Thẩm Đông Thanh để quyển sổ lên đùi, chọc thẻ kem, rớt ra một cây vị mơ, cậu liế.m liế.m, cúi đầu nhìn cuốn sổ.
【 Mẹ mình điên rồi, mẹ nói chị gái đang đi tìm mẹ 】
【 Nhưng mà cha nói rằng mình không có chị gái 】
【... 】
【 Đùng —— Mẹ mất tiêu rồi】
Người viết quyển sổ này có lẽ chưa rành về văn lắm, viết nhật ký lẫn lộn đầu đuôi không khớp, hơi hỗn loạn.
Thẩm Đông Thanh nhìn hàng chữ kia trong chốc lát, đột nhiên thấy bên cạnh lún xuống, một luồng hơi nước lạnh phả vào mặt.
Chu Văn Ngạn vén tóc mái ướt nhẹp, hỏi: "Em đang xem cái gì đó?"
Thẩm Đông Thanh đưa sổ tới.
Chu Văn Ngạn khoanh chân ngồi kế bên, lướt lướt nội dung bên trong, sau đó lật tới tờ một.
Bìa sau quyển vở có viết một cái tên.
Thẩm Đông Thanh thò qua: "Là em viết hả?"
Chu Văn Ngạn sờ sờ cái tên xiêu vẹo kia: "Đây là hình thức đóng vai nhân vật."
Trong khi thực hiện hình thức này, thân phận người chơi sẽ được đưa vào phó bản, thành một phần trong đó.
Cho nên mới xuất hiện cái bài vị khắc tên Thẩm Đông Thanh với sổ ghi chép, với thân phận này thì vốn dĩ phải chung team với NPC.
Chu Văn Ngạn lắc lắc cuốn sổ, một tấm hình bay xuống.
Ảnh trắng đen, viền ố vàng, trên đó chụp một nhà bốn người.
Mặt mũi người nữ mờ ảo, một tay nắm một thằng nhóc bự, tay kia ẵm thằng nhóc nhỏ, kế bên là một người nam nhìn rất nghiêm túc.
Phía sau tấm ảnh viết dòng "Cha, mẹ, anh trai và mình".
Thẩm Đông Thanh chỉ vào đứa nhóc lớn hơn, hỏi: "Thằng nhóc này là anh hả?"
Chu Văn Ngạn: "À, đúng vậy."
Coi bộ cái game rách nát này cũng chú ý tiểu tiết quá nhỉ, mô phỏng được cả bộ dáng khi còn nhỏ nữa này.
Thẩm Đông Thanh nhìn nhìn trong chốc lát: "Không quá giống nha."
Chu Văn Ngạn thuận miệng hỏi: "Bộ em có gặp anh khi còn bé rồi hả?"
Thẩm Đông Thanh không nói.
Đúng là đã gặp rồi, nhưng mà lúc đó đang là lúc kết âm thân, nếu như nói ra thì chắc chắn sẽ không giấu được chuyện đó. Cậu cũng không biết nói dối, nín đến hai má hơi ửng hồng.
Dưới ánh nến, Chu Văn Ngạn thấy hai má kia đang dụ dỗ mình, như là hai quả đào mọng nước mời gọi người đến nếm thử.
Đầu nghĩ sao mình làm đó, tiến lên, cúi người gặm một cái lên má.
Thẩm Đông Thanh: "Á!"
Chu Văn Ngạn nhả ra, cười cười: "Ngọt quá."
Ngọt hơn cả kem và kẹo cộng lại.
Thẩm Đông Thanh sờ sờ dấu răng trên mặt, chớp chớp mắt, sau đó nhào tới: "Em cũng muốn cắn anh một cái."
Hai người ôm nhau lăn chung một chỗ.
Chu Văn Ngạn đè tay Thẩm Đông Thanh xuống, giọng khàn khàn: "Cục cưng, đừng động."
Thẩm Đông Thanh ngừng lại, ngồi bên hông Chu Văn Ngạn, cúi đầu ngơ ngác nhìn anh.
Chu Văn Ngạn hít sâu một hơi, cười khổ: "Đừng nghĩ anh là một chính nhân quân tử chứ."
Thẩm Đông Thanh theo ánh mắt nhìn xuống thì thấy một số phản ứng cấm thiếu nhi đang xuất hiện, cậu như bị phỏng mà nảy lên, sau đó lăn từ trên vào trong góc.
Ôm chăn, vành tai trắng nõn dần đỏ lên, con ngươi trắng đen hơi chút hơi nước, lén nhìn Chu Văn Ngạn.
Tuy rằng Chu Văn Ngạn không phải chính nhân quân tử, nhưng anh cũng chẳng phải cầm thú chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, trong tình huống này...
Anh thở nhẹ một hơi, sau đó ngồi dậy ho khan mấy cái: "Ngủ trước đi."
Câu này hình như có chút vấn đề ha.
Thẩm Đông Thanh chớp chớp mắt: "Hả?"
Chu Văn Ngạn giơ tay: "Ngủ thuần khiết, không còn gì khác."
Lúc này Thẩm Đông Thanh mới bò qua, chia cho anh nửa cái chăn.
Hai người nằm trên chiếc giường gỗ chật hẹp, kề sát nhau, Chu Văn Ngạn do dự trong chốc lát, vẫn quyết định ôm Thẩm Đông Thanh vào ngực, chỉ vài phút trôi qua, cậu ngủ.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mơ, Thẩm Đông Thanh nghe thấy một tiếng khóc nỉ non của trẻ con, yếu ớt, như là mèo kêu.
Xen lẫn tiếng khóc, có tiếng đứa nhỏ gào lên: "Anh."
"Anh, lại đây mau."
"Em và mẹ đang chờ anh này."
Thẩm Đông Thanh trở mình, vỗ vỗ bên cạnh, lẩm bẩm: "Ồn chết được..."
Nếu mà làm phiền đến giấc ngủ của cậu thêm lần nữa, cậu thề sẽ đem con quỷ nhỏ này nuốt vào bụng.
Bóng người núp trong bóng tối nhận ra được mùi nguy hiểm, lui ra, không dám quấy rầy nữa, đi tìm mục tiêu kế tiếp.
Một giấc ngủ dài thẳng đến buổi chiều.
Thẩm Đông Thanh còn chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy tiếng đập cửa.
Cậu mở mắt ra, thấy Áo vest phá cửa đi vào.
Áo vest thấy cảnh trên giường, theo bản năng nói: "Xin lỗi tôi đi nhầm phòng."
Thẩm Đông Thanh nhìn nhìn, Chu Văn Ngạn đang ngủ kế bên, áo sơ mi cởi hai ba nút trên, lộ ra gần hết phần ngực.
Thoạt nhìn khiến người ta hơi hiểu lầm.
Chu Văn Ngạn khàn khàn hỏi: "Chuyện gì?"
Áo vest không dám quay đầu lại, cứ thế đưa lưng về phía họ nói: "Có hai người điên rồi, bọn họ cứ khăng khăng đòi đi ra ngoài..."
Chu Văn Ngạn xuống giường, vừa đi vừa gài nút lại: "Đi xem."
*
Mấy người chơi khác ở kế bên.
Có lẽ nỗi sợ hãi đã lấn áp khác biệt giới tính, Thiếu nữ JK cũng không phân biệt nam nữ mà ngủ chung một phòng với mấy người khác.
Đi vào, thấy Không trendy và Thiếu nữ JK mắt trừng thẳng, bộ dạng bị mê hoặc tâm hồn, muốn đi ra ngoài, may mà Áo da nhanh chóng bó hai người lại.
Áo da: "Mới tỉnh đã thấy bọn họ không được bình thường."
Không trendy và Thiếu nữ JK không ngừng lẩm bẩm: "Tôi muốn ra ngoài, đi ra ngoài."
Áo vest: "Đi đâu?"
Chu Văn Ngạn: "Chỗ hồ nước."
Áo da suy nghĩ: "Em gái này cũng đâu có xuống nước đâu, chúng ta đều không sao, sao lại chỉ mỗi hai người đó xảy ra chuyện?"
Áo vest chần chừ: "Có phải là do hai người họ đều là nữ không?"
Chu Văn Ngạn: "Nữ?" Anh nhìn về phía Không trendy.
Áo vest thẹn thùng: "Lúc nãy chặn người lại, tôi không cẩn thận đụng vào người Không trendy, cô ấy là nữ."
Mấy bộ xương chôn trong hồ đều là nữ.
Người bị mê hoặc đều giới tính nữ.
Chu Văn Ngạn quay người: "Chúng ta đi từ đường."
*
Chu Văn Ngạn mang theo Thẩm Đông Thanh đang mơ màng tới từ đường lần nữa.
Hai người quen tay quen chân leo tường qua, khóa cửa từ đường bị phá, hai cánh cửa lớn lay động theo gió.
Từ đường vào ban ngày bớt âm u hơn hẳn buổi tối.
Thẩm Đông Thanh đẩy cửa đi vào.
Bởi vì trước đó Không trendy luôn miệng nhắc bài vị, nên lực chú ý của bọn họ cũng đặt trên bài vị, bây giờ đến lần hai liền phát hiện thêm một vài điều nữa.
Dưới đất từ đường lót từ đá xanh, dựa ánh nến bên cạnh còn có thể thấy ở các khe dính vài miếng màu nâu gì đó.
Chu Văn Ngạn đi qua hai chân nến, hướng về phía bóng tối.
Thẩm Đông Thanh nhìn nhìn xung quanh, cũng đi theo, trên đường vai đụng mấy đồ vật kế bên, chân nến ngã xuống như domino, tản ra lung tung, để lại mấy vệt dầu đuốc, dấy lên ngọn lửa bừng bừng.
Vì phòng ngừa từ đường cháy rụi, Thẩm Đông Thanh vội vã nhặt mấy tấm đệm hương bồ ấn lên ngọn lửa, dập tắt nó.
Chân nến rớt xuống rất nhiều, binh binh bốp bốp hồi lâu mới ngừng.
Thẩm Đông Thanh thấy lửa không còn cháy lại, đứng lên ném cái đệm đi.
Ném một cái, cậu đã phát hiện có điều không đúng.
Âm thanh không đúng.
Giống như phía dưới đó trống rỗng.
Thẩm Đông Thanh qua đó đạp đạp: "Phía dưới này không có gì cả."
Chu Văn Ngạn nghe vậy liền cúi người nghiên cứu lục lọi hồi lâu, tìm được một cái rãnh, kéo nhẹ tảng đá xanh dưới đó lên, lộ ra một cái đường đi sâu thăm thẳm.
Có lẽ rất lâu rồi chưa ai mở ra, mới nhấc lên đã ngửi được một mùi rất thối.
Chờ mùi tản đi bớt, không khí mới chui vào, hai người bưng cái chân nến duy nhất còn lại xuống.
Bậc thang đi thẳng xuống dưới, không bao lâu đã tới đích.
Phía dưới là một cái hầm, diện tích không lớn.
Thẩm Đông Thanh giơ chân nến lên, dùng chút ánh sáng nhỏ nhoi soi sáng trước mắt, phát hiện trên tường đóng rất nhiều cọng dây xích thô to.
Chu Văn Ngạn đốt ngọn nến lên, hầm rực rỡ hẳn.
Thẩm Đông Thanh sát lại, thấy trên từng cọng xích dính máu tươi, còn đống quần áo tán loạn dưới đất, có mới có cũ, đều là kiểu nữ.
"Làm cái gì đây?" Thẩm Đông Thanh không hiểu, "Chẳng lẽ là nơi dụng hình riêng à?"
Chu Văn Ngạn kiếm một vòng dưới đất, tìm thấy được một tấm giấy trắng nhét trong tường, bên trên viết bằng bút than.
【 Đám người đó lừa gạt tôi đến nơi này, bọn chúng đều là ma quỷ! 】
【 Tôi bị nhốt ở nơi này ba tháng rồi, nếu bạn thấy tờ giấy này, hi vọng bạn có thể tìm người nhà tôi tới cứu tôi, địa chỉ nhà tôi là... 】
【 Tôi bị... có rất nhiều người... tôi sinh ra một cô con gái, bé con rất đáng yêu, không phải là lỗi của bé 】
【 Vì con, tôi có thể sống tiếp 】
【 Hắn ta giật con tôi đi mất rồi 】
...
【 Tôi lại sinh thêm một đứa con trai, thậm chí tôi còn không biết nó là con ai, rốt cục bọn man rợ ấy cũng thả tôi ra ngoài, nhưng mà, con gái của tôi đâu? 】
【 Con gái tôi đang tìm tôi... tôi cũng muốn đi tìm bé... 】
Chu Văn Ngạn thu hồi tờ giấy: "Lên trên nào."
Thẩm Đông Thanh hỏi: "Anh tìm thấy cái gì đó?"
Chu Văn Ngạn: "Một ít thứ không được tốt."
Cái hầm này hẳn là dùng để nhốt các cô gái bị lừa bán.
Nhốt các cô lại, sau đó cưỡng ép mang thai.
Chu Văn Ngạn bước lên bậc thang: "Anh thấy mình cần phải "thăm hỏi" chút về lão già kia rồi."
*
Bác Hà đã lớn tuổi, không chịu được hoảng sợ, run lẩy bẩy: "Tôi đã nói là không biết rồi, cung phụng Cô dâu ma là tập tục vẫn truyền từ hồi xưa tới nay, ngoài ra tôi không còn biết gì nữa."
Chu Văn Ngạn kéo hai cái ghế qua, hai người ngồi xuống, chân bắt chéo: "Đừng nóng nảy như thế, tụi này chỉ muốn bàn chút việc nhà mà thôi."
Bác Hà nhìn hai tên kia đầy nghi ngờ.
Dù sao nhìn mặt ngoài thì chẳng giống đến bàn "chút việc nhà" tí nào.
Chu Văn Ngạn cười hiền hòa: "Đương nhiên, nếu ông không biết, tôi lập tức đem ông cho Cô dâu ma liền."
Nếp nhăn trên mặt ông ta run run sợ hãi: "Cậu, cậu hỏi đi."
Chu Văn Ngạn: "Tôi tới cái thị trấn này bằng cách nào?"
Trong phó bản này, người chơi sắm vai nhân vật nên game sẽ cố gắng bịa ra một cái thân phận hoàn chỉnh, bao quát mấy chi tiết nhỏ như nơi sinh quê quán đi tới đâu trong nhà bao nhiêu miệng ăn...
Bác Hà như đang nhớ lại, âm thanh có chút mơ hồ: "Khi đó chúng tôi không biết cô ta đang mang thai, còn mua trúng cô ta nữa... dẫn trở về, sáu tháng sau cô ta sinh ra cậu, cậu không phải là người trong trấn chúng tôi."
Cho nên Chu Văn Ngạn có thể thoải mái rời khỏi thị trấn Tứ Thủy.
Chu Văn Ngạn hỏi: "Bỏ ra bao nhiêu mua về?"
Bác Hà: "Bốn nghìn, giá quá cao, bình thường chỉ cần hai nghìn là mua đứt rồi."
Sau khi nói xong, ông ta mới phản ứng lại, ngượng ngùng: "Đều như thế, trước đây không ai muốn gả tới đây, chỉ có thể mua về thôi. Vợ cũng không phải dễ mua, ai mà nghèo thì cả đời cũng không mua được, giống tôi chỉ có thể ở vậy suốt đời, tôi coi cậu hai như con trai mình vậy."
Ông ta nhìn về phía Thẩm Đông Thanh.
Thẩm Đông Thanh ghét bỏ quay mặt đi.
Chu Văn Ngạn: "Tại sao những bé gái ở đây đều chết non?"
Bác Hà chà chà tay: "Con gái mà, ở đây ai mà không thích con trai? Hồi đó nghèo, làm sao đủ tiền nuôi con nhiều như thế, chỉ có thể nuôi con trai thôi, nếu không sẽ không có ai thờ phụng hương khói."
"Mấy người cũng thấy đúng đúng không?" Bác Hà lẩm bẩm, "Ai sẽ không thích con trai chứ? Tôi cũng thích mà, hương khói không thể đứt được."
Thẩm Đông Thanh trợn trắng mắt: "Chết rồi thì y chang nhau thôi."
Sao ông còn cổ hơn ác quỷ ngàn năm này thế?
Như là đam mê đã thấm vào máu, ông ta thẫn thờ nhìn Thẩm Đông Thanh: "Cậu hai, cậu chính là người duy trì hương khói duy nhất của nhà họ Thẩm, cậu không thể chết được. Giờ bài vị đã không thể che mắt được mắt quỷ nữa, phải dùng mạng của hắn ta để thay mệnh cậu, nếu không... các ả sẽ đến lấy mạng..."
Thẩm Đông Thanh móc tấm bài vị trong ngực ra: "Hóa ra cái này là giả hả?"
Hình như có một cách nói như thế, nếu như người sắp tới giờ chết, có thể làm đám tang giả, lập mộ chôn di vật lừa gạt mắt âm soa, khiến âm soa tưởng người đã chết, trộm một cái mạng dưới tay diêm vương.
Mà ở đây dùng bài vị làm cho đám ma nữ kia tưởng rằng người này đã chết.
Cho nên, dưới tình huống không có bài vị, nếu Thẩm Đông Thanh rời khỏi căn nhà này mà không có bài vị thì sẽ bị cưỡng chế tiến vào kết cục đoàn diệt.
Vừa thấy cái bài vị, mặt mày bác Hà vặn vẹo hơn: "Đúng vậy, không thể cho các ả biết được, nếu không thì huyết mạch duy nhất của nhà họ Thẩm sẽ đứt mất..."
Thẩm Đông Thanh: "Tại sao?"
Chu Văn Ngạn suy đoán: "Có lẽ là liên quan đến mấy cô gái chết trẻ kia."
Bác Hà lẩm bẩm: "Bởi vì cậu đã thay đổi số mạng của bọn họ!"
*
Vị trí thị trấn Tứ Thủy rất hẻo lánh, giao thông bất tiện vẫn không phát triển, cộng thêm việc trọng nam khinh nữ, không có bé gái nào sống sót, dần dà trong thôn chỉ còn mỗi lưu manh.
Bọn họ ghét bé gái, lại muốn có phụ nữ đến nối dõi tông đường cho bọn họ.
Vậy thì chỉ còn một phương pháp, đó chính là mua phụ nữ.
Có những nhà làm lụng cật lực tính khoảng hai ba nghìn đồng đi mua một người phụ nữ về làm "vợ", nhốt dưới tầng hầm, đợi khi nào có thai thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Mấy người làm biếng không có tiền thì tích góp hai ba trăm thuê chung một người "vợ", cũng dùng nối dõi tông đường.
Người dùng tiền mua được thì làm sao là người, chỉ là đồ vật có thể cho thuê mua bán mà thôi.
Nên trong từ đường không thể có bài vị của bọn họ được.
Cũng không ai biết được, những người phụ nữ đó là "vợ" ai, mẹ ai.
Chỉ là không biết tại sao, mấy người đó chỉ biết sinh ra thứ bồi tiền, có nhà còn có tận bốn bé gái, không có ai kế thừa hương khói, chỉ có nhà họ Thẩm luôn sinh ra con trai, ai cũng ghen tị.
Người trong trấn đến nhà hỏi thăm xem có phương thuốc bí mật gì không.
Nhà họ Thẩm cũng không diếm làm của riêng, cười híp mắt nói: "Dùng mạng con gái để đổi con trai đó."
Có người hỏi: "Lỡ mấy đứa nó đi xuống diêm vương cáo trạng thì làm sao?"
Người nhà họ Thẩm: "Chỉ cần chặn miệng chúng nó, che mắt lại, miệng không nói được, mắt không thể thấy thì được rồi."
Mấy người kia nghe xong, cảm thấy rất có đạo lí, trở về nhà thử.
Quả nhiên, con trai trong thị trấn ngày càng nhiều, bùn nơi hồ nước cũng ngày càng dày.
Dân bản địa cũng sợ sệt, vì táng thân nơi hồ nước cạn đó chính là chị em ruột của chính họ.
Càng sợ hơn, bởi vì bọn họ thay đổi mệnh của các cô.
Một mạng đổi một mạng.
Một mạng chết, một mạng sống.
Người trong thị trấn này, đáng lẽ không nên tồn tại.
*
Thẩm Đông Thanh vẫn không hiểu: "Vậy Cô dâu ma là gì?"
"Không phải kết âm thân." Chu Văn Ngạn nói, "Mạng bọn họ bị thay đổi, phải thu hồi cái mạng đó mới đầu thai được."
Căn bản đây không phải kết âm thân.
Lúc đầu, dân cư ở đây không còn cách nào, vì mạng sống chỉ có thể cúng người mình.
Nhưng sau đó lại có nhóm người ngoại lai đến, dân bản địa dùng giấy che mắt ác quỷ, dùng phương thức kết âm thân tế người ngoại lai, khiến cho bọn họ đoán nguyên cốt truyện không ra.
Thẩm Đông Thanh: "Sao anh biết không phải kết âm thân?"
Chu Văn Ngạn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Vì anh kết qua rồi."
Quy trình kết âm thân không phải vậy.
Căn bản sẽ không chết người.
Ác quỷ có dục vọn.g chiếm hữu rất nặng, sẽ không thương tổn đến người yêu mình, mà sẽ đối xử như kho báu, cầm trên tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan.
Thẩm Đông Thanh theo bản năng mà hỏi: "Anh biết hết rồi?!"
Có biết mình phạm tội trùng hôn không?
Không, này phải gọi là ngoại tình mới đúng?
Thẩm Đông Thanh áp dụng tri thức đã được học vào tình huống này, cậu mơ hồ nghĩ: Lẽ nào mình là người thứ ba thật sao?
Chu Văn Ngạn bóp tay cậu, nhịn cười: "Chờ ra ngoài được rồi nói sau."
Thẩm Đông Thanh bị kéo ra khỏi viện, cuối cùng xuất ra kết quả: "Anh là một thằng tồy!"
Chu Văn Ngạn:?