Phi Tẩu Công Lược

Chương 21: Chuyện xưa




Hóa ra ban đầu Lâm Vĩ Khang bị ngã ao cháy hỏng đầu cũng chỉ hao tổn trí lực chứ không phát cuồng, nguyên nhân làm cho hắn phát cuồng lại là Lâm Cẩm Vân.

Có một năm vào Tết âm lịch, Quách Xuân Lan dẫn theo hai anh em về nhà Ngoại thăm người thân.

Năm ấy đúng là Quách Xuân Lan liều mạng tiêu tiền cho Lâm Vĩ Khang chữa bệnh hết một năm, cho nên đến Tết cũng chưa mua đồ mới cho Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân lúc ấy tuổi còn nhỏ, trong lòng oán trách mẹ thiên vị anh Hai, nhưng không dám tỏ ra bất mãn với mẹ nên bèn đem lửa giận đổ lên đầu Lâm Vĩ Khang, dọc đường đi đều hờ hững, mặc cho cậu có tìm mình nói chuyện thế nào đều trước sau mặt lạnh mà ứng phó.

Tới nhà họ hàng xong, Lâm Cẩm Vân lập tức bỏ rơi Lâm Vĩ Khang, quay đầu đi tìm những đứa trẻ khác mà cô bé quen biết chạy ra bãi đất trống gần đó chơi đùa.


Đều là mấy đứa con nít tám chín tuổi, đề tài đơn giản là đồ mới nón mới. Rất nhanh liền có thằng nhóc lớn nhất trong đám tinh mắt nhìn thấy Lâm Cẩm Vân vẫn mặc quần áo cũ, thế là bắt đầu chê cười cô bé mặc đồ cũ ăn Tết.

Con nít đứa nào cũng thích ồn ào với ưa hùa theo, mấy đứa khác nghe thế cũng theo đó chê cười Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân nóng nảy, đang muốn mắng lại thằng to xác kia vài câu, lại đột nhiên nghe thấy có người gọi mình. Cô bé theo tiếng nhìn lại, trông thấy Lâm Vĩ Khang đang đứng bên bãi đất trống vừa cười ngây ngô vừa gọi mình.

Giờ phút này cô đang là tâm điểm dư luận, nghĩ thầm không thể để mấy đứa kia biết mình có thằng anh ngốc, liền quay đầu vờ như không nghe thấy.

Thằng to xác nọ đã thấy hết phản ứng trong mắt Lâm Cẩm Vân, hỏi cô bé đó là ai, Lâm Cẩm Vân vội nói không quen biết.


Trong đám nhóc đó có đứa là họ hàng của Lâm gia, vừa lúc nhận ra Lâm Vĩ Khang, liền nói người này là thằng ngốc, là anh trai Lâm Cẩm Vân.

Vì thế, một đám con nít lập tức hưng phấn, chạy tới vây quanh Lâm Vĩ Khang xem, hỏi cậu có phải là thằng ngốc không.

Lâm Vĩ Khang nhìn thấy nhiều người như vậy vây quanh, tức khắc liền luống cuống, trong miệng chỉ không ngừng lặp lại "Tôi không phải đồ ngốc, tôi tìm A Vân."

Có một đứa đứng ra hỏi cậu: "A Vân là ai?"

"A Vân chính là A Vân."

"Có cái tên mà gọi cũng không ra, mày đúng là thằng ngốc mà! Đại ngốc tử!"

"Tôi không phải ngốc tử! A Vân ơi, A Vân!"

Lâm Vĩ Khang nhìn thấy em gái liền nhanh chóng kêu cứu.

Mọi người lại nhìn về hướng cậu hô lên, chỉ thấy Lâm Cẩm Vân đang đứng cách đám đông năm sáu mét, quay đầu đi không nhìn bên này.


Thằng to xác kia lại nổi ý xấu muốn trêu chọc, túm lấy Lâm Cẩm Vân đẩy đến trước mặt Lâm Vĩ Khang, hỏi cậu: "Đứa này là A Vân phải không? Nó là em gái của mày hả?"

"Đúng đúng, là A Vân, là em gái."

Lâm Cẩm Vân cảm thấy mất hết mặt mũi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lâm Vĩ Khang liếc mắt một cái, phản bác dữ dội: "Tôi không phải em gái của anh!"

"A Vân, em nói cho tụi nó biết anh không phải đồ ngốc đi."

"Nói cái gì mà nói! Tôi có phải em gái của anh đâu!"

"Em là em gái của anh mà."

"Tôi không phải!"

"Em phải mà!"

Mấy đứa nhỏ xung quanh thấy hai người cãi nhau lại càng la hét náo nhiệt hơn.

Lúc này thằng nhóc to xác lại đột nhiên quát bảo bọn nhỏ im lặng, kéo Lâm Cẩm Vân lại hỏi:

"Tao hỏi mày, mày có anh trai không?"

"Có, tao có anh, anh tao ở nhà."

"Vậy thằng ngốc này không phải anh mày chứ gì?"
"Không phải."

Thằng nhóc to xác nghe vậy buông cô bé ra, xoay người nói với Lâm Vĩ Khang: "Ê thằng ngốc, mày nghe rồi đó, nó nói không phải em gái mày, mày cũng không phải anh trai nó."

"Không phải, không phải, tôi là anh trai, A Vân là em gái."

"Mày không phải anh nó!"

"Đồ nói dối, ai nói dối sẽ bị Thiên Lôi đánh!"

Lâm Vĩ Khang nói xong kích động đẩy thằng to xác.

Thằng to xác bị đẩy một cái lảo đảo, tức giận đến túm Lâm Cẩm Vân ra phía trước, cả giận nói với Lâm Cẩm Vân: "Mày với thằng ngốc này phải nói rõ ràng cho tao, không nói rõ thì đừng hòng đi!"

Lâm Cẩm Vân nhìn thấy bọn nhỏ kia vây chung quanh tò mò nhìn mình chằm chằm, có vài đứa cười khúc kha khúc khích, vài đứa lại châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, ra vẻ muốn xem cảnh mình bị bẽ mặt.

Cô bé cảm thấy cực kỳ xấu hổ và giận dữ, dưới tình thế cấp bách, đột nhiên xô mạnh Lâm Vĩ Khang một cái, nhìn cậu quát: "Anh là đồ ngốc! Anh không phải anh tôi!"
Lâm Vĩ Khang không dự đoán được em gái sẽ nói mình là đồ ngốc, tức giận đến đá cô bé một cái.

Lúc này không biết là đứa nào hô lên một câu "Đã ngốc còn dám đánh người, tụi mình đánh nó đi!"

Trong lúc nhất thời, mười mấy đứa nhỏ ùa lên, bắt đầu tay đấm chân đá Lâm Vĩ Khang, vừa đánh vừa kêu "Đánh thằng ngốc".

Lâm Vĩ Khang lúc đầu còn có thể chống cự vài cái, nhưng càng chống cự chỉ làm bọn nhỏ đánh càng hăng, cả đám con nít đã trở nên điên cuồng...

Chờ đến lúc Lâm Cẩm Vân đi ngăn cản, tình thế đã không thể kiểm soát được nữa, lại nói cô bé hai tay khó địch chúng quyền, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Vĩ Khang bị đánh đến đổ máu, thậm chí còn có đứa vừa đánh vừa nhổ nước bọt lên đầu cậu.

Cuối cùng, bọn nhỏ đánh mệt mỏi liền kêu gào ai về nhà nấy.
Bãi đất trống to như vậy, chỉ còn lại Lâm Cẩm Vân ngơ ngác nhìn chằm chằm Lâm Vĩ Khang co rúm lại ở góc tường ôm bụng khóc lớn.

Sau này Lâm Cẩm Vân mới biết, hóa ra ngày đó mợ cho Lâm Vĩ Khang một bịch Đại Bạch Thỏ. Lâm Vĩ Khang vừa cầm trong tay liền nói với mợ muốn chia cho em gái ăn, như vậy em gái sẽ chịu nói chuyện với cậu.

Cậu ra tìm em gái là vì muốn chia kẹo cho cô.

Cậu ôm bụng cũng không phải vì đau, mà bởi vì trong túi áo bên phải có một bịch kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.

Dưới cái nhìn của một đứa con nít, một bịch kẹo sữa cũng quan trọng như em gái vậy, là thứ trăm triệu lần không thể bị cướp đi.

Sau đó Lâm Vĩ Khang mắc phải chứng hưng cảm, chỉ cần nghe có người nói hắn là đồ ngốc thì sẽ đột nhiên phát cuồng mà đuổi đánh người ta.

Tưởng Lan lẳng lặng nghe Lâm Cẩm Vân chảy nước mắt kể lại, cảm giác trái tim như bị bóp nghẹn đau đớn, một nỗi kích động không thể nào khống chế tràn ra khắp cõi lòng.
Lâm Cẩm Vân cảm giác đột nhiên bị ôm trong một vòng tay mềm mại, sau đó nghe thấy một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc.

"Cho đến giờ em đã làm tốt lắm rồi, đừng khóc nữa."

"Anh Hai bị như vậy là do em hết..."

"Lúc đó em còn quá nhỏ, chỉ là vô ý thôi."

Tưởng Lan khẽ vuốt lưng Lâm Cẩm Vân, dịu dàng cẩn thận như vỗ về một đứa trẻ, ánh mắt đong đầy sự yêu thương và thương tiếc mà trước nay nàng chưa từng nhận ra.

Lâm Cẩm Vân từ từ nhắm lại hai mắt trong sự vỗ về nhẹ nhàng.

Khi sắp chìm vào giấc ngủ, cô bỗng nghe thấy Tưởng Lan nói câu gì đó, nhưng đại não khốn khổ chỉ phân biệt ra mấy chữ mơ hồ: "Sẽ đối... tốt với anh ấy."

Cô còn chưa kịp suy nghĩ thì cơn buồn ngủ đã đánh úp lại, đầu nhẹ nhàng rũ xuống, dựa vào bả vai Tưởng Lan ngủ thiếp đi.

Lâm Cẩm Vân ở nhà chơi nửa ngày, để lại xe đạp đã chạy về ở nhà, chạng vạng tự mình bắt xe về trường học, trong túi lại có thêm một hộp bánh ngọt tinh xảo mỹ vị.
Xe chen chúc lắc lư trở về huyện thành, Lâm Cẩm Vân suốt đường đi ôm túi kè kè như ôm bảo vật, đến khi về tới ký túc xá mới phát hiện vạt áo trước đã ướt mồ hôi.

Nhưng cô cũng chẳng thèm để ý, mở hộp bánh tinh xảo ra thưởng thức tay nghề của Tưởng Lan, trong lòng thật ra còn ngọt ngào hơn trong miệng gấp mấy lần.

Tuần sau là tuần trước kỳ nghỉ Quốc Khánh*, rất nhiều bài dạy cần phải hoàn thành trước kỳ nghỉ, Lâm Cẩm Vân bận rộn mãi đến khi nghỉ Quốc Khánh mới rỗi rảnh trở về nhà.

*Quốc Khánh Trung Quốc: 1/10

Lúc này đương nhiên là cô sẽ đạp chiếc xe màu xanh trở về.

Lần này không chỉ Lưu Phượng mà cả nhà đều kinh ngạc, sôi nổi hỏi thăm lai lịch xe đạp.

Lâm Cẩm Vân sớm đã chuẩn bị, nói dối là kỳ nghỉ này có đồng nghiệp muốn ở lại trường làm việc, nên cô mới mượn xe người ta trở về.
Mọi người vừa nghe, cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ vội tiếp đón Lâm Cẩm Vân vào nhà nghỉ ngơi.

Chỉ có Tưởng Lan là đứng trước chiếc xe màu xanh, tỉ mỉ quan sát, âm thầm cân nhắc.

Mượn sao?

Thế mà chiếc xe này trông giống hệt với chiếc đã được đem về cách đây hai tuần, chỉ khác mỗi màu.

Kích cỡ giống nhau, thân xe sơn lại giống nhau, đệm ngồi hơi lệch giống nhau, rổ xe cũng cùng kích cỡ kiểu dáng, chân chống bị ngắn giống nhau, thậm chí cũng đều không biển số không giấy tờ...

Bao nhiêu thứ đó, chẳng lẽ đều là trùng hợp?

Trước đó Tưởng Lan đã mơ hồ hoài nghi lai lịch chiếc xe đỏ, giờ lại thêm một chiếc xe y hệt màu xanh, trong lòng nàng càng thêm hoài nghi.

Buổi chiều, Tưởng Lan một mình tìm Lâm Cẩm Vân như thường hỏi việc nhà để đề ra nghi vấn.

"Cẩm Vân, xe của đồng nghiệp em cũng được phát nhân ngày Nhà Giáo à?"
"Đúng vậy."

"Thảo nào, hai xe giống y như đúc, đệm xe cũng lệch như nhau, sửa thế nào cũng không thẳng lại được."

Lâm Cẩm Vân nghĩ thầm, đệm của hai chiếc xe đều bị hỏng lò xo, đây là khuyết điểm bẩm sinh, không thể nào chỉnh sửa được.

Nhưng cô trăm triệu lần không dự đoán được tâm tư Tưởng Lan lại như vậy, có chút trở tay không kịp lắp bắp nói: "Phải không... Thật ra em cũng không để ý lắm."

"Trường học cũng thật là, đã tặng cho người ta mà cũng không lựa xe tốt một chút."

"Đúng vậy ha."

"Tặng mà cũng không phát cho cái biển số xe."

"Không sao đâu, trong trấn có rất nhiều xe không có biển số, chị cứ việc chạy bình thường đi."

"Đúng rồi, xe của đồng nghiệp em sao cũng không có biển số? Trong thành mà không có biển số thì làm sao ra đường được?"

"Bình thường anh ấy cũng không đi đâu nhiều, còn chưa đi làm biển số thì phải."
Tưởng Lan sau khi nghe xong không hỏi tiếp nữa, ánh sáng nhu hòa thu trong mắt, thật sâu nhìn Lâm Cẩm Vân không nói một lời.

Thường ngày Lâm Cẩm Vân khó chịu nhất chính là khi Tưởng Lan nhìn cô chăm chú, cô đã không thể cầm lòng trước đôi mắt xinh đẹp này cũng như không thể chịu đựng cảm xúc tuôn ra từ nơi ấy.

Giống như lúc này cô lại một lần đọc được cảm xúc trong đó, là vô cùng hoài nghi và lo lắng.

Nàng đang lo lắng cho mình.

Nghĩ đến đây, Lâm Cẩm Vân liền theo đó khẩn trương, cũng không ngại ngần nữa, kéo Tưởng Lan lẩm bẩm nói: "Kỳ thật xe này là em mua á."

Tưởng Lan khẽ thở dài một hơi: "Chị cũng đoán là vậy mà. Có trường học nào lại phát quà lớn như vậy vào dịp lễ chứ, còn là mỗi người một chiếc. Em đó nha, nói dối cũng không chịu làm nháp trước."

"Những người khác đều tin mà."
"Mọi người nhìn thấy xe đạp chỉ lo cao hứng mà quên ngẫm lại, rồi mẹ cũng sẽ đoán ra thôi, vấn đề chỉ là sớm hay muộn."

"Đoán được thì cứ đoán đi, dù sao cũng đã mua rồi, gạo đã thành cơm, nước đổ khó hốt, hí hí."

"Em mua nó làm gì?"

"Cho chị chạy á."

Tuy rằng đã đoán trước được vài phần, nhưng chính tai nghe được Lâm Cẩm Vân thừa nhận, lòng Tưởng Lan vẫn bỗng dưng ấm áp, nhưng nàng càng để ý sự thật trước mắt: Đây là một chiếc xe đạp không có giấy phép.

"Mua thật không? Sao lại không có biển số?"

"Thật mà, chẳng lẽ em lại đi ăn cắp xe sao. Lúc trước vội vã chạy về mới quên đi lấy biển số."

"Hết bao nhiêu tiền?"

"Không có bao nhiêu."

"Vậy là nhiều hay ít?"

"Có mấy chục à."

"Lại gạt người. Một chiếc xe mới cũng phải hơn một trăm."

"Thật mà, em mua từ chỗ người quen, đây là xe cũ, sơn lại nhìn cho mới thôi. Chị cũng thấy rồi đó, linh kiện đều ọp ẹp, nào có đáng tiền trăm đâu à."
"Nếu là xe cũ, sao lại không có biển số xe? Không phải là xe ăn trộm đó chứ? Mấy kẻ trộm xe thường hay tháo bỏ biển số rồi sơn lại xe để che mắt người khác." Tưởng Lan càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, nôn nóng nói: "Em mau đem xe đi trả đi, mình bỏ tiền luôn cũng được. Trộm xe hay mua xe trộm đều là phạm pháp đấy."

Lâm Cẩm Vân bối rối gãi gãi sau gáy, thầm than Tưởng Lan quan sát cùng phân tích quá nhạy bén, đồng thời cũng phát hiện muốn trực tiếp đối tốt với nàng cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Tưởng Lan còn đang chờ cô đưa ra quyết định, Lâm Cẩm Vân có chút sốt ruột nói: "Thật sự không phải xe ăn trộm đâu, chị tin em đi. Đây kỳ thật là xe lỗi của nhà máy, em biết cách nhờ người mua được với giá rẻ."

"Nếu không phải em tự mình đi mua thì làm sao biết lai lịch xe?"
"Em tự mình đi mua mà."

"Em có thể xác định đây là xe lỗi của nhà máy sao? Người ta có cho em bất cứ bằng chứng nào không?"

"Người ta chính là công nhân nhà máy."

"Em có thể xác định được sao? Người ta cho em xem thẻ công nhân à?"

"......"

"Sao phải sơn lại xe? Nếu như nhà máy đã cho phép mua bán thì sao phải làm chuyện thừa thãi như vậy?"

Lâm Cẩm Vân bị hỏi dồn càng nóng nảy hơn, dưới tình thế cấp bách, cau chặt mày nói với Tưởng Lan: "Đừng hỏi nữa, chỉ là mua xe thôi mà, xe này cũng không phải xe ăn cắp ăn trộm gì, chị cứ chạy đi."

"Nếu không phải xe trộm thì cũng là xe không rõ nguồn gốc, lấy đi ra ngoài sớm muộn cũng khiến em gặp chuyện phiền toái."

"Xe này không phải không rõ nguồn gốc!"

"Cẩm Vân, trả xe đi."

"Không trả!"

"Chị thà đi bộ còn hơn, đi vài bước đường cũng sẽ không mệt."
"EM SẼ ĐAU LÒNG!"

Lâm Cẩm Vân mang theo nóng nảy mất khống chế rống ra câu này, nhìn thấy Tưởng Lan trừng mắt nhìn mình, vẻ mặt kinh ngạc cùng sửng sốt, lúc này mới nhận ra mình vừa nói gì, hai bên má lập tức đỏ lên, ánh mắt trở nên rối bời.

Trầm mặc vài giây, Lâm Cẩm Vân đột nhiên hít sâu một hơi, mím môi nhìn về phía Tưởng Lan mở miệng: "Tưởng Lan, em..."

Tưởng Lan lại đột nhiên cắt lời nàng: "Chị biết rồi, không phải xe trộm là được, chị sẽ dùng. Cảm ơn em."

Tưởng Lan nói xong nhìn Lâm Cẩm Vân cười nhàn nhạt, xoay người đi vào phòng bếp.

Lâm Cẩm Vân nhìn ra vẻ khó xử trong nụ cười này, nhưng chân lại không tự chủ theo đi vào, đi đến chỗ cách Tưởng Lan chưa tới ba bước chân thì dừng lại, nhìn chằm chằm bóng dáng nàng tất bật bên bếp lửa, không nói một lời.
Tưởng Lan không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được tầm mắt cực nóng sau lưng, nàng theo bản năng mà hơi cong lưng lên, động tác nhặt rau trong tay cũng nhanh hơn, tự ép mình không được xoay người nhìn ánh mắt kia.

Cũng không biết trải qua bao lâu, sau lưng rốt cuộc truyền đến một tiếng thở dài mỏng manh, tiếp đó là tiếng bước chân ngày một xa dần.

Sau khi Lâm Cẩm Vân đi ra ngoài, cả người Tưởng Lan mới được thả lỏng, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện mình đã đổ hết mớ rau non xanh tươi vừa nhặt vào thùng rác. Mà trên bệ bếp lại là một đống gốc rễ dính đầy bùn đất, ngổn ngang, giống như nội tâm nàng lúc này.

Sâu có lời muốn nói:

Mỗi lần Vĩ Khang bị mắng là Ngốc, thật ra Sâu có thể dịch là thằng Ngu, thằng Đần để mắng cho ra mắng, nhưng Sâu lại không đành lòng... Chỉ dùng 1 từ Ngốc nhẹ nhàng thôi... Như một chút tâm ý Sâu muốn dành cho Vĩ Khang.
Tác giả có lời muốn nói:

Bạn tiểu học của ba tôi cũng bị giống như Lâm Vĩ Khang vậy, gia cảnh nhà ổng giàu có, khi còn nhỏ ăn quá bổ, ăn nhân sâm ăn nhiều đến choáng váng...

Chỗ bọn tôi hay có câu mắng người ngớ ngẩn là: "Sợ là mày tham ăn nhiều chứ gì?!"

Nhưng nhà ổng có tiền, mua một người vợ ở nông thôn về cho ổng, sau đó còn kết hôn sinh con, ổng vẫn điên điên khùng khùng ngây ngốc ngơ ngác mà sống đến bây giờ.

Loại hình hôn nhân này thật sự khiến lòng người thổn thức. Tiểu thuyết này có một số tình tiết xác thực là phát sinh ngoài đời.