Phi Thăng Chi Hậu

Chương 147: Triêu thánh, Hiên Viên Khâu, hoàng đế mộ




Ngay khi Phong Vân Vô Kị và nam nhân áo đen tiến nhập vào bên trong tháp, trong tầng thứ nhất của băng tháp đã có đầy người, một số ít người nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn vào hai ngươi, nhưng đại đa số người vẫn cứ y nhiên bất động mà khoanh chân ngồi ở dưới đất, lẳng lặng nhập định chẳng khác gì như một lão tăng.

Nam nhân áo đen hiển nhiên tịnh không phải là lần đầu tiên đến đây, đi xuyên qua quần người, nam nhân áo đen trực tiếp đi dọc theo bậc thang đá ở phía góc, tiến lên tầng thứ hai của băng tháp, Phong Vân Vô Kị cũng theo sát phía sau.

Trên mặt đất của tầng thứ hai trên băng tháp y nhiên vẫn có rất nhiều người áo đen đang ngồi ở dưới, mỗi một người đều chẳng khác gì một mặt giếng phẳng lặng, vô pháp nhìn thấu hư thật của bọn họ, công năng cảm ứng của thần thức ở trước mặt những người này tựa hồ như đã mất đi hiệu nghiệm.

Thẳng đường đi lên trên cho đến tầng thứu chín của băng tháp thì hai người mới tìm thấy chỗ dung thân, trong tầng này chẳng có lấy một người nào, hai người bọn họ hiển nhiên là nhóm người đến đây sớm nhất. Chỉ thấy nam nhân áo đen đi thẳng đến một vách tháp mà cầm lấy những cành cây tùng khô đã để đó không biết bao nhiêu năm, sau đó án chiếu theo một quy tắc nào đó mà đặt xuống rồi điểm lửa, một đống lửa cao ba xích tức thì bốc lên trong chiếc chảo sắt tinh mĩ, trong căn phòng dần dần có một chút hơi ấm.

Từng vầng từng vầng quang vựng màu vàng nhạt khoách triển ra, sau đó dần dần tạo ra một vùng sáng sủa trong băng tháp âm ám. Ở bên ngoài tháp, tiếng gió gào thét vang dội, kèm theo đó là những hạt tuyết len lõi xuyên qua những khe hở của thân tháp mà tiến vào, đốm lửa cũng theo đó mà lắc lư.

Hai người vây quang đám lửa mà ngồi xuống, trên mặt dần dần lộ xuất thần sắc đạm nhiên, hiển nhiên là đã tự tiến vào trạng thái nhập định của mình, những thanh âm từ tiếng gió tuyết gầm rít dàn biến mất ở bên tai, càng lúc càng xa ….

Sáng ngày thứ hai, khi Phong Vân Vô Kị tỉnh lại thì ở bên cạnh đã có khá nhiều người mặc áo đen ngồi xuống, những cành cây trong đống lửa sớm đã bị đốt cháy hết, phần còn lại là một đám tro tàn.

Ngay khi nam nhân áo đen đứng thẳng dậy thì Phong Vân Vô Kị biết là đã đến lúc xuất phát, y vươn người đứng dậy, kèm theo đó một loạt những tiếng kêu răng rắc từ khắp mọi phía trên thân thẻ vang lên.

Nhẹ nhàng đi xuống tầng dưới, hai người lại lẳng lặng từ trong băng tháp đi ra chẳng khác gì lúc đi vào, đi ra khỏi cánh cửa lớn của băng tháp, nghênh đón bọn họ là những trận gió lạnh mang theo những hạt băng vỡ nhỏ ập tới. Phong Vân Vô Kị trùm kĩ lại chiếc áo bào rồi bước chân qua khỏi cánh cửa, ròi phóng mắt nhìn quanh. Các dòng người kéo dài ở bên ngoài không ngừng di dời về hướng bắc.

Không một ai biết được ở bên trong chiếc áo đen đó là ai, có thân phận thế nào, có tuyệt học gì, ở tại nơi này, mỗi một người đều quay trở lại thời nguyên thủy, đều mang một tấm lòng chân thành nguyên bổn. Dòng người lẳng lặng tiến tới, trong đó không ngừng có người dừng lại và quỳ xuống dưới đất, rất lâu sau vẫn quỳ im bất động ….

Phong Vân Vô Kị vừa đi vưa chú ý đến những người đang quỳ phục ở dưới đất, trước khi bọn họ đứng dậy thì có một đoạn thời gian bọn họ đều nhắm chặt mắt, hai tay chắp lại, đôi môi không ngừng chớp động. Phong Vân Vô Kị ngưng thị lắng nghe, nhưng chẳng hề nghe thấy bất kì một thanh âm nào, đám người này chỉ đơn thuần là lẩm bẩm trong lòng, nên thanh âm chỉ có thể vang vọng trong tâm lí mà thôi.

Gió lạnh gào rít, băng tuyết ồ ạt ập đến, cũng khôn gbieets là đã đi được bao lâu, người đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, Phong Vân Vô Kị cũng dừng lại, trong lòng có chút nghi hoặc, nhếch mắt lên mà nhìn về phía trước, lúc này thì y không khỏi cảm thấy giật mình.

Ở phía trước mặt mấy chục trượng là một phiến đất sạch trơn, chẳng hề có một hạt tuyết nào, thay vào đó là một phiến đất mới mẻ, xa hơn về phía trước là một mảnh trời trong xanh, chứ không có tuyết rơi. Phong Vân Vô Kị cơ hồ như không dám tin tưởng vào mắt mình, theo quán tính đưa tay phải ra khỏi ống tay áo mà đón lấy những hạt tuyết rơi xuống lòng bàn tay, truyền vào trong thân thể là một cảm giác băng lãnh.

"Nơi này chính là Bắc Hải Hiên Viên Khâu." Nam nhân áo đen nhìn về phía trước, thở dài mọt tiếng tồi nói tiếp: "Nơi này là một thế giới độc lập, là một nơi duy nhất không có tuyết trong phiến thế giới băng tuyết này."

Trong lòng Phong Vân Vô Kị chấn kinh không thôi: "Chỉ là sức mạnh của hài cốt sau khi chết mà đã có thể khai mở một khối tịnh thổ ở trung tâm băng phong đại địa, lúc sinh thời -- sức mạnh của Hiên Viên hoàng đế đúng là cường đại phi phàm a."

Ngẩng đầu nhìn lên trên thiên không thì thấy dị tượng một nửa vùng trời là tuyết hoa phiêu phiêu, một nửa còn lại là bầu trời trong xanh, trong lòng Phong Vân Vô Kị đột nhiên sản sinh lòng kính ngưỡng vô tận. Thu hồi mục quang, Phong Vân Vô Kị đi theo sau nam nhân áo đen mà tiến vào Bắc Hải Hiên Viên Khâu.

Đại hải vô biên vừa gào thét vừa nhấp nhô lên xuống, bọt nước bay cao lên cả mấy trăm trượng, một lúc lâu sau mới rớt xuống, trên trời thì mây đen cuồn cuộn không ngừng, trông chẳng khác gì liên hợp thành một thể với sóng dữ của bắc hải, khiến người ta không thể phân biệt ra đâu là mây và đâu là biển. Từ phương hướng của bắc hải nhìn vào bờ là những đỉnh nhọn trơn láng nhô lên khỏi mặt đất mà chỉ thẳng lên trời, những đỉnh nhọn này phân bố đầy dẫy khắp bờ biển. sóng biển ò ạt vỗ bờ, nuốt chửng lấy những đỉnh nhọn không cao lắm và đập vỡ nó thành những mảnh nhỏ, rồi mang theo nó về với biển. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Đi sâu vào một phía khác của lục địa là những phiến đá trơn láng cao cả ngàn trượng được bài bố dày như rừng, sâu vào trong là một phần mộ to lớn bằng đồng thiết đúc thành. Những ngọn có xanh trên đỉnh mộ phất phơ trong gió, ở phía dưới là những đường ren do vô số những văn tự nhỏ bé tạo thành, chúng phân phần xác bên ngoài của vật hình nón làm từ đồng thiết thành những phần khác nhau, mỗi một đường ren đều kéo dài xuống dưới độ mấy chục trượng, ở ngay phần cuối của một đường ren là những đạo đường cong vòm cung, ở dưới vòm cung đó là một động huyệt hình cung, những động huyệt này bao bọc khắp tứ phía tòa mộ phần to lớn kia, trong mỗi một động huyệt cao mấy trượng đều có những nam tử với y sam lam lũ khong chân ngồi trong đó, thêm vào đó là những chiếc xích sắt màu huyết hồng đâm xuyên qua thân thể của bọn họ, còn đầu kia thì gắn chặt vào trong bức tường, nhưng thần sắc những người này lại rất đạm nhiên, tựa hồ như chẳng hề cảm thấy chút đau đớn nào.

Trong sự bao bọc của nhiều động huyệt vòm cung là một động huyệt vòm cung to lớn, hay nói đúng hơn là một thông đạo rộng mấy chục trượng đi thẳng vào bên trong, đó chính là lối vào của mộ hoàng đế trong Bắc Hải Hiên Viên Khau.

Ở xung quanh mộ hoàng đế ở Hiên Viên Khâu có một bộ hài cốt đã hóa thạch của một con rắn lớn từ phía dưới mộ huyệt lòi ra, ngoài ra ở khắp chu vi của mộ huyệt đều có những khối đất đá hình thoi từ dưới mặt dất đâm xiêng lên, chúng đan xen lại thành vòng và bao bọc xung quanh mộ hoàng đế.

Trái ngược với sự gào thét của bắc hải, nơi này quả thực rất là tiêu điều lẫn bi lương, một loạt những tiếng hu hu từ chu vi của Bắc Hải Hiên Viên Khâu truyền lại, đó chính là những tiếng khóc sám hối của những nhân loại Thái Cổ đến để triêu thánh phát ra.

Phong Vân Vô Kị đứng ngay bên cạnh của nam nhân áo đen, mắt thì không ngừng lướt qua cả mấy ngàn người khoác áo đen, bên tai nghe thấy hàng loạt những tiếng khóc đau khổ truyền tới, đột nhiên cảm giác thấy mang nhiên lẫn bi thương.

Một loạt những tiếng lẩm bẩm chấn nhiếp linh hồn truyền lại.

"Bệ hạ, hãy phù hộ cho tộc ta!"

"Khổ tu trăm vạn năm, tôi y nhiên vẫn chưa tiến nhập vào thần vực vô thượng đó, bệ hạ, tôi có tội!" Người này chống hay tay xuống đất, đôi mắt ướt đẫm, nước mắt chảy thành dòng.

"Mấy trăm vạn tộc nhân cam chịu đày đọa ở Ma Giới để đổi lại hòa bình cho tộc ta, nhưng chúng tôi lại không hề làm được gì, không chỉ như thế, mà hiện tại dàm ra tay với những tộc nhân không cùng ý niệm, không biết bao nhiêu tộc nhân chết oan uổng a! …."

"Dù cho có ngàn người trách mắng, vạn kẻ phỉ báng thì tôi cũng cam nguyện làm một tên đồ phu để tiếng xấu lại muôn đời, chỉ mong có thể tộc ta có khả năng chùy luyện khổ nạn mà sớm ngày hưng thịnh."

"Bệ hạ, tôi vô năng, qua nhiều năm như thế, tôi y nhiên vẫn dừng lại ở cái cảnh giới này, thân làm nhân tộc, nhưng lại không thể cống hiến một phần lực đạo, tôi có tội a!"

"Tôi có tội!"

"Tôi có tội, không thiết sống nữa!"

"Tôi có tội, không thiết sống nữa!"

Trong quần người, một loạt những người áo đen đột nhiên thoát khỏi chiếc áo bào đen, rút trường kiếm ra rồi đâm thẳng vào tâm tạng, thân thể dần dần ngã xuống, huyết dịch nhuốm hồng cả mặt đất.

"Tôi có tội, tôi thật hổ thẹn với nhân tộc." Lại thêm một người ngã xuống mặt đất, vĩnh viễn nằm xuống trên mãnh đất này.

"Ông trời làm chứng, hồn Hiên Viên quan giám, nếu như không thể đạp nhập vào trong thần vực, hồn tôi nguyện tiến nhập luân hồi, vĩnh thế không được siêu sinh!" Một người dột nhiên đứng dậy, kiên quyết li khai, cũng không quay đầu lại ….

Hàng loạt tiếng tiếng khóc ở chu vi truyền lại. "Ngô hoàng**, hãy phù hộ cho tộc nhân!"

** ngô hoàng: hoàng đế của tôi

Ngô: tựa như ngã (tôi, ta) nhưng dùng trong trường hợp trang trọng.