Khánh Vương mặc kệ là khi Lý Sâm lên ngôi, hay sau đó Chu Thái hậu đắc ý, đều thành thật ở yên trong vương phủ giữ đạo hiếu. Sau khi Trương Vương phi sinh cho hắn một cu cậu, chẳng mất bao lâu đã khôi phục sinh lực, vợ chồng vẫn cãi nhau hằng ngày, cách mấy hôm còn muốn động tay động chân một chặp.
Khi người hầu vào báo Tề Vân Nhược tới, Khánh Vương nói ngay: “Không gặp!”, người này đang ở trong trận gió tanh mưa máu, còn mình bây giờ chẳng dám chọc ai, đương nhiên không thể gặp y.
Nhưng Trương Vương phi lại bảo: “Anh không gặp. Tôi gặp!”
“Cô —“
“Tôi sao? Anh là cái đồ nhát cáy, chẳng có tí não, còn muốn nương gió đi hại Hoàng thượng, hứ!”
Khánh Vương cả giận: “Trước đây tôi không não! Giờ tôi có! Giờ tôi không làm ai mích lòng hết là xong. Giờ cô gặp Tề Ngọc Trạch, Lý Húc lên ngôi rồi sẽ không tha tôi đâu.”
Trương Vương phi lạnh giọng: “Cái thằng cha Lý Húc kia còn rén hơn cả anh. Nếu tên đó mà còn lên ngôi làm Hoàng đế được, tôi thấy, Đại Khang này toang rồi.”
Khánh Vương sợ tới mức mặt vàng như màu đất. Thế nhưng Trương Vương phi rất có uy trong phủ Khánh Vương, nàng ra lệnh một tiếng, quản gia lập tức dẫn Tề Vân Nhược vào. Tề Vân Nhược gặp Khánh Vương, nói thẳng: “Vương gia đã biết chuyện hiện tại trong cung rồi phải không?”
Khánh Vương cúi đầu, không đáp – người sau này làm Hoàng đế là anh hai hay cậu tư còn chưa chắc, hắn không thể giúp Tề Vân Nhược, cũng không thể chọc Tề Vân Nhược. Trương Vương phi tặng hắn một tiếng cười giễu, mời Tề Vân Nhược ngồi xuống nói chuyện: “Anh ta có nghe nói không thì tôi không biết, nhưng tôi thì nghe rồi.”
“Trương Thu Tiệp!” Khánh Vương quát.
Trương Vương phi nhìn hắn với vẻ mất kiên nhẫn, tức giận mà nói với Tề Vân Nhược: “Khoảng thời gian này nhát cáy bị hù sợ, cậu đừng để ý anh ta.”
Y gật đầu, cũng nhìn ra Trương Vương phi mới là người lo việc chính hiện tại, nói thẳng: “Nay tôi đến đây là muốn nhờ Vương phi và Vương gia giúp tôi một tay.”
Khánh Vương nhìn Vương phi của mình mà lấy làm lo, sợ nàng ta đồng ý. Trương Vương phi nhìn Tề Vân Nhược, chau mày: “Tề Trưởng sử, nói thật, tôi bây giờ chẳng biết bản thân mình có nên giúp cậu không.”
“Hai người phải thấy rõ. Hiện tại Cảnh Vương muốn giúp Chu Thái hậu, Dung Vương đoạt quyền, hoặc là nói, Cảnh Vương cũng muốn đoạt quyền.”‘
Nàng cười bảo: “Bọn tôi cũng thấy vậy.”
“Như Vương phi thấy đấy, liệu họ thành công không?”
Trương Vương phi vẫn chưa trả lời, Khánh Vương ngập ngừng: “Giờ nhị hoàng huynh bị Chu Thái hậu giam lỏng rồi …”
Y nói: “Nhưng tôi lại không tin Hoàng thượng không có chuẩn bị nào. Người sẽ không thành thật để Chu Thái hậu giam mình.”
“Cậu biết gì…” Khánh Vương nghi hoặc.
Y lắc đầu: “Tôi chẳng biết gì hết, tôi chỉ tin tưởng Người.”
Biểu cảm trên gương mặt Khánh Vương nặng nề đi, cho thấy gã không bằng lòng dây vào vũng nước đục này. Vẻ mặt Trương Vương phi lạnh lùng nghiêm nghị, nàng lớn lên từ nhà tướng, tuy rằng cha chú đã không còn lãnh binh, nhưng nhà họ Trương chưa từng đánh mất đam mê võ học. Tính nàng kiên cường, về nhỏ, chồng bị uất ức nàng cũng chẳng thèm nhịn, về lớn, nàng và cả gia tộc sau lưng mình đều không muốn phục vụ một tên vua soán vị. Chỉ có điều chuyện này hệ trọng, không nắm chắc toàn phần nàng sẽ không đồng ý với Tề Vân Nhược.
Tề Vân Nhược nói: “Vương phi, cô hiểu bao nhiêu về Hoàng thượng, và hiểu bao nhiều về Cảnh Vương và Dung Vương? Khi đó các vị vương gia liên tục ngáng chân Hoàng thượng, kết cục tiên đế vẫn chọn Hoàng thượng. Tại tây bắc Người đã thể hiện năng lực bày trận giết địch, thì cũng có khả năng phá giải nước cờ trong triều. Dẫu sao tôi vẫn không tin Người sẽ bị đám bại tướng đấy hạ gục.”
“Thế nhưng…” Trương Vương phi do dự: “Nếu cậu đoán sai…”
Tề Vân Nhược nhìn sang Khánh Vương: “Tôi biết Khánh Vương ngài đang lo điều gì. Nhưng ngài hãy hiểu, nếu Cảnh Vương thật sự dốc toàn lực ủng hộ Dung Vương lên ngôi, thì dễ nói. So với gã, Dung Vương nhu nhược hơn nhiều, đúng là không giống người sẽ ra tay với anh em mình. Tuy nhiên nếu cuối cùng là Cảnh Vương lên ngôi, với lòng dạ độc ác, gã sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai. Nếu giờ ngài giúp tôi, tôi có thể bảo vệ ngài và Vương phi bình an vô lo.”
Khánh Vương và Trương Vương phi đối mắt, Trương Vương phi suy nghĩ một lúc, hỏi lại: “Cậu muốn chúng tôi làm gì?”
“Xin Khánh Vương tác động người nhà họ Nguyên và các thần tử khác ủng hộ ngài, phản đối bầu tân đế.” Y mỉm cười: “Nếu họ thấy khó xử, bảo họ đề cử ngài cũng được, chỉ cần đừng đề cử Dung Vương. Tiếp theo, tôi nhờ ngài phái người ém lại hết mấy lời bôi nhọ Hoàng thượng trên phố.”
Trương Vương phi gật đầu, Khánh vương mãi chẳng ừ hử bỗng dưng lên tiếng: “Giờ ta cũng chả muốn kêu bất cứ ai đề cử mình, không ấy kêu bọn cậu đề cử Cảnh Vương đi.” (cậu KV là Nguyên Tự Đạo)
Mắt Tề Vân Nhược sáng lên. Bây giờ Chu Thái hậu sắp xếp người đề cử tân đế, phần lớn mọi người sẽ bầu Dung Vương. Nếu có một nhóm khác bắt đầu bầu Cảnh Vương, có lẽ chẳng bao lâu liên minh giữa bọn họ sẽ tan rã.
Tề Vân Nhược đứng lên, làm một cái xá dài: “Tôi xin đa tạ nhị vị.”
Khánh Vương cúi đầu, nói: “Tề Trưởng sử, từ đầu ta đã không muốn tham gia trận tranh chấp này. Sau này chỉ xin Hoàng thượng phân cho hai vợ chồng bọn ta một nơi tốt.”
Y gật đầu, cáo từ rồi đi.
Trong cung, tại Thần điện Tím (tử), Lý Sâm ngồi ở một bàn trà thấp, tự châm cho mình một tách trà xanh. Phòng ốc yên tĩnh không có thêm ai, Chu Thái hậu vì muốn cắt đứt mọi cơ hội hắn tiếp xúc với người ta, đã điều người hầu của hắn đi nơi khác. Bà ta hoạt động trong cung đã mấy mươi năm, nền móng vững hơn Lý Sâm Nhiều lắm.
Hiện tại, đã là ngày thứ năm hắn bị Chu Thái hậu giam ở đây.
Thời gian năm ngày, những người ẩn mình trong tối ngoài sáng đều nên bước ra rồi. Hắn thưởng thức hết ấm trà, thong thả đi tới cửa sổ, cầm quyển sách hôm qua chưa đọc xong lên xem tiếp.
Khi trên triều bắt đầu đề cử tân đế, các đại thần chia làm hai phe bầu, một phe bầu Dung Vương, một phe bầu Cảnh Vương; phe cuối cùng nhất quyết không đổi tân đế.
Sau giờ tan chầu, Chu Thái hậu nhìn Cảnh Vương bằng vẻ lạnh lùng: “Thì ra anh có ý định này, người xấu để tôi làm, còn anh cuối cùng được lòng người, lấy thân con cả tiên đế chiếm đoạt ngai vàng.”
Cảnh Vương giải thích: “Nhi thần đâu ngờ sẽ xuất hiện cục diện này. Mẫu hậu không để ý à? Phần lớn người hôm nay đề cử nhi thần là lực lượng nhà họ Nguyên, chắc chắn Khánh Vương cố tình gây chuyện hòng âm thầm phá hỏng việc đề cử tân đế.”
Trong dòng sự kiện này Dung Vương vẫn luôn nghe lời mẫu hậu, chưa từng xuất hiện trên triều, ánh mắt cậu ta có đôi chút tối tăm, nặng nề khi nhìn vào Cảnh Vương: “Nếu đại hoàng huynh không phục tôi, ban đầu cần gì nói những lời như vậy.”
Gã bảo: “Tôi đã giải thích rồi, bây giờ mẫu hậu và em tư không tin tôi nữa sao?”
Chu Thái hậu chưa từng tin tưởng Cảnh Vương, suy nghĩ trong đầu bà là tìm thời cơ đá gã ra. Một lúc sau bà mới nói: “Ba ngày nữa mới thượng triều, ai gia sẽ tuyên cáo cho Húc Nhi lên ngôi. Từ mai trở đi anh không cần phải vào chầu nữa.”
Ánh mắt Lúc Húc sáng lên ngay, nhưng cậu ta lại nhìn Cảnh Vương một cách cảnh giác. Thần sắc Cảnh Vương như thường, đáp thản nhiên: “Nhi thần nghe theo mẫu hậu.”
…
Ra ngoài cung, đôi mắt Cảnh Vương lộ ra sự khinh thưởng, đồ ngu!
Chờ ngày Chu Thái hậu lập tân đế, quân đội của mình sẽ dùng danh ‘cứu giá’ vào cung, đao thương không mắt, nhỡ Lý Sâm bị ngộ sát thì cũng là chuyện xui rủi. Đến khi ấy, sống còn của mẹ con Chu Thái hậu chả là gì. Hôm nay Khánh Vương hãm hại mình trên triều … Vốn mình còn định giữ mạng nó.
Mấy năm nay Cảnh Vương đã mua không ít thôn trang ngoại thành, trong mấy thôn trang này đã cài cắm rất nhiều đội quân, bạc mà gã rút ra khi còn ở Bộ Hộ một phần để nuôi quân, phần rất nhiều còn lại thì để ở chỗ bố mẹ vợ, đổ vào công việc làm ăn của nhiều gia tộc Giang Nam, lãi sinh lãi, rồi mớ tiền lãi đó chảy cuồn cuộn về lại kinh thành.
Qua mấy hôm Khánh Vương phi vất vả, tin đồn trong kinh quả thật đã lắng xuống. Hay tin giờ chầu ngày mai Chu Thái hậu sẽ bầu ra tân đế, Tề Vân Nhược đứng ngồi không yên, đi tới đi lui. Tuy lòng y tin Hoàng thượng, nhưng đủ loại lo lắng có làm thế nào cũng không dằn được. Ngày nào chưa gặp Hoàng thượng, ngày ấy y chẳng yên tâm nổi. Sau khi Lý Sâm lên ngôi, phần đông thị vệ đã được thưởng chức quan, như Cù Kình đã được phái tới Đại doanh Tây Sơn nhậm chức quan trong quân đội. Trưởng thị vệ của phủ bây giờ là Phương Qua, cũng là anh ta đã chạy đôn chạy đáo với Tề Vân Nhược mấy ngày qua.
Phương Qua tìm hiểu tin tức bên ngoài trở về, nói: “Bây giờ tôi không ra khỏi thành được, không thể liên lạc với Cù Kình, phần lớn các gia tộc thân tín còn lại của Hoàng thượng đều đã bị giám sát.”
Tề Vân Nhược gật đầu, ráng nghĩ. Hoàng thượng sẽ không không có sắp xếp nào ngoài cung, nếu vậy họ sẽ được bố trí ở đâu? Mình có thể tìm được họ không? Hoàng thượng… bỗng dưng mắt y sáng lên: “Theo tôi tới lầu Tri Nhã một chuyến.”
Phương Qua giật mình, song vẫn gật đầu: “Ừm.”
Trong thời gian quốc tang, dân chúng không được cưới gả một năm, các hộ nhà quan không được tiệc tùng, nhưng có vẻ như quán Sở lầu Tần vẫn mở cửa cho dân chúng. Tề Vân Nhược đổi một bộ đồ không bắt mắt, vào lầu Tri Nhã tìm Dung Tam Nương.
Dung Tam Nương chẳng hỏi câu nào, dẫn y vào một căn phòng ẩn, chờ y mở lời.
“Tam Nương, con biết tin dì bắt tin nhanh. Con chỉ muốn biết, dì đại diện lầu Tri Nhã, cùng với các thế lực khác con không biết, là ủng hộ Hoàng thượng phải không?”
Dung Tam Nương im lặng một lúc, nói: “Từ hồi còn trẻ tiên đế đã chôn vô số cọc ngầm cả trong lẫn ngoài cung, trước lúc tiên đế băng hà không lâu, tất cả những thế lực này đã hướng lòng thành sang đương kim Hoàng thượng.”
“Lúc này Hoàng thượng bị giam trong cung, Tam Nương có cách để con gặp được Người không?”
Tam Nương thở dài: “Giờ tình hình căng thẳng, con đừng dây vào mới tốt nhất.”
“Ngày mai Chu Thái hậu đề cử tân đế, con luôn có cảm giác sẽ phát sinh chuyện khác … Tam Nương chỉ cần nói với con là Hoàng thượng sẽ giải quyết được, là được!”
Ánh mắt dì ấy hiện ra sự rối ren: “Lầu Tri Nhã bọn dì chỉ phụ trách thám thính tin tức của quyền quý trong kinh, không biết gì về tình hình trong cung, cho nên dì cũng không thể nói được gì cho con.”
Y im lặng rất lâu, đương khi chuẩn bị rời đi, dì ấy bỗng dưng gọi lại. Y ngây ra, hỏi: “Dì còn việc gì sao?’
“Dì nghe bảo Hoàng thượng muốn lập con làm hậu.”
Tề Vân Nhược gật đầu.
Nom Dung Tam Nương như không biết bắt đầu từ đâu, ngập ngừng nói: “Con cần hiểu rõ, chuyện này ầm ĩ tới giờ, dù Hoàng thượng thành công nhưng người ta sẽ nhớ về con ra sao? Nói con hại nước hại dân đã là nhẹ rồi.”
“Tại sao con phải để ý cái nhìn của người ta? Con bằng lòng làm Hoàng hậu, Hoàng thượng cũng bằng lòng, chẳng ai ảnh hưởng quyết định chúng con được.”
Dung Tam Nương cười gượng. Y cảm thấy có lẽ là dì nhớ tới tiên đế. Cả đời dì chưa gả cho ai, vì tiên đế gìn giữ lầu Tri Nhã bao năm, nhưng dù là dì hay Thuỷ Linh Lung, tân đế sẽ không đưa họ ra ngoài ánh sáng cho ai biết.
Tề Vân Nhược bảo: “Con đi trước, ngài hãy chú ý giữ gìn sức khỏe nhiều hơn.”
Dung Tam Nương gật đầu, dõi theo bóng y.
Tề Vân Nhược đứng phía bên trong cổng phủ Thái tử, bên ngoài tiếng ồn ào văng vẳng không dứt, cả hoàng thành đều bị quân đội của Cảnh Vương bao vây. Hôm nay Cảnh Vương dẫn binh vào cung, vì phòng hờ thế lực khác trong kinh thừa dịp gây rối này nọ, đã cho bao vây cả hoàng thành. Có vẻ như các phủ Vương, phủ công tước đều bị người ta vây hãm.
Tề Vân Nhược nhìn không trung, mây đen kéo đến lũ lượt, không biết khi nào trời sẽ trút mưa to.
Qua chuyện Khánh Vương đề cử Cảnh Vương, Chu Thái hậu đã nâng thêm vài phần cảnh giác với Cảnh Vương. Nên khi gã kéo quân, Chu Thái hậu cũng đã liên lạc với không ít đội quân, lấy Chu Lệnh Nghiêm dẫn đầu, canh giữ ngoài cửa hoàng cung, thấy Cảnh Vương có thể giết ngay. Cảnh Vương mang binh lấy lý do giết phản nghịch, còn Chu Lệnh Nghiêm thì là bắt tên loạn thần tặc tử (bất hiếu, phản vua).
Sau khi hai đội quân bắt đầu đánh giáp lá cà không lâu, Thái hoàng Thái hậu vẫn luôn tránh trong Cung Từ An khoan thai sai người mở cổng cung điện, dẫn cung nữ, thái giám đi tới Thần điện Tím.
Không ít cung nhân khắp hoàng cung đang trốn chạy. Vẻ mặt Thái hoàng Thái hậu vẫn tự nhiên, chẳng mảy may bị ảnh hưởng, chầm chậm bước tới trước Thần điện Tím. Hai thị vệ đứng gác bắt chéo kích với nhau, Thái hoàng Thái hậu lạnh nhạt ra lệnh: “Cút đi.”
Hai tên liếc nhìn nhau, im lặng rút lui. Bà vịn tay bác Vận Bình, bước vào trong thần điện. Lý Sâm đứng lên, mỉm cười hỏi: “Sao tổ mẫu đến đây vậy?”
Bà bảo: “Tiếng ồn bên ngoài làm bà khó chịu.”
Hắn đỡ Thái hoàng Thái hậu ngồi xuống, Thái hoàng Thái hậu cười khen: “Nhưng nói ra, bà thật sự phục Tiểu Tề nhà con, thế mà thằng bé có thể tìm tới Khánh Vương.”
Trên ánh mắt, khoé môi Lý Sâm đều là ý cười. Bà hỏi: “Chừng nào con ra tay?”
Khi này tất cả Văn võ bá quan đều bị nhốt trong điện Thái Hoà, mày mặt lo âu, dù là người họ Chu hay họ Nguyên đều phát run trong lòng. Khi này Chu Thái hậu còn đang ngồi sau rèm, tay run rẩy không ngừng. Nếu thắng, hiển nhiên trời cao biển rộng; nhưng nếu thua thì…
Chu Thái hậu đã tuyên bố lập Lý Húc làm vua. Lý Húc đứng cạnh long ỷ song không có dũng khí để ngồi lên.
“Báo — phản quân Cảnh Vương đã đánh vào trong cung!”
“Thái hậu nương nương! Đội quân của Cảnh Vương đã tiến về phía điện Cảnh Hoà…”
Chu Thái hậu lạnh giọng: “Thiên Ngưu vệ đâu! Đại Nội thị vệ đâu! Cảnh Vương là phản nghịch, ai ai cũng có quyền giết, người giết Cảnh Vương được thưởng nghìn lượng bạc, phong tước Bá tam đẳng.”
Dung Vương nhìn mẫu thân mình, run giọng: “Mẫu hậu, nếu như đại hoàng huynh … gã có thể giữ lại …”
“Im đi!” Bà nhìn đứa con một cách lạnh lùng, không hiểu tại sao nó lại vô dụng vậy, giờ đã sợ ra nông nỗi này: “Nếu Cảnh Vương đánh vào tới, ai gia và con, chẳng sống nổi!”
Cảnh Vương ngủ đông nhiều năm, không thể xem thường thực lực của gã. Thời gian trước bà đã ra lệnh đóng cổng kinh thành, giờ có truyền lệnh xuống, người Đại doanh Tây Sơn có chạy tới cũng tốn rất nhiều thì giờ, huống hồ những người đó còn trung thành với Hoàng thượng … Vẻ mặt Chu Thái hậu không thể hiện, nhưng theo thời gian trôi qua, trong lòng cũng dâng lên một nỗi tuyệt vọng.
“Bây giờ làm sao đây …” Chu Thái hậu lầm bầm tự hỏi, bỗng dưng nghĩ ra, bởi vì Cảnh Vương lấy lý do giết phản nghịch để vào, nếu bà làm lý do này biến mất, liệu người dưới trướng gã sẽ dừng lại chứ? Bà ra lệnh: “Đưa Hoàng thượng tới đây!”
“Mẫu hậu…” Dung Vương trợn mắt.
“Đần độn!” Bà nhìn Dung Vương, nói: “Nếu sau khi Hoàng thượng xuất hiện, Cảnh Vương còn không dừng tay, chúng ta có thể dùng nó (Hoàng thượng) để kéo dài thời gian. Nếu Cảnh Vương có chần chừ, chúng ta cũng có cái để tính.”
“Vâng, con hiểu rồi.” Bầu không khí ở đây quá áp lực, Lý Húc không sai ai mà tự thân chạy ra khỏi điện, đi tìm Lý Sâm. Cơ mà chờ cậu ta đến Thần điện Tím rồi, mới nhận ra ở đây chẳng còn bóng người tự bao giờ.
Thái hoàng Thái hậu về tới Cung Từ An thì Lý Sâm đã xuất cung, nhưng bà già như bà thì chẳng cần thiết phải đi. Bất kể là Chu Thái hậu hay là Cảnh Vương đều không có gan ra tay với bà, bà chỉ cần ở đây chờ kết quả cuối cùng.
Đại doanh Tây Sơn đã bị thuộc hạ của Lý Sâm tiếp nhận từ lâu. Đương lúc Chu Thái hậu còn tưởng người đại doanh không vào được kinh thành, kinh thành đã bị bà khống chế, thì hơn vạn binh mã đã sớm hạ trại chờ sẵn trong thời gian dài — tin tức Chu Thái hậu nhận được không hề chính xác.
Cổng Chính Dương mở ra, lấy Cù Kình làm đầu lĩnh, quân sĩ đồng loạt thi lễ với Lý Sâm. Lý Sâm mặc hoàng bào, lạnh giọng: “Chư vị binh sĩ, hôm nay mọi người hãy theo trẫm giết gian tặc, lập công lao để đời!”
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế —!”
Mưa thu ảm đạm, cái lạnh buốt mình, khi Tề Vân Nhược nghe được tiếng hò hét tựa sấm rền, trái tim bị siết chặt của y dần dần buông lỏng. Đội quân như vậy, đám ô hợp Cảnh Vương nào sánh bằng, đó đều là quân nhân đã trải qua thử thách của chiến trường, trải qua khảo nghiệm sống còn.
Ngày đó, Cảnh Vương đền tội; Chu Thái hậu và Dung Vương Lý Húc bị bắt trong cung. Chu Thái hậu bị trước phong hiệu, bị bỏ tù cả đời trong Cung Cảnh Dương; còn Lý Húc cũng bị trước phong hiệu thân vương, giam giữ ở ngoại thành.
Một tháng kể từ đó, Lý Sâm thanh lọc toàn triều, ấn định đất phong Khánh Vương ở Cẩm Châu, nhắc lại việc lập hậu, khi này, chẳng một ai trong triều dám phản đối nữa.
Lý Sâm mỉm cười: “Mùng sáu tháng hai năm sau, trẫm định thực hiện lễ lập hậu, chư khanh gia nghĩ sao?”
Ngay cả ngày tháng Hoàng thượng cũng chọn xong luôn rồi, Thượng thư Đỗ của Bộ Lễ chỉ có thể cười đáp: “Thần nhất định không phụ lòng uỷ thác, sẽ không để lễ có chút bất cập nào.”