Kiều Mi chấn động, thấp giọng nói: “Thì ra là thế, vừa rồi lúc ngươi xuất hiện, điện hạ chẳng qua là giả bộ ngạc nhiên mà thôi.”
Nàng cau mày, cắn môi nhìn thái tử: “Điện hạ trong lòng nghĩ cái gì, cũng không chịu nói cho thần thiếp biết.”
Thái tử đưa tay vẫy vẫy, Kiều Mi đứng lên, tiến đến bên cạnh hắn.
Phương Kính cùng Tào Chiêu Nam cười, hai người lập tức đứng lên, đem vị trí nhường cho bọn họ.
Thái tử duỗi tay ôm lấy Kiều Mi: “Mi nhi, nếu cô thật sự không muốn cho nàng biết, Phương Kính cũng sẽ không mở miệng giải thích với nàng như thế.”
Kiều Dung nhìn hai người bộ dáng vô cùng thân thiết, nàng mím môi lại, cúi đầu.
Lại không nhận ra được, mi tâm Kiều Mi lại không hề có một tia vui vẻ.
Kiều Mi hiểu được, hắn còn có rất nhiều chuyện không có nói cho nàng biết.
Nàng không rõ là hắn đã muốn biết chuyện ngày đó ở văn lâu hay chưa.
Nếu hắn đã biết hết bí mật đó, vậy thì việc nàng phái người tới Bắc địa bắt mẫu thân của Kiều Sở đưa đi còn có ý nghĩa gì?
Khi nàng nghe Duệ vương nói một câu “Nàng có thể vì ta mà đến liên đan cũng chẳng cần, ta sao có thể không vì nàng mà làm chút chuyện”, nàng mặc dù không biết rõ đầu đuôi mọi chuyện về liên đan này, nhưng lại tổng cảm thấy được, một cái chớp mắt đó, hắn yêu Lang Lâm Linh.
Nếu đúng là như vậy, hai nữ nhân kia chẳng lẽ so với nàng không phải là hạnh phúc hơn gấp trăm lần?
Người nam nhân đó, tựa hồ mưu kế tuyệt đối không kém hơn phu quân của nàng, tựa hồ sẽ trở thành đối thủ lớn nhất cùng phu quân nàng tranh đoạt vị trí đứng đầu thiên hạ………
Thiên hạ của nam nhân.
*****
Duệ vương phủ.
Đây là lần đầu tiên Kiều Sở nhìn thấy lão Thiết chân chính.
Người này trên mặt đầy những vết thương lồi lõm, dung mạo cực kỳ xấu xí.
Tổng danh tỳ nữ Bích Thủy đang đỡ Tứ Đại cùng Mỹ Nhân vừa mới chịu hình tiến vào phòng, lão Thiết đưa cho nàng hai bình sứ, thản nhiên nói: “Một để uống, một thoa ngoài da.”
Nàng nói lời cảm tạ.
Phương Minh tiếp lời: “Kiều chủ tử, phận nô tỳ cũng có nơi dành cho nô tỳ, tiểu nhân trước đem hai người bọn họ lại đây cho Kiều chủ tử nhìn một cái, sau đó sẽ phái người tới đây đem các nàng qua đó nghỉ ngơi”
Nàng gật gật đầu, lại cảm tạ Phương Minh.
Đợi mọi người rời đi rồi, nàng mới run rẩy nhìn Tứ Đại Mỹ Nhân đang nằm nghiêng trên giường.
Trên người bọn họ đầy những vết roi bê bết máu, nhìn lại thật khiến người kinh tâm.
Tứ Đại đã bất tỉnh, gọi nàng kiểu gì cũng không có phản ứng, trái lại Mỹ Nhân hạ giọng nói: “Chủ tử, năm mươi bản này không có gì đáng ngại, bọn họ xuống tay không quá nặng.
Nhưng nội thương của Tứ Đại lại khó giải quyết, ta vừa rồi sờ qua biết được, là xương cốt đã bị chặt đứt, bị thương nội phủ, ta sợ nàng nhịn không được qua đêm nay.”
Nàng chấn động, bình dược trong tay rơi xuống đất……….
*****
Phòng ngủ Duệ vương.
Cả phòng một mảnh hắc ám, nam nhân hô hấp thô ách đem toàn bộ thanh âm yêu kiều mềm mại của nữ nhân nuốt lấy.
“Kinh Hồng, Kinh Hồng…”
Một trận kịch liệt qua đi, nam nhân đem nữ nhân vẫn còn khẽ run rẩy dưới thân ôm vào trong lòng.
Bàn tay to phủ ngụ trên tấm lưng trần trơn bóng, ôn nhu nói: “Còn đau không?”
Nàng quở mắng: “Chàng là hỏi bệnh của ta hay là hỏi cái gì?”
“Đều hỏi.” Nam nhân khẽ cười nói, trong giọng nói có vài phần chế nhạo.
Nàng hờn dỗi khẽ đập hắn mấy cái, sau đó chậm rãi đưa tay đến trên mặt hắn.
Tay nàng lập tức bị nam nhân bắt lấy: “Đừng.”
“Ta muốn xem xem.”
“Nàng không cần nguyện ý đi nhìn.”
“Ta không quan tâm, ta nếu để ý thì lúc trước đã không lựa chọn sẽ gả cho chàng.”
“Linh nhi, ta để ý.”
Thật lâu sau, nam nhân mới thản nhiên nói một câu.
Trong lòng nàng không tránh khỏi thất vọng một trận, nhưng cũng không tái kiên trì nữa.
Nàng yêu hắn, nàng biết hắn có tài trí như thế nào.
Nam nhân đột nhiên nhẹ nhàng buông nàng ra.
“Kinh Hồng…”
“Ta đi truyền người chuẩn bị chút nước, giúp nàng tắm rửa.”
Thanh âm của hắn vẫn thản nhiên như cũ, lại tràn ngập mộ cỗ ôn nhu thanh thiển.
“Đừng đi, ở lại với ta.”
Nàng từ phía sau ôm chặt lấy lưng hắn, nói: “Chàng…mắng ta đi, là ta đã hại nha hoàn của Kiều Sở.”
“Không.”
“Vì sao?”
Nam nhân xoay người ôm lấy cả người nàng: “Sau việc đêm nay, trong lòng mọi người đều sẽ nghĩ nàng đây là Nguyên phi cấp cho Kiều Sở sườn phi một cái uy.
Tổ phụ cùng phụ thân nàng vốn luôn một lòng hiệp trợ biểu ca Hiền vương đi lên vương vị, cho nên bọn họ cũng nghĩ sau khi ta thành thân với nàng tất cũng sẽ toàn lực phụ trợ Hiền vương.”
“Nhưng nàng cho tới bây giờ luôn biết, thứ ta muốn chính là cái gì.
Vì vậy việc hôm nay nàng làm mục đích chỉ có một, chính là muốn để cho Lang Tương cùng Lang tướng quân biết ta đối đãi với nàng tốt như thế nào.”
Nàng thân thủ che miệng: “Ta chỉ nghĩ là chàng đã biết sự thật, bởi vì trong căn phòng đó cũng chỉ có một mình chàng mới hiểu ta.”
Nam nhân ôm chặt lấy nàng: “Nàng vì ta mà liên đan cũng chẳng cần, vì ta mà mưu tính hết thảy, có một thê tử như thế, ta cầu còn không được.”
“Chuyện của Kiều Sở, ta thật xin lỗi.”
“Thật xin lỗi?” Nam nhân cười khẽ một tiếng: “Tâm của ta đối với nữ nhân kia rốt cuộc là như thế nào, nàng vốn đã biết quá rõ ràng.”
*****
Dường như Duệ vương không thích màu đỏ.
Theo tập tục, một đêm tân hôn này, cả phủ đệ lẽ ra đều phải treo cao đèn lồng màu đỏ, ngọn đèn dầu bất diệt, nhưng lúc này trừ bỏ một ngọn đèn cung đình treo trước cửa phòng ngủ của hắn, còn lại các bức tường trong sân đều không một ngọn đèn.
Đứng hầu ở ngoài hành lang chính là Cảnh Thanh cùng tổng danh tỳ nữ Bích Thủy.
Khi nhìn thấy nàng xuất hiện, Cảnh Thanh sắc mặt xanh mét, quay mặt sang một bên.
Kiều Sở đành phải nhìn về phía Bích Thủy.
“Bích Thủy cô nương, phiền cô nương thông truyền một tiếng, ta có việc gấp muốn gặp Bát gia.”
Bích Thủy cong môi, mỉa mai nói: “Yêu, Kiều chủ tử chẳng lẽ còn không biết hôm nay là ngày gì? Gia đã sớm đi ngủ rồi”
Kiều Sở cắn môi, khẩn cầu: “Kiều Sở biết thế này là làm khó cô nương, nhưng thỉnh cô nương thông truyền giúp một tiếng.”