Nàng lại lật người lại, không muốn ngửi mùi hương của hắn, nàng không thích hắn, tuy rằng bởi vì có hắn mà những ngày tháng hiện tại của nàng tốt lên không ít, nhưng nàng vẫn không thích hắn.
So với những cô nương khác ở các viện xung quanh, nàng đối với hắn hẳn còn tính là tốt đi, những người đó Vinh Tiểu Nguyệt chưa từng gặp qua, chỉ là ban đêm sẽ nghe thấy tiếng các nàng gào rống thê lương, nghĩ chắc là rất không thích đối tượng của bọn họ.
Nghĩ trái nghĩ phải, Vinh Tiểu Nguyệt ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
"Rầm!" Tiếng thùng gỗ rơi xuống đất, Vinh Tiểu Nguyệt bừng tỉnh, nàng nhanh nhẹn ngồi dậy, thuận tay lấy một bộ quần áo vội vã chạy đến phòng tắm, thành thật đứng chờ ở đó.
Nàng vậy mà ngủ đến gần giờ Dậu! Hù chết nàng rồi, còn may động tác của nàng nhanh, quả nhiên, sau khi đổ nước xong mấy lão mụ tử vừa đi ra liền nhìn thấy nàng, vừa lòng mà gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Vinh Tiểu Nguyệt vào phòng tắm bắt đầu tỉ mỉ rửa sạch chính mình, nàng không thích mỗi ngày đều tắm rửa chút nào, trước kia lúc còn ở nông thôn vào cái lúc thời tiết cuối thu như thế này, mười ngày nửa tháng mới tắm một lần, kể cả khi đến chỗ Đồng lão gia, quy củ nhiều như vậy cũng chỉ đến mức bốn năm ngày tắm một lần, vậy mà chỗ này lại bắt tắm mỗi ngày!
Mỗi lần phải tắm nửa canh giờ, rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới, trước đó nàng không muốn tắm, mấy lão mụ tử cũng không ngại tự tay tắm cho nàng, thật là khủng bố! Sau đó nàng liền tắm qua loa, mấy lão mụ tử kiểm tra thấy liền chà xát người nàng đến nàng muốn mắng mẹ nó! Nhiều vài lần nàng đã học cách ngoan ngoãn, vẫn là chính mình tự tắm rửa cho sạch sẽ tốt nhất.
Dùng muối thanh vệ sinh răng miệng sạch sẽ xong, Vinh Tiểu Nguyệt liền mặc quần áo đi ra khỏi phòng tắm, lúc mặc vào nàng đã cảm thấy quần áo hôm nay có chút kỳ lạ, mặc xong mới phát hiện quần áo này vô cùng hở hang, thực ra cũng không phải quá tệ, chỉ là chỗ eo lưng lộ ra rất nhiều, phần ngực cũng không che được bao nhiêu, vô cùng bại lộ.
Mà quần áo thay ra đã bị nàng để ở cạnh thùng tắm ướt mất rồi...
Vinh Tiểu Nguyệt không biết nên làm cái gì bây giờ, lo lắng suông đứng ở trong phòng tắm, tiếng gõ cửa vang lên, nàng biết lão mụ tử chờ kiểm tra, không còn cách nào, chỉ phải căng da đầu đi ra ngoài.
Lão mụ tử thấy nàng đi ra, mày nhíu lại, cũng không nói gì, chỉ làm theo phép thường mà xem xét khoang miệng, dưới nách, lại chà xát cánh tay nàng, biết gần đây nàng thành thật cũng không làm khó nàng, để nàng trở về phòng.
Tắm xong một lát sẽ được ăn cơm chiều, Vinh Tiểu Nguyệt đang muốn dùng thời gian này để tìm quần áo, nàng đi về phía bên phải căn phòng, chính là tủ quần áo, nghe được trong phòng có tiếng động, nàng thăm dò nhìn nhìn lại không ngờ thấy người kia tới, căn phòng này khá rộng, lại dùng bình phong ngăn cách cho nên nàng liếc mắt một cái cũng không thấy được trên giường có người.
Người nọ nếu là không muốn nàng biết hoàn toàn có thể đi vào lặng yên không một tiếng động, nàng bị hắn đột nhiên xuất hiện dọa rất nhiều lần, hiện tại hắn cố ý làm ra tiếng động chính là muốn nàng đi vào hầu hạ hắn.
Hiện giờ nàng ăn mặc bại lộ như vậy thật không muốn xuất hiện trước mặt hắn, rốt cuộc nàng cũng không thích hắn, cũng không quá muốn lấy lòng hắn.
Nhưng nàng biết làm hắn chờ lâu sẽ có kết cục gì, so với chút tôn nghiêm nhỏ bé này thật không tính là cái gì cho nên Vinh Tiểu Nguyệt nghe lời mà đi qua, bò lên trên giường.
Hôm nay trên người người kia vẫn có một cỗ vị rỉ sắt, Vinh Tiểu Nguyệt ngửi không quen. Nhưng mà hôm nay hắn đã thay đổi mặt nạ trên mặt, là mặt nạ màu vàng, trước nay hắn đều mang màu bạc, trong lòng nàng âm thầm gọi hắn là mặt nạ bạc, hiện tại nàng lại có thể gọi hắn là mặt nạ vàng.