Phi Thăng Chi Hậu

Chương 145: Dị biến lúc nửa đêm




"Chân khí thật thuần túy! Chân khí thật thâm hậu! Cho tới bây giờ, ngươi chỉ mới phi thăng được tám mươi vạn năm hay sao?" Phong Vân Vô Kị cười ha hả nói, cặp mắt nhìn chằm chằm vào nam tử kia.

Hắc bào nam nhân tựa hồ như từ trong trạng thái chấn kinh khi chân khí phong ấn ma khí trong nội thể của Phong Vân Vô Kị bị phá tỉnh lại, rồi khôi phục lại bình tĩnh, đạm nhiên nhìn vào Phong Vân Vô Kị giờ đây đã hơn cả một cái đầu mà nói: "Muốn xuất thủ hả?"

"Đúng thế!" Thanh âm của Phong Vân Vô Kị cũng đã biến hóa, thái độ khi đối mặt với nam tử đã từng cứu mang bản thân trước và sau khi chuyển biến thật qua lớn, sau khi nói ra hai chữ này thì đột nhiên phẩy đôi cánh mà lao về phía nam tử kia.

Hắc bào nam tử nhẹ phất ônga tay áo một cái, không khí bên cạnh tựa hồ lienf biến đổi, sau đó liền mĩm cười nhìn Phong Vân Vô Kị đang vung tới một trảo.

Xẹt!

Thủ trảo của Phong Vân Vô Kị mang theo tiếng phá không lướt qua bên tai của nam tử đó, nhưng hắc bào nam tử lại chẳng hề động đậy.

"Di!" Phong Vân Vô Kị khẽ di một tiếng, sau đó lại trảo tới một lần nữa, nhưng cánh tay rõ rang là đang trảo về lồng ngực của nam nhân áo đen, nhưng chỉ trong chớp mắt lại chuyển di đến một nơi trống không bên cạnh thân thể của y. Mắt cảu Phong Vân Vô Kị nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào nam tử áo đen đó, thấy y nãy giờ hình như vẫn chưa hề động đậy qua lần nào. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Xẹt xet!!

Phong Vân Vô Kị lại vung ra mấy trảo nữa, nhưng kết quả vẫn là như vậy, một người đang sống sờ sờ đứng đó, nhưng bắt trảo nãy giờ vẫn không trúng, cái cảm giác này đúng là quá khó chịu rồi!

Nam tử áo đen đột nhiên xuất thủ, chỉ dùng một chưởng, một chưởng huy xuất, Phong Vân Vô Kị liền bị chấn bay chẳng khác gì tờ giấy. Mắt thấy y sắp bay khỏi vách núi thì đột nhiên Phong Vân Vô Kị lại cảm giác trước mắt biến đổi, sau đó thì trở lại chỗ cũ, ở trước mắt lại là gã nam tử đó!

"Võ công, tịnh không chỉ đơn thuần là chân khí!" Nam tử đó đạm nhiên nói, một chưởng liền điemr ngay vào huyệt đạo của Phong Vân Vô Kị.

Ngay lúc này thi mắt trái của Phong Vân Vô Kị đột nhiên bừng sáng ngân quang. Một cổ ngân quang xạ thẳng lên trên người của nam tử đó, sau đó Phong Vân Vô Kị đột nhiên đánh ra một chưởng, nhưng một chưởng này tịnh không phải là đánh vè phía nam tử đó, mà là một chổ trống không.

Thấy Phong Vân Vô Kị đánh ra một chưởng đó vào chỗ trống, trên khuôn mặt của nam tử này lần đầu tien xuất hiện kinh hãi, sửng sờ nhìn vào Phong Vân Vô Kị, chỉ thấy một chưởng do cánh tay mà hóa đánh ra đột nhiên chuyển hướng sang lồng ngực của nam tử đó.

"Hấp Tinh Đại Pháp!" Một cổ ma khí dày đặc từ trong thân thể của Phong Vân Vô Kị truyền ra lòng bàn tay, sau đó lại hóa thành một cổ khí vụ tiến nhập vào trong cơ thể của nam tử áo đen, cuồn cuộn ma khí rất nhanh sau đó đã bao bọc xung quanh thân thể của nam tử đó.

Sắc mặt âm lãnh của Phong Vân Vô Kị tới lúc này cũng đã lộ ra thần sắc chấn kinh, Hấp Tinh Đại Pháp bá đạo dưới trạng thái ma hóa thì uy lực đã tăng lên rất nhiều lần, nhưng Hấp Tinh Đại Pháp có mức bá đạo như thế nhưng lại không thể hấp thu được chân khí trong nội thể của nam tử trước mắt. Rõ ràng là cảm giác thấy chân khí đang chuyển động trong nội thể của đối phương nhưng lại hấp thu chẳng được một tia chân khí nào.

"Ngồi xuống đi." Nam tử áo đen rốt cuộc cũng phất ống tay áo một cái, Phong Vân Vô Kị đang chấn kinh đến thất thần thì cảm giác thấy một cổ lực lượng cường đại đè nặng lên trên vai. Một tiếng bùng vang lên, cổ lực lượng kì dị này trói buộc Phong Vân Vô Kị chặt xuống dưới đất.

Nam tử đó phất ống tay áo một cái, những đám mây trên thiên không ập tới che phủ lấy vầng trăn tròn, rồi chầm chậm đi đến. Nam nhân áo đen dùng ngón tay chỉ thẳng lên trên trán của Phong Vân Vô Kị, sau đó chân khí bàng đại của Phong Vân Vô Kị liền như thủy triều dồn lại ở đan điền, rồi co rút lại thành một đoàn, một lần nữa bị phong ấn.

"A!" Phong Vân Vô Kị hét lớn lên một tiếng, mở to mắt ra, y phục trên thân thể loáng một cái đã ướt đẫm.

"Tiền bối, đó là chuyện gì? Tại sao vãn bối lại té ngã xuống đây?"

Trong mắt của nam nhân áo đen lướt qua thần sắc lo lắng: "Ngươi thực sự là không nhớ bất cứ điều gì."

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Phong Vân Vô Kị với sắc mặt kì quái hỏi.

"Ài!" Nam nhân áo đen ngẩng đầu lên trời mà thở dài một hơi: "Tình huống của ngươi còn nghiêm trọng hơn ta nghĩ a!"

"Tiền bối?"

"Sự hôn mê của ngươi vừa rồi đối với ma công của ngươi có quan hệ rất lớn, ta không biết tại sao ngươi chỉ mới phi thăng mới co hơn hai vạn năm, nhưng sao lại có thể tu tập được loại ma công bá đạo đến thế, ngay đến cả linh hồn cũng bị triêm nhiễm, đến khi ma công của ngươi tu luyện đến mức chí cao, cũng chính là lúc ngươi phát cuồng mà chết!" Nam tử áo đen nuối tiếc nhìn Phong Vân Vô Kị mà nói.

"Vãn bối không minh bạch cho lắm, tiền bối có thể nói rõ hơn không?"

"Không nhớ được là tốt nhất … kì thật vừa rồi cũng không phát sinh ra chuyện gì." Săc mặt của nam nhân áo đen lại khôi phục trở lại, thần thái đạm nhiên đáp.

Phong Vân Vô Kị im lặng, biết là bản thân đã xảy ra chuyện gì đó nhưng nếu như đối phương đã không chịu nói ra thì Phong Vân Vo Kị cung không miễn cưỡng.

Hai người ngồi đối diện với đống lửa, rồi lẳng lặng ngồi xuống, Phong Vân Vô Kị cúi đầu xuống, cặp mắt tựa hồ như đang nhìn vào đóng lửa nhưng tựa hồ cũng không phải đang nhìn vào trong đó.

"Ngươi cho nhiều củi vào quá …." Thanh âm đạm mạc của nam nhân áo đen truyền lại: "Có tâm sự gì sao?"

Phong Vân Vô Kị tức thì giật mình, ngẩng đầu lên, sau đó mới phát hiện bản thân đã vô ý cầm lấy một mớ củi không đang định bỏ vào trong đống lửa, ngọn lửa đã dẳng lên cao mấy trượng, sớm đã cháy rất là lớn rồi, ở bên ngọn lửa phía Phong Vân Vô Kị còn có những cây củi còn chưa cháy hết, hiên rnhiên là vừa rồi Phong Vân Vô Kị cũng dã vô ý thức bỏ vào thêm rất nhiều củi.

"Tiền bối, vãn bối có nhớ lần đầu tiên vãn bối gặp tiền bối thì đã từng hỏi tiền bối một chuyện, tứ đại chí tôn của Thái Cổ là ai? Lúc đó, tiền bối nói cho vãn bối một câu yết ngữ: Bắc Hải Hiên Viên Khâu, Tây địa Thương Ngô Uyên, Cửu Nghi có Phủ Sơn, thương khung tàng minh vực, vãn bối vừa nghĩ bốn vị chí tôn là bốn vị nào. Hiện nay, vãn bối đã đạp nhập hoàng cấp, tùy thời đều có thẻ tiến nhập đế cấp ảnh giới, hôm nay có duyên gặp lại tiền bối, không biết là lần này tiền bối có thể chỉ cho vãn bối biết hay không?"

"Ý ngươi muốn biết nhân loại chí cường giả - chí tôn, rốt cuộc là có thể đạt đến mức độ nào?" Nam nhân áo đen hỏi.

"Không sai."

"Cao thủ đế cấp, chí tôn có thể loáng một cái hòa thành cả ngàn vạn." Nam nhân áo đen đạm nhiên nói.

Trong đàu của Phong Vân Vô Kị thành một phiến trống rỗng: "Cả ngàn vạn?"

Gật gật đầu, nam tử áo đen nói: "Lực lượng của chí tôn rất là khó nói rõ ra, nhưng dù sao thì không phải người như ngươi có thể chống cự. Nếu như đã là có duyên thì ngươi hãy đi với ta đến Bắc Hải Hiên Viên Khâu một chuyến đi. Trước khi công lực của ngươi hoàn toàn hồi phục, ta sẽ bảo chứng an toàn cho ngươi."

Phong Vân Vô Kị thành tâm cúi đầu, cung kính nói: "Đa tạ tiền bối."

"Ngươi đa tạ ân cứu mạng của ta với ngươi? Nếu thế thì không cần thiết, ngươi và ta thân là người trong một tộc, ta cứu ngươi một mạng cũng là chuyện nên làm, hà huống gì ngươi mới phi thăng không lâu, còn quá trẻ tuổi, dựa vào bối phận của ta, nếu như không gặp thì thôi, nhưng đã gặp, đổi lại thanhg người khác thì chắc chắn cũng sẽ xuất thủ tương trợ." Thấy Phong Vân Vô Kị há miệng muốn nói cái gì, thì nam nhân áo đen đó liền xua xua tay nói: "Được rồi, đợi đến khi từ Hiên Viên Khâu quay về, những gì ngươi muốn biết, chỉ cần ta có thể nói thì ta sẽ nói cho ngươi biết. Nghỉ ngơi đi."

Phong Vân Vô Kị không nói thêm nữa, khoanh chân ngồi xuống, nhãn quan tị, tị quan tâm, tiến nhạp vào trong vô thượng thái hư chi cảnh, trên thân thể dần dần bốc lên một loạt những làn vụ khí màu trắng nhàn nhạt.

Nam tử áo đen phất ống tay áo một cái, khiến cho đống lửa liền bị dập tắt, sau đó hai tay hợp lại ở trước ngực, khoanh chân ngồi xuống ….