Thẩm Đông Thanh quơ quơ chìa khóa: "Không lẽ ông không biết lái xe sao?"
Quỷ bị đâm: "Biết chứ . . ."
Không biết lái xe thì sao lại bị đâm chết thành quỷ như bây giờ?
Thẩm Đông Thanh nhét vội chiếc chìa khóa vào tay nó, vô cùng tự nhiên mở cửa phó lái lên ngồi.
Mãi đến khi ngồi vào chỗ tài xế, quỷ bị đâm mới nhận ra được —— nó đi tìm kẻ chết thay, chứ không phải đi làm tài xế miễn phí.
Vẻ mặt của nó hốt hoảng, đối mặt với diện mạo của mình trên kính chắn gió.
Máu óc tung tóe - sự kết hợp vô cùng buồn nôn và khủng bố.
Này là thành quả của việc hắn nhận quỷ đại ca khác làm thầy mới học được, chẳng lẽ còn không thể dọa được một con người quèn hay sao?
Quỷ bị đâm cầm lấy vô lăng, quyết định thử thêm lần nữa.
Rôm rốp.
Đầu nó xoay qua 90 độ, nhìn về phía ghế phó, thuận tiện biểu hiện ra một vẻ mặt vô cùng ghê sợ.
Cho xin cái phản ứng được không vậy?
Quỷ nôn nóng muốn chết.
May là tên thiếu thần kinh này rốt cục đã ngẩng đầu lên rồi.
Nhưng hình như hắn không có chút sợ nào, còn hỏi: "Sao còn chưa lái xe nữa?" Trong câu hỏi chứa tràn đầy sự nghi hoặc.
Quỷ bị đâm ấm ức nghiêng đầu qua chỗ khác, khởi động xe.
"Đi đâu đây?"
Thẩm Đông Thanh do dự.
Hắn bị ném vào trong này, không biết một chút tin tức gì, mới vào thì đang ngồi trên chiếc xe đang chạy như bay, không biết phải đi tới đâu.
May là hắn lục lọi hết xe cũng kiếm được một tấm thiệp có địa chỉ.
"Đi nơi này trước đây."
Quỷ bị đâm nhìn nhìn, nghĩ nghĩ.
Địa chỉ này đi tới một cái chung cư nhỏ, nhìn quen quen, như là đã thấy ở đâu rồi.
"Thật đó, cậu vẫn muốn đi sao? Chỗ một năm chết tận mười người, nghe bảo là về phong thủy không hợp, người bị nhốt trong đó đều không được siêu sinh."
Nói nói, còn rùng mình: "Có một lần tôi đi ngang qua đó thì cảm thấy rất quỷ dị, hù chết người ta."
Thẩm Đông Thanh nhìn nó đầy kì quái.
Quỷ bị đâm trước kia làm tài xế taxi, có thói quen nhiều chuyện với hành khách, giờ bệnh nghề nghiệp bắt đầu tái phát, lải nhải lải nhải.
"Tôi không có đỗ xe vào trong chung cư đó đâu đó. Hơn nửa đêm rồi, đám quỷ yêu đều chạy ra ngoài, tôi sợ bị hù muốn run chân đây này."
Thẩm Đông Thanh có lòng tốt nhắc nhở: "Giờ ông cũng là quỷ mà."
Đã quên giống loài của mình là quỷ, quỷ bị đâm: . . .
*
Quỷ bị đâm là một tên tài xế hành nghề hơn hai mươi năm, lái xe rất vững vàng nhanh nhẹn, vèo một cái đã đến nội thành.
Chỉ là đường trống không, không một bóng người.
Quỷ bị đâm cứ lái thẳng, đến khi chờ đèn đỏ chỗ ngả tư thì thấy một bóng đen ngồi xổm nơi đó, trước mặt là một chậu than, đang thiêu cái gì đó, tỏa ra một mùi nến.
Quỷ lái xe: "Aaaaaaaaa . . . có maaaaaaaaa!!"
Một lần nữa nó lại quên đi giống loài hiện tại của mình.
Tuy sợ là vậy, nhưng nó vẫn rất tuân thủ luật giao thông, đợi đèn xanh sáng lên, nó đạp mạnh chân ga xông lên.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, nó liền nghe thấy ba tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc ——
Quỷ lái xe quay qua, nhìn thấy một bà lão búi tóc, mặt mũi nhăn nheo đứng đó.
Bà lão hiền lành hỏi: "Có thể cho lão xin một đoạn đường được không?"
Quỷ lái xe quả quyết: "Không thể nào!"
Sau đó phóng ga vượt lên, định bỏ rơi bà ta.
Quả nhiên bà lão không đứng kế cửa sổ nữa, mà từ đằng sau vang lên tiếng: "Ai nha, người trẻ tuổi bây giờ quả là hấp tấp bộp chộp . . ."
Bà lão khoanh chân ngồi ghế sau, đèn đường hắt vào thì thấy trên người bà ta mặc một cái áo liệm.
Sắc mặt bà ta đen thui: "Một khi đã thế, vậy cho hai tên các người xuống dưới đây chung với bà già này vậy."
Vừa nói, bà ta vừa đưa cánh tay héo úa ra ngay ghế tài xế, trên đó toàn những đốm đồi mồi, lạnh ngắt.
Nhưng mà chưa đụng được hai tên đằng trước, bọn họ đã quay xuống nhìn bà.
Một đứa rất đẹp trai, nhưng lại khiến quỷ quái sợ hãi; tên còn lại máu me đầy người, nửa mặt kia biến đâu mất tiêu.
Bà lão cứ tưởng trên xe là hai tên thanh niên ngu ngốc, dọa một cái là bị lấy mạng được, không ngờ lên xe thì lại gặp ngay tên quỷ bị đâm chết này, không hề chuẩn bị tâm lí.
Người già mà, lại chết vì tim mạch, gặp trường hợp như thế, chút nữa là không thở được, ngực bình bịch bình bịch, hai mắt trắng dã.
Hiển nhiên là Thẩm Đông Thanh không có đức tính kính già yêu trẻ đối với chúng quỷ, hắn kéo bà lão từ sau lên trước.
Như xách một túi rác, hắn tính mở cửa xe mà ném xuống.
Nhìn cảnh này, quỷ lái xe sợ ngây người.
Thật may mắn vì lúc nãy nó không hề động tay với tên kế bên, nếu không thì bây giờ nó sẽ cùng kết quả với bà ta rồi.
Nghe quỷ bà khóc lóc xin tha, quỷ bị đâm yên lặng lái xe đàng hoàng..
Còn chưa kịp ném 'rác' đi, Thẩm ĐÔng Thanh đột nhiên phát hiện quỷ trong tay biến thành một tấm thẻ mỏng.
【 Tên: Bà lão nơi ngã tư
Năng lực: Ở lúc nửa đêm bồi hồi nơi ngã tư, tùy tiện ngồi lên một chiếc xe, đòi mạng tất cả ai ngồi trên đó
Hạn chế: Bà đã già rồi, tim không còn tốt, xin đừng dọa bà sợ】
Thẩm Đông Thanh lật lật tấm thiệp, chỉ có một đoạn giới thiệu ngắn như vậy.
Tạm thời hắn không biết tác dụng của cái này, nhét vào áo.
Quỷ quái trong phó bản này đầy ắp, bà lão này cũng là một trong số đó.
Mà . . .
Thẩm Đông Thanh nắm chặt điện thoại: Mấy con quỷ này cũng quá gà mờ, không hề có tí lực sát thương nào hết.
Quả là mất mặt người, không phải, là mất mặt quỷ khác quá đi!
*
Quỷ lái xe đạp phanh, quẹo tay lái lụa vào nơi đỗ xe.
Thẩm Đông Thanh bước xuống xe.
Ngay trước mặt là một tòa chung cư, từ đây nhìn vào, bên trong đen thùi lùi, chỉ có một hai căn sáng đèn, như là có các giống loài khủng bố nằm canh ở trong đó.
Quỷ bị đâm cũng đi theo, chà chà tay: "Cậu coi coi, có phải là tôi không cần lên đó không?"
Thẩm Đông Thanh đeo balo, đang tính đi vào trong chung cư, nghe nó nói thì quay đầu lại nhìn nó.
Quỷ bị đâm xoa xoa tay.
Về việc nó đón xe lấy mạng giữa đường là nó không đúng, nhưng hết cách rồi, nó phải tìm kẻ chết thay mới được đầu thai, ai gặp thì người đó xui xẻo thôi.
Không lẽ vị này muốn đánh mình hồn phi phách tán để tính sổ sao . . .
Quỷ bị đâm đang thấp thỏm đợi đáp án, bỗng bị nhét vào một tờ tiền giấy.
"Ỏ?"
Thẩm Đông Thanh nói: "Tiền phí lái xe thuê, ông có thể đi rồi."
Nói xong, hắn đi vào tòa nhà.
Quỷ bị đâm rưng rưng nắm tờ tiền.
Nó muốn lấy mạng người, nhưng đại lão không những không tính sổ mà còn cho nó tiền phí.
Quả thật là một người công dân tốt!
Nó nắm chặt tay.
Từ nay về sau, nó phải hối cải để làm người, không, làm quỷ tốt.
*
Thẩm Đông Thanh nhìn địa chỉ trên tấm thiệp, đi tới.
"Dãy 4 phòng 1804 sao . . ."
Ting ——
Thang máy mở ra.
Thẩm Đông Thanh nhìn ra, trước mặt là một hành lang rất dài, hai bên đầy những cửa phòng, cuối đường có một 'lối thoát' đen thùi, đèn chớp tắt chớp tắt.
Cửa phòng đen thùi kì quái, tường trắng, như là những bộ quan tài.
Thẩm Đông Thanh kiếm ra một cái chìa khóa, đứng trước cửa 1804 nói một chút, đẩy cửa ra được.
Cửa mở ra.
Bên trong căn hộ là một nhà ba phòng ngủ một phòng khách, không có trang trí gì đặc biệt, như là sản xuất đại trà, phong cách giản đơn lạnh lẽo.
Thẩm Đông Thanh ném balo lên ghế sofa, nằm xuống.
Ghế sofa nơi này mềm ơi là mềm, nằm lên quá là êm, khiến mắt híp lại.
Rốt cục cũng có điện có mạng, hắn móc điện thoại ra, sạc pin, sẵn mở bài địa chủ lên chơi.
"Kêu địa chỉ!"
"Vương nổ!" (?)
Trong tiếng nhạc vui vẻ, bóng quỷ dưới sofa cũng không biết có nên bò ra hay không.
Như là lúc có nhạc thì sẽ không có quỷ, cái BGM này thật sự không hợp áaaaa.
Bóng quỷ do dự thò ra thập vào mấy lần, cuối cùng vẫn quyết định ra tay.
Thẩm Đông Thanh đang chìm trong nghiện ngập với cờ tỉ phú, không hề biết gì về cái tay đen thùi chui ra từ dưới ghế sofa chuẩn bị kéo hắn vào bóng tối.
Bóng đen ngọ nguậy, dưới sự phụ họa 'tùng tùng tùng cheng cheng' của BGM, vẫn kiên định chộp tới chỗ người nằm trên ghế.
Nhanh lên, còn chút nữa thôi . . .
Bóng đen nín thở, đến lúc sắp chạm tới thân thể người, Thẩm Đông Thanh đột nhiên nhích sang chỗ khác, thay tư thế nằm, kéo dài khoảng cách hai bên.
Quỷ: Thêm lần nữa nào!
Đợi thêm một lát, người trên ghế sofa đã không còn chơi cờ tỉ phú.
Nó còn chưa kịp vui mừng, tên đó đã chuyển sang coi những video có âm thanh kì quái.
Quỷ: . . .
Nó có chút tuyệt vọng.
Người khác tới đây là nghi thần ngờ quỷ, sợ sệt đến không dám ngủ, tạo cơ hội cho bọn chúng lẻn vào xâm nhập.
Nhưng mà từ xưa đến giờ chưa từng có ai ở đây chơi cờ tỉ phú với xem mấy video đó hết.
BGM càng ngày càng vui.
Nhưng mà lí trí bóng quỷ vẫn rất kiên định, quyết tâm tối nay phải hại người, kệ BGM có ra sao đi nữa.
Lại lần nữa chìa tay ra.
Nhưng lần này vẫn chưa thành công, bởi vì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa ngắt ngang động tác của nó.
Khuya khoắt, ai mà tới gõ cửa?
Thẩm Đông Thanh cầm điện thoại, vươn vai đi xuống sofa, tới cửa.
Bóng quỷ trong này cuống lên.
Bên ngoài thứ kia cũng là quỷ.
Mà mấy người có thể chơi với tụi nó cũng chỉ có mấy mống, không thể bị mấy đứa quỷ khác tới tranh giành được.
Lập tức, nó nhảy lên ghế sofa.
Bên ngoài nhìn vào như là cái bóng của ghế nháy mắt kéo dài thêm, biến thành cái tay muốn chặn người lại.
Mà Thẩm Đông Thanh còn nhanh hơn, đã mở cửa.
Ở bên ngoài là một chú lùn, trên tay là một cái đầu lâu còn tươi sống, cười cười hé ra hai hàm răng nhỏ nhắn sắc bén.
Hai con mắt muốn từ hốc mắt rớt xuống đất, như đang hỏi, sợ chưa?
Thẩm Đông Thanh buồn chán ngáp một cái: "Có chuyện gì không vậy?"
Chú lùn cười đểu, tiếng khàn khàn: "Ta muốn mượn cái mạng của mi dùng một lát."
Thẩm Đông Thanh nhìn hắn, bình tĩnh: "Không."
Nói xong, muốn đóng cửa.
Cửa còn chưa khép lại, chú lùn mạnh mẽ chen vào, đôi mắt láo liên: "Không cho hả, vậy thì chỉ còn cách ta tự lấy mà thôi . . ."