Phi Thăng Chi Hậu

Chương 144: Cố nhân vạn năm




Nam nhâm trước mắt chính là người thần bí mà Phong Vân Vô Kị vừa mới li khai khỏi Thánh Điện, bị một yêu cầm mình đồng da sắt tập kích thì đột nhiên xuất hiện cứu giúp.

Phong Vân Vô Kị há miệng ra, nhưng cả một lúc lâu vẫn chưa thể nói ra một chữ nào, mộtn lúc lâu sau đó mới thở dài: "Thật ngượng quá, tiền bối cứu tính mạng của vãn bối, nhưng cho đến bây giờ mà vãn bối vẫn còn chưa biết được danh tính của tiền bối?"

"Danh tính?" Nam tử đó mim cười nói: "Điều này có trọng yếu hay không? Còn nhớ những gì mà lúc đầu gặp mặt ta đã nói với người hay không? Gặp mặt nhau tức là có duyên. Nếu như ngươi thực sự cảm kích ta thì ngày sau vẫn cứ xưng hô ta là tiền bối đi."

Phong Vân Vô Kị im lặng, biết được ông ta không nguyện ý nói ra tính danh chân thật, nên sau đó nói: "Nếu như đã là ý của tiền bối thì vãn bối cũng không dám không theo."

Hồi tưởng lại lúc xưa vừa mới đi khỏi Thánh Điện, Phong Vân Vô Kị không khỏi không thổn thức trong lòng.

"Ngươi và ta đã bao lâu không gặp mặt rồi?" Nam tử đó hỏi.

"Đại ước là độ hai vạn năm trăm năm chưa từng gặp mặt trở lại." Phong Vân Vô Kị nghĩ một lúc rồi nói.

"Đúng thế, hai vạn năm trăm năm, thời gian như bạch câu quá khích, vội vàng đi qua, hai vạn năm, đủ để nhân loại trong một vị diện phồn diễn đi mấy thời đại rồi, nhưng đối với chúng ta mà nói thì chẳng khác gì một sát na bung ngón tay mà thôi."

Phong Vân Vô Kị im lặng gật gật đầu, cả thiên địa lại khôi phục bình tĩnh trở lại, Phong Vân Vô Kị và nam tử thần bí đó lẳng lặng ngồi im ở trên đỉnh núi mà nướng thịt, gió ở dưới chân núi vù vù thổi qua những khe núi, khiến cho màn đêm lại càng thêm yên tĩnh.

Mọt cảm giác an ninh hòa bình đã mất đi từ lâu dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kị xoay nửa người sang để nhìn vào trong đám hàn khí mênh mang, một vài tấm lưng của yêu thú cấp thấp lúc ẩn lúc hiện, chầm chậm đi lại, không ngừng ngẩng đầu lên.

Dù là võ công mất hết, nhưng loại mùi vị huyết tinh của yêu thú trên than thể có muốn tẩy cũng không thể tẩy được, những yêu thú cường đại sớm đã bỏ chạy đi xa rồi, còn lại ở đám rừng tùng dại cũng hỉ còn lại những yêu thú có trí lực thấp hoặc là không có trí lực.

"Thịt nướng cháy rồi!" Bên tai truyền lại thanh âm quen thuộc khiến người ta cảm thấy an tĩnh và bình hòa.

Phong Vân Vô Kị mau chóng quay đầu lại, chỉ thấy phần thịt hướng về mặt lửa đã bị cháy đen, nên liền rút lấy khối thịt đó ra. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Cáp cáp cáp …." Nam tử đó cười ha hả, giơ khối thịt trong tay lên rồi há miệng mà nhai ngồm ngoàm, tuy cách ăn không văn nhã nhưng bên trong cảm giác thô tục là một loại cảm giác tự nhiên.

Phong Vân Vô Kị cũng học theo cách ăn uống đó, tuy có chỗ đã cháy rồi nhưng phần còn lại thì vàng ươm, chất thịt vừa mềm lại vừa dòn, cảm giác cũng không tệ.

Ăn thì cứ ăn, nhưng Phong Vân Vô Kị vẫn cứ nhìn lên trên trời mà thở dài, ngẩng đầu nhìn lên trên không trung, xuyên thấu phiến tinh không lấp lánh nói: "Rất lâu rồi, ở tại Thái Cổ cơ bỏn không cần ăn uông bất cứ thứ gì, trải qua nhiều năm như thế, đột nhiên lại ăn những miếng thịt nướng như người thường, đúng là có chút không quen."

Nam tử kia nghe thấy thế thì thả khối thịt nướng trong tay xuống, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị, đạm nhiên nói: "Yêu ma ăn thịt người, người cũng nên ăn thịt lại yêu ma! Tích cốc, ta cũng đã rất lâu rất lâu không biết tích cốc nữa rồi, yêu thú thì tính là cái gì? Lớn thì có thượng vị yêu ma, nhỏ thì có hạ cấp yêu ma, ta cũng đều đã nếm qua. Nếu như ngươi là một nam nhân thì sau này cứ học theo ta, không cần tích cốc nữa. Thiên đạo tuần hoàn, nhân quả báo ứng, hừ hừ, thì cứ từ ta mà bắt đầu -- báo ứng đi."

Phong Vân Vô Kị ngoắc cổ tay một cái, khối thịt đã bị nướng cháy quá nửa rơi xuống dưới đất, một cảm giác cộng minh từ sâu trong tâm hồn truyền lại.

"Tại Thái Cổ, đó là mảnh tịnh thổ cuối cùng của chúng ta, yêu ma tịnh không nhiều, nhân loại còn chưa luân lạc đến mức độ thê thảm, nhưng khi đi khỏi nới này, đi khỏi Thái Cổ, ngươi mới có thể nhìn thấy được tình cảnh chân thật." Nam nhân này quay đầu lại, nhìn về những ngọn núi non trùng điệp thương mang, nhất thân y bào vang phần phất trong gió.

"So với những người trải qua quá nhiều tuế nguyệt, thì ngươi còn quá trẻ tuổi. Từ khi ngươi xuất hiện trước mặt ta lần đầu tiên, thì ta đã chú ý đến ngươi, sự trưởng thành của ngươi cũng nhanh đến mực kinh nhân, Kiếm Hoàng!" Nam nhân náy nói ra hai chữ cuối cùng chẳng khác gì một trận nổ oanh tạc trong lòng Phong Vân Vô Kị.

Cảm giác bị người ta bóc trầng bí mật tịnh không dễ chịu, Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt đầy thương tang, dưới cặp mắt rạng ngời tinh quang là một phiến tràn ngập ưu thương, thật tại chẳng có chút địch ý.

"Nếu như ông ta có ý đồ gì thì ta sớm đã chết đi hai lần rồi." Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ, thản nhiên đáp: "Đúng thế, vãn bối chính là Kiếm Vực Kiếm Hoàng."

Nam nhân này đưa tay lấy một cành cây đưa vào trong đống lửa, hai người đều lẳng lặng nhìn vào ngọn lửa hừng hực bốc cháy đó, còn có những tiếng lạch bạch từ trong đám lửa không ngừng truyền lại.

"Ngươi phải cẩn thận." Nam nhân đó nói: "Ma khí trong nội thể của ngươi, ta đã tạm thời phong ấn giúp ngươi, Thái Cổ có thánh thú bảo hộ, mọi võ công tu luyện ma khí thuần túy đều bị áp chế, hơn nữa ta đã quan sát thấy thân thể cảu ngươi đã thụ tổn thương cực đại, không phải là bị thương bên ngoài, thân thể của ngươi dị biến đã bao lâu rồi ...."

Phong Vân Vô Kị tâm thần cuồng chấn: "Tiền bối cũng đều biết hết rồi."

Nhìn thấy người đó gật đầu, Phong Vân Vô Kị hít sâu một hơi, tâm thần bình tĩnh trở lại, lúc này mới nói: "Khi vãn bối vưa mới tói Thái Cổ được bốn trăm năm thì toàn than đã triêm nhiễm ma khí, năm xưa khi sang tạo ra bộ "Hấp Tinh Đại Pháp" thì ngay cả bản than vãn bối cũng không ngờ nó lại bá đạo đến thế, không lâu sau đó thì than thể đã biến dị rồi, từ lúc biến đổi lần đầu cho đến hiện tại đã có hơn hai vạn năm rồi, trong hai vạn năm đó thì chỉ tu luyện ở đông hải nên thân thể không hề biến dị, cho đến khi vãn bối rời khỏi đông hải."

"Đông hải?" Nam nhân đó hơi cau mày lại, sau đó lại giãn đôi mày ra: "Ngươi rất là may mắn, nếu như không phải ở tại đông hải thì thân thể của ngươi sớm đã ma hóa rồi, không thể khôi phục lại than người, đừng nói là tu luyện, có thể sống được hai vạn năm thì đã có thể xưng là thần tích rồi."

"Tiền bói quả nhiên cũng biết đến đông hải? Tại sao ở đông hải, than thể của vãn bối lại không thể biến dị, mỗi một tháng vào giờ tý của một ngày, thân thể của vãn bối đều bị biến một cách mất tự chủ, nhưng ở tại đông hải lại chưa hề phát sinh qua một lần nào, đó là tại sao? Vãn bối ở đông hải đã từng nhìn thấy một nam tử, dù cho vãn bối đang có tu vi kiếm hoàng nhưng khi đối diện với y thì lại ngay cả lực đánh trả lại cũng không có? Y rốt cuộc là thuộc về thế lực nào?"

Nam nhân đó nghe thấy thế thì tịnh không hồi đáp lại ngay tức khắc, cúi đầu khiêu khiêu đống lửa, rồi nói: "Đông hải, nơi đó cho dù là ta, khi không có chuyện gì trọng đại cũng không dám đi đến đó. Ta đã nói qua, ngươi rất may mắn, chỉnh cả Thái Cổ này, những người có chút bối phận đều biết, từ bờ biển lùi vào trong bờ một ngàn dặm, đó là phạm vị cấm địa của đông hải. Vận khí của ngươi cũng không tệ, lại dám vào nơi cấm địa mà tu luyện."

"Cấm địa? Tại sao? Có bí mật gì?"

"Tự bản thân ngươi đi tìm đáp án đi, hiện tại cho dù ta nói cho ngươi biết được đáp án thì có thể làm được gì? Sauk hi thực lực của ngươi đạt đến thần cấp, thì rất nhiều bí mật của Thái Cổ, ngươi đều sẽ biết, trước khi đó, ngươi biết càng nhiều thì phiền não càng nhiều." Nam nhân đó đáp lại

"Nếu như tiền bối không tiện hồi đáp thì vãn bối cũng không miễn cưỡng …." Phong Vân Vô Kị nói, đột nhiên sắc mặt biến đổi, thân thể gập lại, dùng một góc độ như sắp bị gập gãy mà uốn lại, sau đó thì đột nhiên lại ngưỡng hướng về phía sau, trong sát na ngẩng đầu lên, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy một vầng minh nguyệt lơ lửng trên đỉnh đầu, sau đó là một cảm giác âm lãnh ập đến, sau đó thì cái gì cũng không biết nữa ….

Rắc rắc!!

Một loạt tiếng xương cốt kêu lên răng rắc, nam tử lẳng lặng nhìn Phong Vân Vô Kị đột nhiên bay lên khỏi mặt đất, một chiếc đuôi đen tuyền từ sau lưng mọc ra, biểu diện trên thân thể liền tấn tốc chuyển sang màu đen tuyền. Một tiếng phạch vanmg lên, hai chiếc cánh ác ma từ sau lưng của Phong Vân Vô Kị phá thể mà chui ra, những ngón tay mau chóng biến dài ra.

Xoạt xoạt xoạt!!!

Lại một loạt thanh âm cao vút vang lên, từng khối từng khối vảy màu hồng từ trong thân thể của Phong Vân Vô Kị hiện ra rồi dính sát vào trong da thịt, đầu tóc dài của Phong Vân Vô Kị tung bay phi vũ, mắt trái ngân bạch, mắt phải tử hồng, diện mục đột nhiên trở nên rất là hung ác, toàn thân ma khí đại trướng! Chỉ trong chớp mắt thời gian, Phong Vân Vô Kị liền biến thành một ma tộc thuần túy ….