chămg chằm về phía Phong Vân Vô Kị, âm sâm nói: "Hừ! Bất quản là đã bị ngươi hủy đi kế hoạch, nhưng ngươi vẫn cứ phải chết! Từ trước giờ chưa từng có ai sau khi đắc tội với bổn tôn mà còn có thể yên ổn mà sống."

Phong Vân Vô Kị đột nhiên mĩm cười, hai tay giang ra bên ngoài hư không, hàng loạt kiếm khí dày đặc bài bố ở trước thân thể. Hai tay vung ra bên ngoài một cái, màn kiếm khí dày đặc đó liền xạ thẳng về phía Cổ Nhĩ Di Đặc, sau một kích đó thì Phong Vân Vô Kị đột nhiên bay ra phía bên ngoài: "Muốn báo cừu hay không? Đi theo ta!"

Oanh!

Màn khí kiếm đầy trời khi cách Cổ Nhĩ Di Đặc còn có mấy trăm xích thì đột nhiên bùng bùng nổ tan tành, Cổ Nhĩ Di Đặc hung ác cười lên một tiếng: "Chạy nơi nào!"

Tay phải vừa mới vung ra một cái, trong tay bằng không hiện ra một thanh trường kích màu xám, Cổ Nhĩ Di Đặc hướng về phía Phong Vân Vô Kị mà đánh ra một kích ….

Xuy!

Thanh trường kích màu xám vừa rời tay thì liền trở nên mờ nhạt đến không thể thấy, cơ hồ như đồng thời thì ngoài đó cả ngàn trượng đột nhiên xuất hiện một thanh trường kích màu xám xạ đến hậu tâm của Phong Vân Vô Kị. Mắt thấy sắp xạ trúng thì thân hình của Phong Vân Vô Kị tức thì thả lỏng, thân như một cành liễu nhẹ nhàng phất phơ ….

Sắc mặt của Cổ Nhĩ Di Đặc có hơi biến đổi, lại mấy thanh trường kích màu xám phóng ra, nhưng hoàn toàn đều bị Phong Vân Vô Kị tránh khỏi, một khắc sau thì Phong Vân Vô Kị liền chuyển sang một phương hướng khác như thiểm điện, ở sau lưng xuất hiện vô số thanh trường kích xạ ra như mưa ….

Bất chợt, vô số thanh trường kích màu xám đột nhiên biến mất, đại ma thần Cổ Nhĩ Di Đặc đứng im ở nguyên tại chỗ, thân thể bùng cháy ngọn hỏa diễm lam sắc, cặp mắt màu tím lóe lên thần sắc mang nhiên ….

Cổ Nhĩ Di Đặc lẳng lặng bất động, mọi người cũng bất động, uy áp của Cổ Nhĩ Di Đặc quá lớn, ở trong cảm ứng của cao thủ hoàng cấp thì khí tức của cao thủ cấp thần cuồng bạo chẳng khác gì một cái vũ trụ, tùy thời đều có thể nuốt chửng con người ….

"Động thủ!" Độc Cô Vô Thương đột nhiên mở miệng nói, dứt lời thì lao lên trước tiên, đồng thời nói: "Người trong Vu tộc đã từng nói qua, hắn ta chỉ là một lũ thần thức, mặc dù là hắn ta đã thôn thực rất nhiều huyết nhục, nhưng không có khả năng hoàn toàn khôi phục như thường!"

Độc Cô Vô Thương vừa nói thì những người khác đốn thời đại ngộ, thời khắc này trong đầu của Cổ Nhĩ Di Đặc đã sản sinh sự hỗn loạn, bất quản hắn ta có gian trá tới đâu đi nữa, nhưng đó xhir là phản ứng bổn năng của hắn ta, hoàn toàn không liên quan đến sự hoang chỉnh của nguyên thần.

Ba người từ ba phía phát xuất ra bao đạo kiếm khí cường liệt, kiếm khí hoàn toàn phan thiên không ra làm ba khối, kéo dài ra xa cả mấy trăm trượng ….

Ngay khi ba đạo kiếm khí cường đại sắp đánh xuống thì đạo cự đại ma ảnh ở sau lưng của Cổ Nhĩ Di Đặc đột nhiên xuát thủ, một màn quang tráo đen tối từ trong nội thể hướng ra bên ngoài mà khoách tán!

Phốc!

Phốc!

Phốc!

Màn quang tráo đen tối đó thuấn gian chấn toái kiếm khí của cả ba người, du kình mạnh mẽ chấn bay ba người, thân hình còn ở trong không trung đã hộc ra một ngụm máu ….

Thân hình của Cổ Nhĩ Di Đặc đột nhiên chấn động, rồi thanh tỉnh trở lại, sau đó nhìn lướt qua một lượt ở trên không trung, sau đó liền hiểu ra được điều gì, hung ác nói: "Muốn nhân cơ hội tâm thần ta lơ đễnh mà đánh lén, nhân loại ti tiện, hãy chết đi!"

Ma thân cao lớn của Cổ Nhĩ Di Đặc đột nhiên toái liệt, sau đó dung nhập vào trong thân thể của đạo ma ảnh cự đại ở sau lưng.

"Lĩnh vực!"

Một thanh âm vang dội nhưng uy nghiêm vang vọng khắp thiên địa, sau đó thì ở trên vòm trời xuất hiện một mặt cong năng lượng vô hình khoách triển xuống mặt đất, thiên không đột nhiên tối sầm lại, đợi đến khi mọi thứ khôi phục lại chính thường thì thiên địa y nhiên vẫn là phiến thiên địa đó, nhưng sung xích trong phiến thiên địa đó không còn là thiên địa nguyên khí nữa, mà là ma khí hung dũng ….

Khắp thiên địa tản mác ma khí, mắt nhìn không thấy rõ được vật gì, thân ảnh của Cổ Nhĩ Di Đặc đột nhiên biết mất vô tung, ngay cả đạo ma ảnh cự đại ở sau lưng của hắn ta ….

"Trò chơi kết thúc, nhân loại, chết đi!"

Một thanh âm lãnh khốc từ sâu thẳm trong hư không truyền lại, y phục của đám người Tây Môn Y Bắc toàn là vết máu, một cổ cảm giác nguy hiểm cường liệt từ trong lòng dâng lên.

Ngay lúc này thì Phong Vân Vô Kị đang dứng ở bên cạnh Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đột nhiên hét lớn lên: "Sư tôn, con không thể lừa được hắn ta nữa, người mà không ra tay thì mọi người đều chết chắc rồi!"

Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương cảnh giác nhìn về tứ phía, đối với tiếng la đột nhiên của Phong Vân Vô Kị tựa hồ như sớm đã liệu được, thàn sắc trên mặt chẳng hề có chút biến đổi nào.

Tiêng hét của Phong Vân Vô Kị vang vọng hồi đãng, ma khí dày đặc khắp thiên địa bị ba âm của nó khiến cho dập dờn bất ổn, cơ hồ như cùng lúc đó thì trên mặt của Phong Vân Vô Kị trở nên uốn khúc, chỉ trong chớp mắt đã đổi sang một khuôn mặt khác, không phải là Trì Thương thì là ai ….

Sâu thẳm trong thiên địa đột nhiên truyền lại một tiếng nổ, tiếp đó là một phiến quang mang màu trắng chói mắt bùng phát ….