Phi Thăng Chi Hậu

Chương 122: Kiếm Vực trọng hiện




Bùng! Phong Vân Vô Kị phất ra một chưởng, mấy trăm người đang cản ở trước mặt liền bị chấn bay mất tăm, thẳng đường đi về phía tây, những người ở trên đương mà ya gặp được đều chẳng chút để ý mà phất bay đi, cản đường cũng bị chấn bay, đang đả đấu cũng bị chấn bay,toàn bộ đều chỉ là mọt chưởng, tuyệt không có dư thừa.

Sáu mươi vạn người ồ ạt nhằm về hướng tây mà đi, những nơi đi qua, quỷ thần đều trốn, chỉ cần có người cản đường thì bất quản là công lực cao hay thấp, nhân số nhiều hay ít, đều bị một chưởng chấn bay, ngay cả một chút phản kháng cũng không có, gặp phải yêu thì giết sạch toàn bộ.

Sáu mươi vạn người trong đầu đều chỉ là một phiến mang nhiên, chỉ biết đi theo người ở phía trước, người mà trong tiềm thức mà bản thân phải tu phục, còn Phong Vân Vô Kị thì căn bổn chẳng quản bản thân đã đi đến đâu, trong đầu của y chỉ có một ấn tượng mơ hồ, mọi hành động hoàn toàn giao cho bổn năng khống chế.

Cũng không biết là đã đi bao lâu, vô số người đều bị chi quân đội bàng đại này hấp dẫn, người bị Phong Vân Vô Kị phất bay càng lúc càng nhiều, nhưng kì quái là lại chẳng hề có một ai bị thương, mức độ tinh chuẩn về lực lượng của Phong Vân Vô Kị khiến người khác phải chấn động và kinh hãi, cổ cổ thần thức cường đại phá không phát xuất, lướt qua đôi nhũ bang đại đột nhiên xuất hiện này, Phong Vân Vô Kị căn bổn không hề lí tới những thần thức nhìn lén này, cuối cùng sau khi đi qua mấy toà núi lớn cao mấy ngàn trượng thì trước mặt xuất hiện một phiến đất rộng mênh mông.

Ngoài mấy trăm trượng, một loạt tiểu lâu tàn phá đập vào trong mắt của Phong Vân Vô Kị, tiểu lâu đã không thể gọi là tiểu lâu nữa, những bộ phận từ tầng thứ hai trở lên đều ngã nghiêng ngã dọc trong đám đất bụi, khối nào khối nấy đều có đầy bụi đất bám vào, tấm sàn gỗ cũng đã mục nát, tựa hồ chỉ động vào một cái là sẽ sụp ngay.

Nhìn vào những kiến trúc trước mắt, một cảm giác quen thuộc xông thẳng lên trên đầu, đồng thời cũng còn có một loại cảm giác thương lương, Phong Vân Vô Kị chầm chậm đi qua đó, cúi khom mình xuống để lấy một khối gỗ, khối gỗ đó rất nhanh chóng hoá thành một đám tro trên tay y, rồi không ngừng tan vào trong cơn gió.

"Ta quay về rồi ….." Một cảm giác rất quen thuộc ập đến, đó là một loại cảm giác về nhà, nhìn vào cảnh tượng tàn phá bất kham trước mắt, một cảm giác càng lúc càng cường liệt ập đến.

"A! …."

Phong Vân Vô Kị đột nhiên ngẩng đầu lên trên trời, hét lớn lên một tiếng, khí lãng xông thẳng lên trên trời, thổi bay những tầng mây ở khắp tứ phía, lộ ra một bầu trời trong xanh, ở phía dưới thì tầng tầng cát bụi với tốc độ chầm chậm khuếch tán ra bên ngoài, phần tàn hài còn lại cảu Kiếm Các liền oanh nhiên sụp xuống trong tiếng hét thanh lãng này, triệt để hoá thành một đống tro tàn và tan biến vào trong gió. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Kí ức nguyên bổn đã mơ hồ, tại thời khắc này đột nhiên trở nên rõ rang, từng bức từng bức tranh lướt qua trong đầu, một cổ nhiệt huyết bành phái xông thẳng lên trên đầu, Phong Vân Vô Kị đột nhiên hét lên một tiếng: "Ta là Kiếm Hoàng, chủ nhân của Kiếm Vực!"

Oanh oanh oanh!!!

Mấy toà núi cao xung quanh bị một cổ khí cảnh đủ để huỷ thiên diệt địa thuấn gian áp bức mà nổ tung, hoá thành những đám bụi vàng tung bay giữa tầng trời.

Phất cánh tay ra một cái, những tàn hài của Kiếm Các liền biến mất, hai tay gập lại, ngoài mấy ngàn dặm -- một toà sâm lâm bị bật cả gốc lên, những cây đại thụ đủ để có mười người ôm bị một cổ lực đạo vô hình khiên dẫn mà đằng không bay đi, khi cách Kiếm Các mấy trăm trượng cự li thì đột nhiên dừng lại, mấy ngón tay của Phong Vân Vô Kị mau chóng thiểm động, những cây đại thụ càng lá xum xuê đó đột nhiên như bị một thanh cự nhận vô hình cắt xẻ ra, những cành lá đều bị cắt bỏ, chỉ còn lại thân cây thẳng tưng.

Phong Vân Vô Kị chầm chậm nhắm mắt lại, kiếm ý trong nội thể đại trướng, lòng bàn tayc ủa hai tay hướng về phía mặt đất, cách lòng bàn tay ba thốn xuất hiện một đạo khí nhận to bằng bàn tay cực kì mỏng đang cấp tốc chuyển động tròn, ngón giữa của Phong Vân Vô Kị có hơi động đậy, tầng khí nhận tuy cực mỏng nhưng độ sắc bén chẳng khác bất kì thần binh lợi khí nào này liền phá không bay đi, ở nơi cáchbàn tay ba thốn lại hình thành một đạo khí nhận to bằng bàn tay, hay tay khẽ chớp động, mốt khối lại tiếp một khối khí nhận ta bằng bàn tay chuyển động vòng tròn rồi lại lao đi, chỉ trong chớp mắt, khi khối khí nhận đầu tiên mới chỉ lao đi được độ trăm thước thì Phong Vân Vô Kị đã phát xuất cả mấy vạn khối khí nhận mảng nhưng sắc.

Trong phương viên trăm thước phạm vi hoàn toàn phân bố đầy các khối khí nhận mỏng nhưng sắc đó, những thanh âm xé gió chói tai không ngừng vang lên, chính là tốc độ quá nhanh nên nên ma sát với không khí mà vang lên.

Hưu hưu! …

Khí nhận cấp tốc chuyển động vòng tròn đi rồi về mà tước xẻ, chỉ trong chớp mắt thì vô số khối gỗ to lớn dang phiêu phù trên không trung bị cắt thành từng khối gỗ dày hoặc mỏng, dài hoặc ngắn, trên bề mặt cực kì trơn láng.

Hắc!

Phong Vân Vô Kị mở miệng hkà ra một hơi, hàng loạt các khối gỗ đột nhiên xạ thẳng lên trên không trung chẳng khác gì mũi tên rời cung, đến khi lên trên cao độ mấy ngàn trượng trên không trung thì dừng lại một chốc rồi sau đó liền quay đầu lại lao xuống dưới, chẳng khác gì mưa rơi mang theo thế vạn quân lần lượt hạ xuống.

Oanh oanh oanh!!!

Từng phiến từng phiến gỗ to, dài và trơn láng như sao băng ập xuống, nơi nó rơi xuống thì chẳng có chút quy luật cắm sâu vào trong mặt đất hơn mười thước, một phiến rồi lại một phiến, năm mươi vạn chiến sĩ ở sau lưng Phong Vân Vô Kị bị thanh âm này kinh tỉnh, chấn kinh nhìn những khối gỗ đang từ trên trời lao xuống và cắm sâu vào trong mặt đất, phạm vi các khối gỗ lao xuống rộng rãi phi thường, ở phiến không gian này rộng rãi đến mức ngay cả những tọa sơn phong ở phía xa đều nằm trong phạm vi này.

Oanh long long!!!

Đại địa chấn động, nhiều chỗ trên mặt đất nứt toác ra, khối khối đá lớn màu xanh đều bị Phong Vân Vô Kị hấp nhiếp lại, đạo đạo ô hồng quang mang lướt qua, những khối đá xanh to lớn đó liền bị cắt thành những hình trạng giống nhau. Phong Vân Vô Kị phất tay ra một cái, những khối đá xanh đó như bị một cổ cự phong nhấc bay lên, từng khối từng khối nối tiếp nhau dàn trải ra trên mặt đất, sau đó là những khói gỗ trên thiên không lao xuống, lại một loạt khối đá xang dàn trải ra, cứ như thế mà tuần hoàn, sau mấy lần như thế, khi đỉnh ốc dưới dạng thức của một vũ miếu cổ phác từ trên không hạ xuống, mọi người đều kinh ngạc phát hiện, một phiến sơn dã hoang lương nguyên bổn chỉ trong chớp mắt thời gian đã trở thành một quần kiến trúc lâu các hoa lệ và nguy nga, khối khối đá nền lộ ra, khối khối gỗ ập xuống thì đã thành một quần kiến trúc lâu các trên những tòa núi cao ngàn trượng, nơi đây hoàn toàn là một tòa thành thị, chứ không còn là một Kiếm Các đơn điều nữa.

Trên một tòa núi cao ngàn trượng, một Kiếm Các khác nguy nhiên cao vút đang tọa lập trên đó, dưới ánh dương quang xuyên thấu tầng mây, phản xạ ánh kim quang nhàn nhạt. Dưới chân núi, một cái thạch môn cao to độ trăm trượng hoàn toàn do thạch nham cấu thành.

Ở chính giữa thạch môn có một khối đá vuông vắn, bên trên có gắn những phiến đá dày ba phân ráp lại thành hai chữ phượng mua rồng bay: Kiếm Vực!

Thân hình của Phong Vân Vô Kị nhẹ loáng lên, dĩ nhiên là đã đi lên trên, nhẹ nhàng dừng chân ở trên đỉnh của Kiếm Các, nhìn xuống chúng đệ tử của Kiếm Các, đạm nhiên mở miệng nói: "Chúng ta đã li khai … hiện tại, chúng ta đã trở về!"

"Tham kiến chủ công!" Mấy chục vạn chiến sĩ oanh nhiên quỳ xuống, thần tình cực kì cung kính, kí ức cuối cùng cũng bắt đầu rõ ràng, tuy nhiên vẫn còn khá là mơ hồ.

Phong Vân Vô Kị nhìn xuống mấy chục vạn chiến sĩ Kiếm Các với khí tức cường đại, trong lòng hào khí vạn trượng, ngẩng đầu lên trên trời, trong lòng giận dữ gầm lên: "Trải quả cả ngàn cả vạn năm, ta rốt cuộc cũng trở lại rồi. Hiện tại trong tay dã nắm giữ trọng binh. Mộng tưởng của ta có lẽ là có thể trở thành hiện thực rồi ….."

Thần thức phá thể phát xuất, độ cường đại đã gấp mấy trăm lần so với trước kia đã lấy Kiếm Các làm trung tâm hướng khắp bốn phía mà lướt qua, sơn xuyên đại hà loáng một cái đã thu tận hết vào trong mắt, những nơi mà trước đây bản thân cảm giác không có người thì giờ đây dưới sự thị sát của thần thức, thì lại phát hiện vô số võ giả tiềm tu, người nào người nấy đều ngồi im chẳng khác gì khúc gỗ. Tại ngay khi cảm giác thấy luồng thần thức khiến cho cả thiên địa đêu phải biến sắc của Phong Vân Vô Kị lướt qua bên trên không, thì có không ít tiềm tu giả đột nhiên mở mắt ra, trong mục quang lóe lên thần sắc kinh hãi.

Thần thức như hải triều khuếch tán phát xuất, ngàn vạn dặm chớp mắt là đã lướt qua, nơi ẩn cư của Độc Cô Vô Thương thì trống rỗng, chỉ là ở cahcs đó không xa là một nam tử có cặp mắt lãnh mạc tựa hồ như đã phát hiện ra Phong Vân Vô Kị, ngẩng đầu nhìn lên trên thiên không. Thần thức một lần nữa chuyển sang hướng khác mà phát xuất, bên trong Phá Diệt Điện thì thanh lãnh chẳng cảm thấy bất kì khí tức nào, Phá Diệt Đạo Chủ hênh hoang nhưng bá đạo trong dĩ vãng tựa hồ như đã đột nhiên biến mất rồi. Trong căn phòng băng dưới đáy U Minh Phong, băng tuyết đã lấp đầy động huyệt, Tây Môn Y Bắc cũng không có ở trong đó.

Núi sông còn đây, mà người đã đi đâu!

Phong Vân Vô Kị đột nhiên sản sinh một cảm giác thanh lãnh mất mát, những người quyen trước đây, giờ đã đi đâu? Tâm ý tức thì xoay chuyển, thần thức cường hoành dĩ nhiên là đã chuyển hướng đến Nam Thăng Bắc Đẩu sơn, đó chính là nơi cư ngụ của Nam Thăng bắc Đẩu Kiếm Phái, là nơi của ở của Tử Hoàng ….