Hắn ghé vào trên người Tiểu Nguyệt nghỉ ngơi một lát mới rời khỏi cơ thể nàng, nơi gắn kết của hai người tách ra, kéo theo rất nhiều chất lỏng, hắn nhìn Tiểu Nguyệt ghé vào trên sập gụ thở dốc giống như một con cá chết, cảm thấy nàng như vậy xấu chết đi được, nhưng mái tóc ướt mồ hôi dính sát vào mặt nàng, trên ngực, trên lưng, hắn đột nhiên lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, thật tận hứng.
Vì thế hắn đại phát từ bi, ôm Tiểu Nguyệt lên trên giường, khi hắn xoay người đi phòng tắm rửa mặt lại quay đầu lại nhìn nàng một cái, nàng ngơ ngác mà nhìn chằm chằm màn lụa trên nóc giường, hiển nhiên còn chưa phục hồi tinh thần lại, phía dưới chảy ra một bãi chất lỏng không rõ, bộ dáng dâm mỹ đến cực điểm.
Tiểu Nguyệt xác thật còn chưa lấy lại tinh thần, nàng cũng không biết chính mình rốt cuộc làm sao vậy, loại chuyện này, sao có thể sướng như vậy chứ? Nàng cảm thấy chính mình có lẽ phát điên rồi, giống như chỉ có không ngừng bị hắn thao mới có thể làm nàng dễ chịu một chút.
Tiểu Nguyệt trở mình, ngửi hương vị của hắn, nhớ tới vừa rồi hắn dùng sức mà lộng nàng như vậy, nhịn không được kẹp chặt hai chân, thật thoải mái, còn muốn lại... Tiểu Nguyệt sửng sốt, không xong rồi, nàng cư nhiên còn tưởng lại đến một lần!
Không được không được...
Nàng không thể như vậy, người này chắc chắn là công tử gia đình giàu có, hẳn là không có khả năng cùng nàng bên nhau cả đời, nàng không thể mê luyến loại chuyện này, nếu không về sau không có, sẽ vô cùng khó chịu!
Còn may nàng thông minh mà ý thức được, Tiểu Nguyệt đứng dậy, dùng quần áo bẩn xoa xoa, mặc trung y vào, chờ hắn ra khỏi phòng tắm liền đến lượt nàng.
Động tác của nam nhân rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã ra ngoài, khi đi qua bên người Tiểu Nguyệt hắn còn nhìn nàng một cái hài hước, giống như cười nhạo nàng vừa rồi thất thần.
Mặt Tiểu Nguyệt đỏ lên, nắm chặt quần áo trong tay.
Chờ từ phòng tắm đi ra, Tiểu Nguyệt đã hoàn toàn đi ra khỏi tình dục, vui vẻ mà chờ lát nữa ăn cơm chiều.
Nam nhân mang mặt nạ đã ngủ, hắn tới nơi này của nàng giống như chỉ để làm hai việc, làm tình, ngủ.
Cơm chiều được đưa đến, Tiểu Nguyệt mở hộp đồ ăn ra liền bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Ăn ăn, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một trận khí lạnh, quay đầu lại, thình lình thấy một đôi mắt đang nhìn nàng chằm chằm, sợ tới mức nàng không dám ăn tiếp.
"Ngươi...Muốn ăn sao?" Tiểu Nguyệt lấy lòng nói.
Nam nhân không nhúc nhích, cứ nhìn nàng chằm chằm như vậy.
Tiểu Nguyệt đột nhiên hiểu ra ý của hắn, "Được, ta nhỏ giọng chút, ta không chậc lưỡi."
Nam nhân quay mặt đi, Tiểu Nguyệt quay người lại, đợi một lát lại quay đầu nhìn hắn, phát hiện hắn còn đang nhìn nàng, hắn nhìn mặt nàng, sau đó tầm mắt đi xuống dưới, nhìn nhìn vòng eo cùng bụng của nàng, sau đó xoay đầu sang chỗ khác.
Tuy hắn cũng chưa nói gì, ánh mắt cũng không có chút biến hóa nào nhưng Tiểu Nguyệt lại biết, ý của hắn là: Ngươi đừng ăn nữa, ngươi quá béo.
Tiểu Nguyệt vì năng lực lý giải mạnh mẽ của mình mà cảm thấy khổ sở.
Nếu như nàng nhìn không hiểu, nàng liền có thể lại ăn thêm một chút. Nhưng nàng lại hiểu, hơn nữa nàng không dám lại ăn.
Tiểu Nguyệt rầu rĩ không vui mà thu thập cái bàn, đem hộp đồ ăn để ra cửa.
Miếng ngói sáng kia lại tối dần.
Nếu như bình thường, hắn hẳn là muốn ra cửa, không biết đi chỗ nào ăn cơm, sau đó lại trở về ngủ.
Quả nhiên, nam nhân sột soạt mà đứng dậy, thay một kiện hắc y, lại mặc vào một kiện hắc y khác, ra cửa.
Hôm nay ban ngày nàng đã làm cùng hắn, cho nên không thể đi tắm rửa, phỏng chừng những lão mụ tử kia cũng biết cho nên cũng không thúc giục nàng, hiện tại nàng đi tắm gội như lệ thường.
Tắm nửa canh giờ mới coi như xong.
Mệt chết người, Tiểu Nguyệt nằm liệt trên giường, mơ màng ngủ.
Có lẽ là ngủ quá sớm, hơn nửa đêm, nàng đột nhiên tỉnh lại, là bị nóng tỉnh, nam nhân kia ôm nàng, thân mình hắn nóng, dán lên người nàng liền càng thấy nóng, nhịn không được muốn trốn ra khỏi lòng ngực hắn.
Nàng biết như thế nào có thể lén lút trốn khỏi lòng ngực hắn mà không làm hắn bừng tỉnh, hẳn ngủ cực nông, giống như nàng vừa động hắn liền sẽ tỉnh, nhưng mà... Chỉ cần nàng...
Chỉ cần nàng kéo ngực ra, làm tay hắn có thứ để sờ, hắn liền sẽ ngủ như chết...
Hắn hẳn là thích ngực nàng đi, Hoặc là, hắn chính là thích nữ nhân ngực lớn.
Tiểu Nguyệt nhớ tới lần đầu tiên nàng gặp hắn, lúc ấy Đồng lão gia đang ở trong phòng dạy dỗ nàng làm như thế nào để hầu hạ ông ta, nàng vừa mới cởi quần áo, xoay người liền nhìn thấy phía sau Đồng lão gia có bóng người, nàng hoảng sợ, lúc duỗi tay đi lấy quần áo liền nghe được "Đông" một tiếng, nàng vội vàng mặc thêm quần áo, quay đầu lại liền nhìn thấy Đồng lão gia ngã vào vũng máu.
Bóng đen kia đi về phía nàng, nàng vô cùng sợ hãi, cả người đều phát run, run đến mức quần áo nàng mới khoác lên đều bị run rơi xuống đất, người kia quan sát nàng một lúc, chậm rãi tới gần nàng, thân mình nàng trần trụi, run đến giống như chiếc lá trong gió, thời điểm cái chết đến gần thật sự là đáng sợ. Cảm giác đầu tiên nam nhân này mang lại cho nàng, chính là sợ hãi.
Có lẽ nàng quá sợ hãi, ngay cả thẹn thùng đều đã quên, đôi tay nàng run đến mức không cầm được đồ vật, muốn lấy thứ gì đó che lại thân thể cũng không được. Đại khái đúng là bởi vì như thế, cặp thỏ trắng kia của nàng mới bị hắn thấy được, cũng bị hắn coi trọng.
Cho nên nàng dựa vào con thỏ mà còn sống.
Nàng còn nhớ rõ bàn tay hắn lạnh băng mang theo vết chai dày xoa ngực nàng, vuốt ve ấn niết, bộ dáng yêu thích không buông tay đến mức quỷ dị. Sau đó không biết hắn làm cái gì, nàng liền hôn mê bất tỉnh, chờ nàng tỉnh lại, nàng đã ở tại phòng này, thành nữ nhân của hắn.
Tiểu Nguyệt cống hiến bộ ngực lên, rốt cuộc đổi lấy chút mát mẻ, lưng dán ở ngưc hắn quá nóng, tuy rằng ngực vẫn luôn bị hắn nắm chặt như vậy cũng không quá thoải mái, nhưng mà, ít nhất cũng không nóng, gần đây nàng béo lên không ít, càng thêm sợ nóng.
Tiểu Nguyệt đã ngủ rồi, hiện tại không có việc gì làm liền nghiên cứu nam nhân kia.
Cả ngày hắn mang cái mặt nạ này cũng không chê phiền toái, chỉ cần đến lúc đó cho nàng bạc, nàng tuyệt đối sẽ không dây dưa hắn, Tiểu Nguyệt cảm thấy ưu điểm lớn nhất của chính mình chính là biết tự mình hiểu lấy, nàng biết chính mình không xứng với hắn, cho nên nàng không si tâm vọng tưởng.
Nữ nhân ngực lớn giống như nàng hẳn là rất nhiều đi, điều kiện của hắn tốt như vậy, tìm ai mà không được, chẳng qua là cảm thấy nàng mới mẻ thôi, nàng hiểu rõ, Lữ tủ cũng nói qua rồi.
Chỉ là, hắn tuấn tú như vậy, lại có tiền như vậy, nhất định có rất nhiều người thích đi, không biết hắn ra khỏi nơi này là trải qua cuộc sống như thế nào.
Tiểu Nguyệt miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy ngực chợt lạnh, hóa ra nam nhân kia đã dán mặt lên, Tiểu Nguyệt thuận thế ôm lấy đầu của hắn, làm hắn ghé vào ngực nàng.
"Nương..." Nói mê một tiếng khàn khàn.
Tiểu Nguyệt cả kinh mở to mắt, hắn vậy mà kêu nàng là nương! A, thì ra là thế! Ngươi khi còn nhỏ không được ăn đủ sữa sao! Mê luyến thứ này như vậy! Cái đồ cẩu tử luyến mẫu này!
Nhưng mà thanh âm của hắn còn rất dễ nghe, phù hợp với thân phận công tử có tiền của hắn.
Hừ, ta biết ngươi có thể nói mà, giả làm người câm cái gì chứ!
Tiểu Nguyệt miên man suy nghĩ, rốt cuộc lại ngủ tiếp.
Mà một khắc Tiểu Nguyệt bắt đầu ngủ kia, nam nhân lại đột nhiên mở to mắt.
Hắn chậm rãi đứng dậy, mắt lạnh nhìn Tiểu Nguyệt đang ngủ.
Lấy tay ra khỏi ngực nàng, hắn nhìn ngón tay của chính mình, nắm thành quyền, quá sơ suất, hắn cư nhiên phạm vào một sai lầm ngu xuẩn đơn giản như vậy!
Vừa rồi hắn xác thật là lâm vào giấc ngủ sâu, hơn nữa từ phản ứng của nàng xem ra hắn đã nói mê, hắn đã nói gì? Hắn vậy mà sẽ nói mê! Ánh mắt nam nhân nhìn Tiểu Nguyệt đột nhiên kết sương, là thời điểm nên đổi một cái.