Ánh mắt hắn trở nên u tối, nhìn chằm chằm thân thể trần trụi của nàng, nhếch môi: “Mặc dù không phải bộ dáng khuynh thành, nhưng dáng người thế này, đường nét ưu tú như vậy, chẳng trách sao nhị ca ta ưa thích.”
Lời nói kia tàn nhẫn xuyên qua tai nàng, ngực nàng giống như bị cái gì đâm qua, trời đất trước mắt quay cuồng, nàng nghĩ muốn chống đỡ đứng cho vững, lại chung quy té ngã trên mặt đất.
“Thế nào? Tâm tật phát tác sao? Bổn vương khiến ngươi chán ghét đến như thế sao?”
Hắn ôm ngang nàng, ném tới trên giường.
Trong cơn đau thống khổ, nàng chỉ thấy thân ảnh hắn khập khiễng hướng đến án thư.
Hắn rất nhanh liền quay trở lại, bàn tay to nâng người nàng lên, một cỗ lãnh hương xông vào mũi.
Là liên đan của Lang Lâm Linh____nàng cười khổ, thầm nghĩ muốn lưu lại một chút tự tôn, liên đan trân quý này, liền thôi đi.
Bạc môi cánh hoa vị hắn khiêu mở, viên thuốc liền tiến vào trong miệng.
Động tác của hắn giống như lời của hắn lưu loát đến bá đạo, không có tới nửa điểm chần chờ: “Liên đan ngươi không xứng được ăn.
Đây là một loại dược ta mới điều phối, tác dụng không khác liên đan là mấy, vừa lúc đang cần người thử nghiệm, liền dùng ngươi tới thử.”
Nàng cười nhẹ một trận.
Trong cơn đau đớn thống khổ, nhìn thấy hắn rủ bỏ bạch bào dưới thân , vải trắng tung lên không trung, đáp xuống ngọn đèn dầu trên giá sắt, đem hai thân ảnh trong phòng kết hợp làm một………….
Hắn chưa cho nàng chút âu yếm nào, thân thể nàng đã bị đâm thủng một cách khô khốc cùng đau đớn.
Nàng đóng chặt thanh âm, ngón tay bấu chặt áo bào trắng dưới thân, rơi ra một mảnh móng tay đứt đoạn.
Ánh mắt nàng theo dõi hắn, nhìn thấy ánh mắt hắn lạnh lẽo, thâm trầm u tối.
Mỹ nữ thổi địch trong bức tranh kia tựa hồ cũng phải từ giữa cảnh hoa bay đầy trời mà ngoảnh đầu nhìn lại, nhìn xem tất cả bọn họ ân ái dây dưa.
Có lẽ không yêu, có lẽ cũng có hận, có lẽ vốn dĩ là kế, có lẽ đã không còn đường lui.
Lại tựa hồ như không oán không hận, chỉ là có gì đó cứ không ngừng ràng buộc dây dưa.
Nàng muốn tận lực trấn tĩnh lại thân thể đang không ngừng run rẩy.
Hắn dục hỏa cực đại, ở trong cơ thể nàng hung hăng triền miên, dường như không chút để tâm muốn đem nàng phá nát.
Mỗi lần đều tiến đến nơi sâu nhất, hơi vừa kéo ra, lại ngoan lệ tiến vào.
Có cái gì chảy dọc xuống bắp đùi nàng, nàng bị hắn tóm lấy cằm, ép nàng phải nhìn vào nơi tư mật nơi bọn họ triền miên.
Màu đỏ của máu trộn lẫn với sắc trắng, thấm vào áo bào trắng dưới thân hắn như một bông hoa chớm nở.
Hắn dường như đắm chìm vào cuộc hoan lạc, thân thể của hắn nhưng lại thật đáng buồn như vậy, chậm rãi cũng có chút phản ứng.
Nàng chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, một dòng chảy nóng lực lưu lại trong thân thể.
Hắn cười lạnh, động tác đột nhiên chậm lại, thời điểm nàng mệt mỏi đến sắp mê man, hắn lại không chút nào thương tiếc đâm vào cơ thể nàng, ở một chỗ nào đó không nặng không nhẹ trằn trọc ma sát.
Chỉ có điều lại không khiến cho nàng cảm thấy thống khoái, khi nàng bất giác hơi uốn éo người chống cự lại trận tra tấn đầy thống khổ, hắn lại lần nữa hung hăng xỏ xuyên qua nàng, một lần lại một lần, một chút so với một chút càng thêm mãnh liệt.
Nháy mắt đầu nàng trống rỗng, rốt cuộc không thể đè nén được nữa, thanh âm từ trong cổ họng bật phát ra, hắn gầm nhẹ một tiếng, tầm mắt nàng rơi trên mặt nạ của hắn, chỉ thấy đôi mắt phía sau mặt nạ là một màu đen tựa hố sâu không thấy đáy.
………
Bọn họ cứ như vậy liều chết quấn quýt lấy nhau.
Hắn dường như không một chút quan tâm đến cảm nhận của nàng, thân thể của nàng cho dù có đau nhức đến mức không còn chút sức lực nào nữa, trong cơn mê man vẫn bị hắn thô cuồng chiếm đoạt ép buộc phải tỉnh lại.
Mỗi lần như vậy, nàng phải nỗ lực đưa mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, nhưng bên ngoài vẫn là một màn đêm không thay đổi, nguyên lai hai cái canh giờ lại có thể lâu đến như thế.
Rốt cuộc cũng tới thời điểm nàng một lần nữa thăm dò, nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã có một chút sắc trắng, nàng cắn răng với tay lên bả vai hắn: “Lời hứa của ngươi………….”
Nam nhân mị mâu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rời khỏi người nàng, hạ giường mặc vào trường khố, thẳng đi đến trước án thư.
Hỉ phục, áo đơn cùng cái yếm của nàng rơi rụng trên mặt đất.
Hắn đem hỉ phục nhặt lên, ném tới trên người nàng, bước tới mở cửa, thân thủ xuất ra một chưởng kích.
Một người áo đen rất nhanh liền xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn phân phó nói, đi gọi Bích Thủy tới gặp Bổn vương.
Hắc y nhân lĩnh mệnh rời đi.
Một lát sau, Bích Thủy dẫn theo mấy tỳ nữ xuất hiện ở cửa.
Hắn hơi hơi nghiêng thân người, cho nên nàng có thể nhận thấy ánh mắt của Bích Thủy cực nhanh hướng về phía nàng dò xét, sau đó rất nhanh liền thu về, trong mắt chứa đầy sự phẫn hận.
Hắn dặn Bích Thủy đem phòng dọn dẹp cho sạch sẽ.
Bích Thủy hạ thấp người nhận mệnh.
Nàng xem hắn “ân” một tiếng, liền muốn rời đi.
Thương thế của Tứ Đại……..chỉ hy vọng là không quá trễ.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới một câu vẫn luôn muốn hỏi hắn.
Không biết tại sao, thời khắc này, nàng rốt cuộc cũng hỏi.
“Thi đấu tuyển phi ngày đó, ngươi cải trang thành lão Thiết ở hoa viên, vì sao lại không ngăn cản một cước kia của Hạ vương?”
Bóng lưng của hắn biến mất ở hành lang gấp khúc, trong không khí chỉ để lại một thanh âm lạnh lùng.
“Lúc đó nô tỳ của ngươi nằm trên mặt đất, ta thấy được trên tay nàng ta có dấu sắc chỉ, nếu không có một cước kia của Cửu đệ, người sẽ không té ngã trên người nàng, cũng sẽ không nhìn thấy dấu ấn đó.
Đề thi thứ ba của phụ hoàng, người hẳn sẽ không đoán được đáp án.”
“Ngươi cùng mẫu tử Trang phi giao tình tựa hồ không tồi, nhưng ta chỉ nói một lần, đừng chọc vào bọn họ! Hậu quả không phải ngươi có thể gánh vác!”
Nàng chấn động, mạnh mẽ ngồi dậy, nhớ tới đạo đề thi thứ ba của hoàng đế, ngày hôm đó, nàng ở trên giấy hoàng quyên đã vẽ ra một quả ấn soái giao cho hoàng đế.
Thống lĩnh tam quân, phát bố chỉ lệnh, tất cả đều chỉ bằng một con dấu của đại soái.
*****
Nàng nói đám người Bích Thủy trước tiên đợi ở bên ngoài, sau khi nàng mặt lại quần áo tử tế liền đi ra, hỏi đường Bích Thủy, sau đó liền vội vã chạy về phòng.
Nàng phải thay y phục lại đi tìm Tứ Đại Mỹ Nhân.
May mắn sắc trời còn sớm, trừ bỏ mấy hộ vệ trông coi tĩnh trạm, dọc theo đường đi tôi tớ nô tỳ cũng không nhiều, nếu không, nàng một thân chật vật thế này lại để bọn họ nhìn thấy…………….Nàng cười khổ.
Thời điểm đi tới cửa, đã thấy Lang Lâm Linh dẫn tỳ nữ Hương nhi đang từ phòng ngủ Duệ vương bước ra.
Kỳ quái chính là, vị Lang tiểu thư này lại nặng nề nhíu mi, bộ đang dường như rất khẩn cấp.
Hai người vừa chạm mặt, nàng liền khom người hành lễ, Lang Lâm Linh thản nhiên nhìn nàng một cái, ánh mắt chợt tắt, lập tức cười nói: “Sở muội muội, buổi sáng tốt lành”
Nàng cũng cười đáp lại một câu, sau đó liền nói có việc cần trở về phòng.
Lang Lâm Linh gật gật đầu, nàng sau khi bước vào cửa còn cố ý thoáng nhìn, đuôi mắt rõ ràng thấy tỳ nữ Hương Nhi kia đanh mặt lại, muốn tiến lên nói cái gì lại bị Lang Lâm Linh một tay kéo lại.