Phi Ngươi Không Thể - Lai Bình Quáng Tuyền Thủy

Chương 15: Chịu ngược (2)




Một ngày này, Tiểu Nguyệt lại nằm ở y quán, má trái nàng sưng lên, trên người tất cả đều là vết roi, vết xanh tím sưng đỏ mọc lên như nấm, đôi mắt nàng cũng bị đánh sưng lên, sưng có chút nặng, làm nàng không nhìn rõ được những vật xung quanh.

Y nữ đi mua thuốc, không ai rót trà cho nàng, không có cách nào, đành phải đứng dậy đi mò mẫm, rõ ràng nhìn thấy ở ngay cạnh tay, lại làm thế nào cũng không với đến.

Cảm giác có bóng người từ ngoài mành đi qua, nàng vội vàng nói với bóng dáng kia, "Ngài có thế giúp ta rót ly trà không?"

Trên cổ nàng tất cả đều là vết kháp, tiếng nói ra cũng không rõ ràng.

Bóng người chậm rãi đến gần, chỉ có một lát, nàng cảm giác có đồ vật đụng vào tay mình, vội vàng nhận lấy, "Cảm ơn ngài."

"Ngươi đây là, bị lão tứ đánh?" Nam nhân kinh ngạc hỏi.

"À, hẳn là vậy đi." Tiểu Nguyệt chậm rãi nhấp ngụm nước, có khát cũng không thể uống quá nhanh, nuốt không trôi.

"Ngươi chính là cái kia chịu được một tháng không chết sao? Ngươi quá vĩ đại, ngươi biết ngươi cứu vớt ít nhất năm sáu người không?" Nam tử kinh ngạc cảm thán nói.

"Ừ." Tiểu Nguyệt lại sờ soạng ngồi xuống, vải mành bị hơi hơi nhấc lên, nhưng mà Tiểu Nguyệt cũng không nhìn thấy.

Hắn siết chặt bình sứ trong tay, cảm thấy có một cái chớp mắt hít thở không thông.

Quần áo nàng ăn mặc chỉnh tề, nhưng những chỗ quần áo không che được...

Từng đường vết kháp trên cổ, những vết roi đánh mới cũ không đồng nhất trên tay, còn có móng tay nàng bị bẻ gãy, mặt nàng, đôi mắt...

Vải mành rơi xuống, nam nhân kinh ngạc cảm thấy với sự kiên cường của Tiểu Nguyệt sau một lúc lâu cũng rời đi.

Đuổi theo nam nhân đi phía trước, "Lão Bát, đừng xằng bậy."

Lục Bát trầm mặc không nói chuyện, "Chẳng qua là cái nữ nhân, ngươi cũng biết tổ chức khắc nghiệt."

Bình sứ trong tay Lục Bát đã bị bóp nát, cắt đứt lòng bàn tay hắn, "Chết sớm hay muộn đều giống nhau, ta đây hiện tại liền đi giết nàng." Miễn cho nàng phải chịu khổ sở như vậy.

Lão lục trầm ngâm, "Ta cái gì cũng không biết." Nói xong liền biến mất.

Lục Bát xoay người trở về y quán, phát hiện y nữ đã trở lại, đang nói chuyện cùng với Tiểu Nguyệt, hắn ẩn nấp thân ảnh, dừng ở chỗ tối, chờ y nữ đi rồi, hắn cũng nhìn nhìn lại nàng, hắn liền đưa nàng thoát khỏi nơi khổ ải này.

Y nữ dùng vải bao quanh đôi mắt nàng, miệng lại dặn dò, "Thuốc này ngươi đừng tháo xuống, đến ngày mai mới có thể..." Nghĩ nghĩ, cái tứ gia kia mặc kệ người chết hay sống, tháo hay không tháo sao có thể tùy nàng quyết định, liền dừng lại.

"Đại phu tỷ tỷ, ta cầu tỷ một việc." Tiểu Nguyệt đột nhiên bắt được cánh tay của y nữ.

Y nữ ở chỗ này lâu như vậy, vận mệnh của những nữ nhân này nàng đều biết, nghe nàng ấy khẩn cầu như vậy, nghĩ là nàng ấy muốn nàng cứu, vội vàng thoái thác nói: "Ta cũng không thể cứu được ngươi."

"Không, ta không cần tỷ cứu ta, ta chỉ muốn hỏi thăm một chút."

Y nữ thở dài một tiếng, nhìn nữ tử hình dung thảm đạm trước mắt, nàng ấy là nữ nhân kiên cường nhất nàng từng cứu chữa, đau cũng không kêu tiếng nào, chỉ yên lặng chịu đựng, làm nàng cũng không khỏi có mấy phần thương tiếc.

"Ngươi nói đi, ta nếu biết đều sẽ nói cho ngươi."

"Cái kia Bát gia, tên hắn là gì?" Tiểu Nguyệt lẳng lặng chờ, nàng biết là nàng sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, nhưng nàng không cam lòng nhất chính là hắn cái gì cũng đều lừa nàng, thậm chí ngay cả tên cũng là giả...

"Bát gia, chúng ta nơi này, đều không có tên họ thật, ta cũng không biết tên hắn là gì."

"Vậy hắn có phải họ Lục không? Đứng hàng thứ tám."

Y nữ đồng tình mà nhìn nàng, nàng ấy là một nữ nhân đặt chân tình nhầm nơi mà thôi, "Ta không biết Bát gia họ gì, nhưng nơi này không phải huynh đệ ruột thịt, Bát gia, hẳn là không phải đứng hàng thứ tám."

Thấy nữ tử ngơ ngác, y nữ nhịn không được mở miệng nhắc nhở nói, "Tứ gia người này thích cậy mạnh, hắn thích nữ nhân khóc kêu, hắn liền vô cùng đắc ý, cũng sẽ nhẹ tay hơn một chút, ngươi liền làm bộ khóc kêu đi, cũng ăn ít khổ hơn chút."

Thấy nữ tử vẫn là thờ ơ, y nữ an ủi nói: "Vốn dĩ ngươi cũng đau, khóc ra sẽ thoái mái hơn chút, cũng có thể làm Tứ gia dừng tay một chút. Nếu như ngươi thật là mắt khóc không ra nước mắt, nơi này của ta có chút thuốc, bôi..." Lời nói lại dừng lại.

Nữ tử trước mắt khóc, nước mắt của nàng xuyên qua băng gạc, rơi xuống, tích táp đánh vào trên chăn bông.

Nàng lại đột nhiên cười, khuôn mặt sưng lên rất khó nhìn, lại có cỗ ý vị cao ngạo, "Chẳng qua là cái tên rách nát thôi, cũng bủn xỉn như vậy."

"Lục Bát" đau lòng, giống như bị dao đâm.

Sau đó nàng nói gì đó với y nữ, hắn cũng không nghe vào, hắn đau lòng đến mức hắn sắp hít thở không thông.

Tình là cái gì, ái là cái gì?

Sư phụ nói là độc, hiện tại xem ra, quả thật là độc.

Y nữ đi ra ngoài hồi lâu, Lục Bát mới hiện thân, chủy thủ của hắn dừng ở trên cổ nàng, "Lần này, ta phải nhìn ngươi chết hẳn."

Tiểu Nguyệt cười, "Được."

"Vì sao ngươi lại không khóc?"

Tay nàng sờ lên chủy thủ, theo chủy thủ hướng lên trên sờ đến cánh tay hắn, sau đó vuốt cánh tay hắn đừng lên, sờ đến mặt hắn, nàng gỡ mặt nạ của hắn xuống, vuốt ve mặt hắn.

"Bởi vì có thể thương tổn ta, chỉ có thể là người yêu của ta." Lời âu yếm ta cũng sẽ nói được, muốn xuống địa ngục liền đi cùng nhau đi.