Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 98: Tần Ca Của Hải Lam 2






Nhưng rất nhiều năm qua đi, Duệ vương phủ lại bình yên không sóng gió, Duệ vương cũng chưa từng ủy thác Tông Phác mang bất cứ lời nào về, nhưng kỳ thật Tông Phác lại cùng Duệ vương giao tình sâu đậm, Duệ vương mỗi lần đều nhờ Tông Phác mang về cho hắn một ít hoa thảo quý hiếm, nói là đều do tự tay hắn chăm sóc.
Ngoài hắn ra, còn có Hạ vương làm theo lời Trang phi dặn dò, cũng thỉnh thoảng lui tới Duệ vương phủ, mang theo vật này vật kia từ trong cung tới.

Nhưng nghe nói giao tình giữa Duệ vương và Hạ vương cũng chỉ là hời hợt, Duệ vương tựa hồ cũng không ý định tham gia vào phe cánh của Hạ vương, cho nên Hạ vương đối với vị huynh đệ này cũng không để tâm nhiều lắm.
Hắn cơ hồ nghĩ đến đứa nhỏ ngày đó viết thư cho hắn đã thay đổi rồi, hiện giờ chỉ muốn sống một cuộc sống an ổn ở Triêu Ca này, thẳng cho tới biến cố ở Hàm Dương.
Bất Tạ nguyên quán là ở Hàm Dương, sau này mới theo cha mẹ cùng tỷ tỷ tới Giang Nam.
Môi hắn mấp máy, rốt cuộc vẫn không nói gì.
Hoàng đế khoát tay: “Ngươi đã theo trẫm nhiều năm nay, cũng là người duy nhất có thể giải sầu cũng trẫm.”
Hạ Hải Băng phóng thấp thanh âm: “Hoàng thượng thứ tội, Thường phi nương nương đúng là có điểm sai lầm, có điều, hoàng thượng đối với nàng chẳng phải vẫn là có chút quá mức nhẫn tâm?”
Hoàng đế hung hăng đập tay lên bàn, rống lên: “Trẫm không có sai! Thường Bất Tạ lòng dạ ác độc, nàng đáng ra không nên đối đãi với tỷ tỷ của nàng như thế, nàng không hiểu lòng trẫm, nàng đáng chết!”
Nhìn thấy trong mắt hoàng đế đều chứa đầy phẫn nộ, có chút suy sụp, Hạ Hải Băng cười khổ nói: “Có lẽ, trong lòng hoàng thượng, hận chính là vì tính tình của Thường phi nương nương trở nên xấu đi hơn là vì nàng đã thương tổn đến Phương Phỉ nương nương.”
Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, lạnh lùng trừng hắn, thật lâu sau mới khàn khàn giọng nói: “Trẫm không muốn nhắc tới nữ nhân này nữa! Ngươi nếu nguyện tin tưởng trẫm không nhìn lầm Kinh Hồng, trẫm thật chỉ mong như vậy.

Có điều, nếu Kinh Hồng biết chuyện của mẫu phi hắn, cũng sẽ là một mối họa.”
Hoàng đế nói xong hơi nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Gần vua như gần hổ…….Hạ Hải Băng chợt lạnh sống lưng, vội vàng quỳ xuống: “Mười lăm năm trước, ty chức liền hiểu được cái gì nên nói cái gì không nên nói, hôm nay cũng thế.”
“Ân,” Hoàng đế lúc này thản nhiên đáp lời: “Đứng lên đi.”
Hạ Hải Băng cắn chặt răng, thời điểm đứng lên giả vờ vô ý hỏi: “Nếu có một ngày, Bát gia phát giác ra manh mối, hoàng thượng…….”

Hoàng đế không nói gì, nhưng hắn nhìn thấy trong mắt hoàng đế xẹt qua một tia ngoan lệ.
Tâm hắn chợt lạnh, ngồi trở lại trên ghế.

Thật lâu sau mới nghe hoàng đế trầm giọng nói: “Hắn sẽ không biết được, những cung nhân năm đó biết được chuyện này đều đã chết cả rồi.

Ngươi thay trẫm đến phủ Hiền vương truyền khẩu dụ, nói trẫm đã có được chứng cứ xác thật, biết được chuyện ám sát là do Hiền vương gây nên, nếu hắn tự phế một tay, ngay hôm đó thông báo tự mình rút lui khỏi triều đình thì trẫm sẽ không đem chứng cớ này đưa ra xét xử, miễn cho tử tội, nếu không, lập tức xử theo quốc pháp!”
Bên ngoài lao có một trận gió thổi tới, ngọn đèn dầu chao đảo như sắp tắt.

Hạ Hải Băng cúi người đáp lời, hiểu được hành động này của hoàng đế là làm theo đề nghị của Duệ vương, cũng bức Hiền vương từ đó phải rời khỏi triều đình.

Hoàng đế rốt cuộc vẫn nổi giận, muốn Hiền vương tự thối lui liền thôi, còn bắt hắn phải tự phế đi một tay để răn đe cảnh cáo.
Nhớ tới có một chuyện hắn muốn nói với hoàng đế, nhưng rốt cuộc vẫn không nói, người muốn nhớ thủy chung vẫn luôn nhớ, nhưng người không nhớ hoặc vô tâm đi nhớ thì cần gì phải nhắc lại.
Đêm nay chính là ngày giỗ của Thường phi.
*****
Đêm, một chiếc xe ngựa chạy trên đường lớn ở Triêu Ca.
Bên trong xe, một nam tử vận trang phục màu than chì nhìn chằm chằm thanh niên áo trắng phía dối diện, thấp giọng nói: “Gia, người chống đỡ được không?”
Thanh âm hắn gấp gáp, có thể thấy được tình huống của thanh niên kia đã cực kỳ không ổn.
Hướng ánh mắt nhìn, nhận thấy thanh niên kia đang đóng chặt mắt lại, trên hai bàn tay gân xanh đã nổi lên.
“Thiết thúc, không có gì đáng ngại.”

Hai người này đúng là Duệ vương và lão Thiết.
Lão Thiết cắn răng nói: “Hôm nay người lẽ ra không nên ra khỏi phủ, cứ để Cảnh Bình dịch dung thành thái tử là tốt rồi.”
Duệ vương cười nhẹ một tiếng, nói: “Thuật dịch dung cho dù có cao đến đâu cũng luôn luôn có sơ hở, trừ khi có thể dùng tỏa cốt chi công, nếu không hai người thân thể cao thấp khác nhau khó có thể cải trang, bằng không phụ hoàng năm đó cũng không để ta giả làm Nhị ca đến Bắc địa.

Gã sai vặt của Lang gia là người cảnh giác, việc này chỉ có thể để ta đi.”
“Gia, người không phải đã nói hoàng đế đã đáp ứng sẽ không tiết lộ việc người hiến kế với Hiền vương rồi sao, người đêm nay căn bản không cần xuất hiện dưới dáng vẻ của thái tử.”
“Không sai, nhưng cho dù phụ hoàng không nói, Lang gia cùng đại ca vẫn sẽ phỏng đoán, rõ ràng sẽ lấy tội danh gán lên người Ngũ ca hoặc Cửu đệ, vì sao phụ hoàng còn có chứng cớ khác, quan trọng chính là, chứng cớ này rốt cuộc tới từ người nào?”
“Cho nên, người cố ý để cho gã sai vặt đó nghe được người cùng Thanh Linh cô nương nói chuyện?”
“Ân”
Lão Thiết gật gật đầu, cứ như vậy, đầu mối liền chuyển hướng về phía thái tử, Hiền vương chỉ biết càng thêm hận thái tử.
Hắn nhớ tới một chuyện gì đó, lại nói: “Có điều…….người vì sao còn muốn cầu tình giúp Hiền vương? Là để khiến hoàng đế nghĩ người nhớ tới tình huynh đệ, sẽ càng mất đi cảnh giác?”
Duệ vương mở mắt ra, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Thật lâu sau, lão Thiết mới nghe hắn đạm thanh nói: “Thiết thúc, kỳ thật đại ca hắn cũng là một người đáng thương.”
Lão Thiết ngẩn ra: “Người nếu hôm nay buông tha cho hắn, nếu về sau hắn cản trở người………”
“Giết, nhưng đêm nay liền như vậy thôi.”
Lão Thiết nghe ra lời nói của hắn mặc dù rất hờ hững, nhưng từ trước tới nay hắn luôn luôn nói là làm, luôn chỉ có sự tàn nhẫn, không hề do dự, đuôi mắt đột nhiên thấy cả người hắn run rẩy.
Lão Thiết cả kinh, biết chủ tử của mình đã chống đỡ không được nữa.
Đêm nay, hắn đáng ra không nên ra khỏi phủ, bởi vì đêm nay là ngày giỗ của Thường phi nương nương.


Hàng năm cứ đến ngày này, Duệ vương lại tự nhốt mình trong mật thất trong thư phòng, không gặp bất luận kẻ nào.

Ban ngày còn đỡ, hắn còn có thể lấy một thân nội lực cực đại áp chế, nhưng đêm đến, hắn sẽ mất đi tính cách thông thường, trở nên điên cuồng.

Thời điểm khi hắn hoàn toàn mất đi lý trí, lâm vào trạng thái điên cuồng, nếu có bất kỳ kẻ nào đến gần, kẻ đó phải chết là điều không thể nghi ngờ.

(Ặc, chết chị Sở!!! \( ‵□′ )/ )
Trừ bỏ người nọ, ai cũng không thể khống chế được hắn.
Lão Thiết vội hỏi: “Gia, Thanh Linh cô nương vừa rồi cũng có qua đó?”
Duệ vương khẽ gật đầu, hắn gầm nhẹ một tiếng, té xuống sàn, nhưng chân mày vẫn hiện lên một tia ấm áp điềm tĩnh: “Ân, nàng đã tới, cùng ta diễn một tuồng kịch trước gã sai vặt kia, gã sai vặt đó thường xuyên ra vào cung, nhất định cảm thấy được bộ dáng nàng rất quen mắt………Hắn chỉ biết càng thêm nhận định ta là Nhị ca……..”
Có thể khống chế được hắn chỉ có Thanh Linh, nam tử này chỉ một lòng yêu duy nhất một nữ nhân, nhắc đến Thanh Linh, hắn quả nhiên có hơi hòa hoãn một chút.
Lão Thiết cố gắng thử một lần, vội vàng nâng hắn dậy nhanh chóng đè lại, đã thấy tròng mắt hắn chuyển sang màu đỏ, nghĩ muốn điểm lại huyệt đạo của hắn, nhưng căn bản không có cách nào, lúc này hắn đang thống khổ vận nội lực kháng cự lại thân thể.

Nhận thức của hắn vốn cao hơn người bình thường rất nhiều, lại cộng thêm mười lăm năm khổ luyện, cho nên võ công của nam tử này đã sớm trò giỏi hơn thầy.
Tâm lão Thiết nóng như lửa đốt, vén rèm che, hướng Cảnh Thanh đang đánh xe ngựa bên ngoài cấp bách nói: “Mau trở lại phủ!”
Cảnh Thanh hét lên một tiếng, roi hung hăng quất vào lưng ngựa, xe ngựa trong bóng đêm lao đi như tên bay.
*****
Hiền vương phủ.
Hạ Hải Băng rời đi rồi, cả phòng lâm vào không khí hít thở không thông.
“Phụ hoàng, tâm của người thật tàn nhẫn! Người chẳng những muốn đứa con của người rời khỏi triều đình, còn tàn nhẫn cướp đi một cánh tay của hắn.”
Hiền vương ngã quỳ trên mặt đất, cất cao giọng cười to, đem tất cả đồ vật trên bàn hung hăng hất xuống mặt đất.

Đám người Lang Tương vừa tiễn Hạ Hải Băng giờ phút này toàn bộ đều đi tới.
Gã sai vặt dìu Lang Tương, Lang Tương thở dài một tiếng, cười khổ: “Kết quả thành bại đều là do mệnh a!”
Hoàng hậu cả người run rẩy, chân mày lộ ra khí sắc dữ tợn, một hồi lại lẩm bẩm nói: “Tiện nhi là con của hắn, hắn như thế nào có thể muốn con mình tự phế đi một tay, không được, Bổn cung phải hồi cung đi cầu hắn…..”
“Tứ muội, việc đã đến nước này, ngươi ngàn vạn lần chớ nhiều nhiều lời nữa, nếu không chọc giận đến hoàng thượng, tình cảnh của Tiện nhi chỉ có thể thảm hơn mà thôi! Lang tướng quân lạnh lùng nói: “Tiện nhi, trước tiên cần phải bảo toàn tính mệnh đã, chẳng sợ không có cơ hội Đông Sơn tái khởi?”
Hiền vương đi đến trước mặt Lang tướng quân, cười lạnh: “Đông Sơn tái khởi? Cữu phụ, Bổn vương còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi sao?”
Hắn gào thét, đột nhiên tròng mắt lộ vẻ hung ác: “Vốn…..vốn kế hoạch của Bát đệ đã có thể thành công, là Nhị đệ! Là hắn! Hắn nghĩ bổn vương không biết, không biết lưới trời lồng lộng, cho nên cố ý để cho người của bổn vương nghe được lời của hắn! Nếu Bổn vương không chiếm được, hắn cũng đừng mơ tưởng!”
Lang Tương cùng Lang tướng quân nghe vậy trong lòng đều hốt hoảng, Lang Tương cả giận nói: “Nội một chuyện ám sát còn chưa đủ hay sao? Ngươi tên vô lại này còn muốn làm ra loại chuyện gì nữa?”
*****
Duệ vương phủ.
Kiều Sở nhíu mi, nhìn thư phòng tối đen trước mặt, người nọ đã ra ngoài một ngày rồi, như thế nào đến giờ còn chưa trở lại? Nói là đi Hiền vương phủ, nhưng Lang Lâm Linh giờ ngọ cũng đã trở về, còn hắn rốt cuộc đi nơi nào? Lẽ ra thời gian vừa mới tân hôn, hắn được miễn đi làm chính sự mới đúng.
Đêm nay, Duệ vương phủ này tựa hồ cũng có điểm gì kỳ quái.

Nàng nhớ rõ thời điểm đêm qua hắn mang nàng lại đây, bốn phía xung quanh đều có hộ vệ tuần thú.

Nhưng đêm nay, bốn phía xung quanh thư phòng của hắn lại không có bất luận kẻ nào, vì cái gì lại như vậy? ( Bà nội của tôi ơi, người ta bỏ việc chạy lấy người rồi =._= )
Việc trong tộc giờ đã rất cấp bách, nàng không thể không tìm hắn.
Đang lúc suy nghĩ, lại nghe một trận tiếng bước chân vội vàng từ ngoài viện truyền tới.
“Tiểu thư…….”
Tựa hồ là chủ tớ Lang Lâm Linh.
Nàng rùng mình một cái, nếu để Lang Lâm Linh biết nàng ở đây lúc này tuyệt đối không phải chuyện gì tốt______nàng nhìn ngó xung quanh, trái phải đều không có chỗ trốn, liền vội vã đẩy cửa bước vào thư phòng, lặng lẽ núp ở sau cánh cửa.