Phi Tẩu Công Lược

Chương 19: Xe mới




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

6 giờ rưỡi tối thứ Bảy, Hứa Tiểu Phong đến như đã hẹn.

Thường vào thời gian này, đa số giáo viên, nhân viên trường học sẽ ăn cơm ở nhà hoặc nhà ăn chứ không lựa chọn ra ngoài, nhưng trên đường vẫn có người qua lại.

Dọc đường có đồng nghiệp nhìn thấy Hứa Tiểu Phong cùng Lâm Cẩm Vân sóng vai đi tới, lại vừa nói vừa cười, liền tò mò hỏi hai người đang định đi đâu.

Bọn họ đang đến nơi không tiện nói, vì thế đành phải cho vị đồng nghiệp kia một đáp án mập mờ. Hai người đồng thời mở miệng, lại cho ra hai câu trả lời khác nhau, làm cho hành tung hai người càng có vẻ ái muội khả nghi.

Nhưng hiện tại Lâm Cẩm Vân cũng bất chấp chuyện này, cô chỉ muốn mua được xe đạp càng sớm càng tốt.

Hai người ngồi một giờ xe, rốt cuộc cũng tới nhà máy xe đạp thành phố. Người họ hàng của Hứa Tiểu Phong họ Tiết, trước đó anh đã chào hỏi qua vị Tiết sư phụ này, vì thế hai người vừa mới đến cổng nhà máy, liền nghe thấy một tiếng huýt sáo vang lên từ xa.


Lâm Cẩm Vân nhìn về hướng tiếng huýt sáo, phát hiện có bóng người đứng dưới gốc cây long não bên đường đang vẫy gọi họ.

Chà, thật đúng là bí ẩn, mua xe mà cứ như giao lưu tình báo không bằng.

Lâm Cẩm Vân tự nhủ trong lòng, nhanh chân đuổi kịp Hứa Tiểu Phong, hai người cùng Tiết sư phụ quẹo vào bảy tám ngã rẽ, đi qua ba bốn ngõ nhỏ, mới rốt cuộc dừng lại ở cuối con hẻm hẻo lánh.

Tiết sư phụ lấy chìa khóa ra mở cánh cửa gỗ không có gì nổi bật trước mắt, duỗi tay sang bên cạnh kéo một cái, trong phòng lập tức sáng lên.

Lâm Cẩm Vân giương mắt nhìn vào, phát hiện trong gian phòng nhỏ này chứa rất nhiều phụ tùng cùng dụng cụ xe đạp, có hai chiếc xe đạp 26 inch để ngay giữa phòng.

Đó chính là hai chiếc xe mà cô muốn.

Lâm Cẩm Vân mới vừa thấy xe, bước chân liền không tự chủ mà bị hấp dẫn đi qua đó, giống như thưởng thức hai tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.


Hai chiếc xe này đều là loại 26 inch, một chiếc sơn màu đỏ sậm, một chiếc sơn màu xanh biển, trên xe đầy đủ phụ kiện, có cả rổ đựng đồ phía trước. Bởi vì Tiết sư phụ đã lau chùi sạch sẽ, nếu không để ý một số chi tiết vụn vặt thì hai chiếc xe này tựa như mới được chuyển xuống từ dây chuyền sản xuất bên trên. Lâm Cẩm Vân mừng như điên, cầm lòng không đặng duỗi tay kéo chuông.

Chỉ nghe "Reng" một tiếng vang lên, trong phòng nháy mắt tối sầm.

"Ơ kìa?"

"Ây da, cô nhỏ à, đừng kéo chuông vậy chứ!" Tiết sư phụ cố tình hạ thấp thanh âm từ trong bóng đêm vội vàng truyền đến: "Nơi này tuy rằng hẻo lánh nhưng vạn nhất có người đi qua nghe được thì không hay đâu."

"Ây da, xin lỗi, xin lỗi, cháu nhất thời cao hứng, không để ý."

Tiết sư phụ lại bật sáng đèn, nói với Lâm Cẩm Vân: "Đây, hai chiếc đấy. Tôi đã thử qua rồi, không có vấn đề gì lớn cả. Chỉ là, trục bánh xe sau có hơi yếu, đạp mạnh sẽ có tiếng răng rắc. Tôi thiết nghĩ dù sao cũng là con gái chạy, sẽ không giẫm mạnh, nên mới không đổi cái khác cho cô. Cô nhỏ, cô có ngại việc này không?"


"Không ngại. Thế là tốt rồi. Cháu lấy hết hai chiếc này."

"Được rồi. Cô nhỏ này, nếu mà người khác có hỏi, cô cứ nói là cô mua xe về nhưng không thích màu xe nên đã sơn lại, rõ chưa?"

"Vâng. Rõ rồi ạ."

"Với cả, xe này không biển số không giấy tờ, nếu ở nông thôn thì cô chạy thế nào cũng được. Nhưng nếu ở trong thành thì phải đề phòng "mũ kê-pi" vịn lại kiểm tra, tốt nhất nên như Tiểu Phong, tốn chút tiền mua thêm biển số với giấy tờ, cậu ta biết cách đấy."

"Vâng."[BH🏳️‍🌈Edit] Phi Tẩu Công Lược - Hoa Dã Ly - Chương 19: Xe mới
Mũ kê-pi của cảnh sát

Vì thế Tiết sư phụ ra một cái giá, Lâm Cẩm Vân vừa nghe, phát hiện còn rẻ hơn cả dự tính của cô, trong lòng rất cảm kích, lập tức nhận lấy chìa khóa thanh toán tiền, lại rối rít cảm ơn Tiết sư phụ.

"Đừng cảm ơn tôi, nếu muốn thì hãy cảm ơn chính mình ấy."

"Chính cháu sao?"

"Đúng vậy, Tiểu Phong đã kể những khó khăn của cô cho tôi nghe, nói cô vì mua xe mà phải ngày ngày gặm bánh bột bắp, nghe thế lòng tôi khó chịu lắm, tôi cũng có đứa con gái, thật không đành lòng lấy đắt cho cô."

"Ấy... Kỳ thật, cũng không đến mức khoa trương như Tiểu Phong nói, chỉ là một lần phải mua hai chiếc xe, tiền nong có hơi eo hẹp nên mới ăn xài tiết kiệm chút thôi. Không đến nỗi ngày ngày ăn bánh bột bắp đâu."

Lâm Cẩm Vân trả lời với nụ cười gượng gạo.
Hứa Tiểu Phong yên lặng đứng một bên nhìn tai Lâm Cẩm Vân đỏ bừng lên, cố nén ý cười sắp bật thốt ra.

Hai người mua xe có hơi muộn một chút, đến lúc đạp xe về trường học thì đã gần 10 giờ. Lâm Cẩm Vân rất áy náy, bởi vì Hứa Tiểu Phong còn phải từ trường học đạp xe về nhà, về đến nhà đã là đêm khuya. Hứa Tiểu Phong lại cảm thấy không thành vấn đề, đi bãi xe lấy xe đạp của mình, lưu lại một câu "Đừng quên mời tôi món giò heo là được" liền đạp xe vội vàng rời đi.

Lâm Cẩm Vân tiễn anh đi, xoay người nhìn hai chiếc xe một đỏ một xanh dựng trong bãi, trong lòng ngọt ngào như rót mật.

Ngày hôm sau Lâm Cẩm Vân 6 giờ rưỡi đã rời giường, ăn vội mấy cái bánh quy, sau đó vác túi rời ký túc xá xuống lầu lấy xe đi.

Cô đi chiếc xe màu đỏ, một đường đạp nhanh đến răng rắc rung động, lao như cơn gió bay đến cửa nhà, cúi đầu nhìn đồng hồ, quả nhiên mới một tiếng rưỡi.
Cô lấy chìa khóa ra định mở cửa, đột nhiên cửa từ bên trong mở ra, đột nhiên lộ ra nửa khuôn mặt Lưu Phượng.

"Chu choa mẹ ơi! Làm chị sợ muốn chết!" Lưu Phượng kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của Lâm Cẩm Vân, sợ tới mức vỗ ngực, thở hổn hển một lúc mới nói: "A Vân à, chị không bị ma nhát mà lại bị một người sống sờ sờ như em dọa mất nửa cái mạng đấy."

"Ha ha, xin lỗi chị dâu. Em quên báo trước một tiếng."

"Sao em lại về rồi?" Lưu Phượng nhìn thấy tay cô đang vịn xe đạp, càng giật mình nói: "Ồ! Lại còn đạp xe trở về. Ai da, cái xe này mới tinh nha. Mẹ ơi, A Vân về rồi này!"

Giọng Lưu Phượng nói rống ra ngoài, tức khắc làm người nhà họ Lâm chú ý, chẳng mấy chốc, cả nhà đều đi vào trong sân.

"Sao con lại đạp xe về?"

"Nhân ngày Nhà Giáo, trường học phát cho chiếc xe đạp nên con liền chạy về."
"Cái con bé này, về thì cứ từ từ mà về, hối hả thế làm gì, nhìn con mồ hôi nhễ nhại kìa."

Quách Xuân Lan nói xong định vào nhà lấy khăn lông cho Lâm Cẩm Vân lau mồ hôi, Tưởng Lan nhìn thấy, nói câu "Để con đi lấy khăn lông" liền xoay người đi vào nhà.

Lưu Phượng vừa nghe xe đạp là do trường học phát, trong lòng vô cùng ghen tị, tặc lưỡi thở dài: "Cái xe này đẹp quá nha. Thế là mỗi tuần em đều có thể đạp xe trở về rồi. Trường học phát cho em sao? Thế người khác thì phát cái gì?"

"Vâng, sau này mỗi tuần em đều trở về, cũng không phải ai cũng có đâu."

"Hí hí, A Vân, xe này sao không có biển số vậy? Còn chưa làm xong hả?"

Lâm Cẩm Vân cười đánh trống lảng: "Chị dâu à, chị để em có thời gian hít thở, uống miếng nước, được không?"

"Đúng đúng đúng, nó vừa mới trở về, cô cứ quấn lấy nó hỏi mãi làm gì? Đi thôi, đi trại vịt nào."
Quách Xuân Lan liếc mắt Lưu Phượng một cái, ngữ khí mang theo bất mãn mà thúc giục chị ta.

Lưu Phượng bĩu môi, đi theo Lâm Vĩ Kiện ra ngoài. Quách Xuân Lan lại căn dặn Lâm Cẩm Vân vài câu, cũng đi theo rời đi.

Lúc này Tưởng Lan đã đi tới, đưa cho Lâm Cẩm Vân một cái khăn lông lau mồ hôi.

Lâm Vĩ Khang từ WC đi ra, nhìn thấy em gái nên hưng phấn kêu to, chạy đến trước mặt cô lôi kéo tay cô nhảy dựng: "A Vân về rồi! A Vân về rồi!"

Tưởng Lan cũng rất cao hứng, nhưng nhìn thấy khăn lông trên tay Lâm Cẩm Vân bị chấn động đến rớt xuống, nhanh tay giữ chặt hắn: "Vĩ Khang, anh để A Vân lau mồ hôi đã được không?"

"À. Được."

Lâm Vĩ Khang nghe lời mà yên tĩnh, chờ em gái lau mồ hôi.

Lâm Cẩm Vân cảm kích nhìn Tưởng Lan liếc mắt một cái, vừa lau mồ hôi vừa dùng ánh mắt khen ngợi Lâm Vĩ Khang "thật ngoan".
Ai ngờ Lâm Vĩ Khang đợi Lâm Cẩm Vân lau mồ hôi xong, lại hưng phấn tiến đến kéo tay cô, hỏi: "A Vân, em có mua kẹo cao su bong bóng không?"

Lâm Cẩm Vân tức khắc sửng sốt.

"Ái chà, quên mua rồi."

"Thế Đại Bạch Thỏ có mua không?"

"Cũng không mua, em..."

"Truyện tranh đâu?"

"Cũng... Thực xin lỗi, cuối tuần em mang về cho anh được không?"

Mãi đến giờ phút này, Lâm Cẩm Vân mới nhận ra mình có bao nhiêu vội vã trở về.

"Gạt người! Nói làm bạn thì sẽ mua, đã ngoéo tay rồi mà còn gạt người ta!"

Lâm Vĩ Khang không nghĩ tới Lâm Cẩm Vân một thứ cũng không mang về, tức khắc vừa tức giận lại ấm ức, đẩy mạnh cô một cái thở phì phì đi vào phòng.

Tưởng Lan nghe thấy hoang mang như lọt vào trong sương mù, hỏi Lâm Cẩm Vân: "Làm bạn gì vậy?"

"Không có gì đâu. Là do em quên mất, em đã hứa với anh khi nào về sẽ mua đồ cho anh. Để em đi xem anh thế nào."
Lâm Vĩ Khang nhìn thấy Lâm Cẩm Vân đi vào liền nhanh quay người đi không thèm để ý tới cô.

Lâm Cẩm Vân nhớ đến anh trai mình tuy rằng vụng về nhưng lại rất thủ ước, chuyện trước đây đã ước định, anh Hai luôn nghiêm túc thực hiện, thậm chí có khi là cố chấp mà tuân thủ. Tựa như vừa rồi, Tưởng Lan mở miệng ngăn cản, anh Hai cũng thực nghe lời mà không ồn không quấy, chứng tỏ anh Hai thật sự có chấp hành ước định trước khi rời nhà của cả hai.

Mà chính mình lúc này lại cô phụ anh Hai.

Lâm Cẩm Vân thực áy náy, đi qua kéo góc áo Lâm Vĩ Khang, lấy lòng: "Thôi mà, bây giờ em đi mua bù cho anh nha?"

Lâm Vĩ Khang vừa nghe, chần chờ mà xoay đầu hỏi nàng: "Bây giờ á? Đi đâu mua?"

"Em ra ngoài mua, mua cho anh song phân, chịu không?"

"Song phân là kẹo gì?"

"Ha ha, song phân không phải là kẹo. Song phân có nghĩa là, mua cho anh gấp đôi. Thế là anh sẽ có hai quyển truyện tranh, hai bịch Đại Bạch Thỏ cùng hai bịch kẹo cao su bong bóng."
"Quao, chúng ta mau đi thôi!"

Lâm Vĩ Khang lập tức như thay đổi thành một người khác, nhảy cẫng lên kéo Lâm Cẩm Vân ra bên ngoài. Lâm Cẩm Vân tối hôm qua ngủ muộn, buổi sáng lại vội vàng đạp xe trở về, kỳ thật đã mệt mỏi vô cùng, nhưng vì muốn dỗ anh trai vui vẻ, cũng cố gắng lên tinh thần dẫn hắn ra cửa.

Tiếng Lâm Vĩ Khang hoan hô truyền tới tận phòng bếp, Tưởng Lan đang rửa chén, nghe tiếng hoan hô, cũng đoán ra là hai anh em đã hòa thuận như cũ, khóe miệng không tự giác mấp máy, lo lắng trong lòng cũng buông lỏng. Ngay sau đó lại nghe được một loạt tiếng bước chân vui sướng, tựa hồ đang vội vàng đi ra cửa, Tưởng Lan buông chén, đi ra ngoài hỏi bọn họ: "Hai người định ra ngoài sao?"

"Vâng, em dẫn anh đi ra ngoài mua chút đồ ăn."

"Sắc mặt em không tốt lắm. Để chị dẫn anh ấy đi cho, em cứ nghỉ một lát đi."
"Không sao đâu, bọn em sẽ nhanh trở về."

Tưởng Lan còn muốn nói thêm điều gì, Lâm Vĩ Khang lại chờ không nổi, vẫn luôn túm Lâm Cẩm Vân kéo ra bên ngoài. Lâm Cẩm Vân bất đắc dĩ, đành không nhiều lời nữa đi theo hắn ra cửa.