Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 63: Lần Đầu Tiên Đau Lòng






Nói là sắc mặt có lẽ không đúng, hắn sớm đã tháo khăn che mặt xuống rồi mang mặt nạ sắt vào.

Phía sau mặt nạ, ánh mắt sâu thẳm tối tăm, đại để cũng được coi là sắc mặt không tốt đi.
Chỉ nghe hắn thấp giọng nói: “Phụ hoàng, nhi thần từ trong cung trở về, tâm sự buồn rầu không thể giải bày, bèn dẫn hai tiểu nô đến cây liễu ven hồ cùng uống rượu giải sầu”
Đại thần thượng triều không ít người đều biết, hoàng đế ban hạ thánh chỉ tứ hôn Duệ vương với Kiều Sở, nhưng Kiều Sở lại không được làm chính phi, Duệ vương sau đó tiến cung cầu kiến, hy vọng hoàng đế có thể thay đổi ý định phong cho Kiều Sở làm chính phi.

Theo tin tức trong cung truyền ra, hoàng đế lúc đó rất tức giận, chẳng trách sao Duệ vương hắn lại tới cây liễu ven hồ tìm rượu giải sầu.
Có điều, vốn mọi người đối với chiến tích của Duệ vương mà cảm thấy hắn thông tuệ, từ đó có thể nhập chủ triều đình, nhưng ai ngờ hắn lại bướng bỉnh đến như vậy chỉ vì một thánh chỉ tứ hôn, hơn nữa nàng kia lại đến từ một địa phương không thể dựa vào hay lợi dụng được, cái này giống như là làm nghịch lại ý của hoàng đế, làm cho người ta cảm giác bùn loãng đúng là không thể trát tường, mọi người lúc này đều đối với vị hoàng tử này tái sinh cảm giác coi thường.
Kiều Sở hơi nhíu mi, Thượng Quan Kinh Hồng hắn thật sự vì thế mà tới cây liễu ven hồ sao? Có điều nếu cẩn thận suy nghĩ, mặc dù không đúng dịp, nhưng thuận tình thuận lý.
Hoàng đế đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Duệ vương thật lâu, lại quét mắt nhìn thái tử, cuối cùng thở dài: “Thôi được rồi, mặc kệ thế nào thì hôm nay Kinh Hồng cứu huynh trưởng coi như ngươi đã lập công”
“Bè lũ bọn thích khách loạn đảng này cần phải được nghiêm trị” Hoàng đế lại nghiêm khắc hỏi: “Kinh Hạo, trong đám thích khách bị bắt có kẻ nào còn sống không?”
Thái tử gật đầu đáp: “Thích khách tuyệt đại bộ phận đều bị tiêu diệt, nhưng cũng có vài kẻ sa lưới, sau khi bị bắt đều tự sát, hiện đã cứu sống hai người……”

Lúc này, Vương thái phó tiến lên một bước, bẩm tấu: “Hoàng thượng, thích khách lần này ám sát thái tử, tức là làm hại đến phúc lợi của xã tắc, thật không biết là loạn đảng dân gian hay vẫn là……..trong cung có người mưu đồ gây rối.

Cầu hoàng thượng ban chỉ đến Đại lý tự, phải tra ra cho rõ ràng, đem xử lý nghiêm khắc”
Hoàng đế từ từ quét mắt khắp điện, chúng thần đều cả kinh, tất cả đều quỳ xuống nói: “Thỉnh đem xử lý nghiêm khắc!”
Hoàng đế “ừ” một tiếng, lại nhìn chúng quần thần cùng các vị hoàng tử một cái, lạnh lùng cười: “Nếu trẫm tra ra là ai có tâm mưu hại thái tử, là dân gian loạn đảng thì tru vi cửu tộc, cho dù có là người trong hoàng thất cũng giết không tha!”
Mạc Tồn Phong khẽ chấn động, bất động thanh sắc thoáng liếc Hiền vương một cái, thấy cả Hiền vương lẫn Lang Tương đều hơi biến sắc.

Lang Tương này cũng chính là tổ phụ của Lang Lâm Linh.
Hoàng đế lại tiếp tục trầm giọng hạ lệnh: “Việc này liền giao cho Đại lý tự khanh Tông Phác làm đi, cả Lang khanh, Vương khanh cùng hiệp đốc, phải đem mọi chuyện tra thật kỹ càng cho trẫm!”
Đại lý tự khanh Tông Phác cùng chúng quần thần lĩnh chỉ.
Lúc này, thình lình nghe phịch một cái, trong điện một người vừa té xuống đất.
“Gia___”
Kiều Sở vốn đang nghĩ ngợi về chuyện thái tử bị ám sát, nghĩ thầm, chúng vương tranh đoạt, chuyện này khả năng do người trong hoàng thất gây ra là rất lớn.

Nàng căn bản đang ngầm đánh giá chúng vương cùng quần thần, đột nhiên nghe được thanh âm của Cảnh Bình, nàng giật mình nhìn lại, đã thấy Duệ vương đang nằm bất động trên sàn đại điện.
Cảnh Thanh quay đầu lại bi phẫn trừng mắt với nàng, nàng nhất thời ngơ ngẩn, lúc này mới chú ý tới Duệ vương một thân áo bào màu trắng đã nhiều chỗ nhiễm thành màu đỏ.
Nàng đột nhiên nhớ tới, là nàng cố ý đưa hắn chỉ điểm thành thái tử, thời điểm trước khi vệ binh của thái tử đuổi tới hắn vẫn luôn chặt chẽ bảo vệ nàng, gặp lúc đao kiếm đồng thời hướng tới hai người mà hắn không thể tiếp đón được đúng lúc, hắn liền vươn tay thay nàng cản, một lần rồi lại một lần.
Có lẽ, động tác của hắn quá mức không một chút do dự, không giống như thái tử lúc đó luôn chần chờ, cho nên nàng xem nhẹ?
Có lẽ, đã trải qua Tần Ca, cho nên nàng đối với những người khác thật sự không hề có khát khao?
Có lẽ, nàng đối với hắn ít nhiều mang theo một chút tâm tư đùa bỡn.
Có lẽ, bởi vì trong lòng nàng còn ẩn ẩn một loại nhận thức kỳ thực hắn không giúp được nàng cái gì.

Nàng lặn lội đường xa đến Triêu Ca, bất quá là cho mình một cái hy vọng, cho dù là mỏng manh.


Nếu như ngay cả phần hy vọng này cũng không có, tính mạng này của nàng dựa vào cái gì mới có thể tiếp tục duy trì?
Trước lúc Tây chinh, hắn chẳng qua chỉ là một vị hoàng tử không quyền không thế, một hoàng tử không mấy người biết đến, ngày ngày trồng hoa, chế dược; sau khi Tây chinh, hoàng đế lại an bài tuyển phi cho hắn, nhất định là hoàng đế có tâm tư, mà tâm tư kia tuyệt không đặt nơi nàng.

Nhưng hắn lại kiên trì muốn lấy nàng, vậy là ai nhìn vào liếc mắt một cái liền nhìn ra chuyện, hắn nhất định là khiến phụ thân của hắn không thích.
Hắn như vậy, không có quyền thế, không được phụ thân đắc sủng, hắn như thế nào mới có thể cứu giúp mẫu thân nàng?
Bất quá, hắn quả thật đã giúp cho nàng được gặp lại thái tử, nếu không có chuyện tứ hôn thì cũng sẽ không có chuyện đêm qua.
Có phải hay không, là nàng cho rằng mình đã gặp được thái tử, cho dù thái tử vẫn còn nghi ngờ chuyện phát sinh ở Văn lâu nhưng quả thực thái tử đối với nàng lại hình như có hứng thú.

Cho nên, nàng không cần hắn nữa?
Cho nên, vì bảo hộ thái tử, nàng tình nguyện mặc hắn bị thương?
Nàng thay đổi rồi sao? Bởi vì đã trải qua nhân thế lãnh mạc, cho nên chính mình cũng trở nên lãnh mạc?
Người vốn đã phức tạp, mà người trong hoàng thất lại càng phức tạp.
Nàng thường nghĩ rằng hắn nhất định không đơn giản như vậy.
Có điều, nàng tựa hồ chưa từng nghĩ tới, trong đám huynh đệ quyền quý chiến công hiển hách, hắn chỉ là một người có mẫu thân mất sớm, dung mạo xấu xí, cũng chỉ muốn cầu một cái sinh tồn mà thôi.
“Truyền thái y!”

Nàng nghe được thanh âm nổi giận của hoàng đế, nàng im lặng nhìn hắn nằm trên mặt đất, nhìn mặt nạ sắt lạnh như băng trên mặt hắn, lần đầu tiên chân chân chính chính, xác xác thực thực cảm nhận được cảm giác đau lòng.
Muốn che đi dung mạo xấu xí kỳ thực vẫn còn những cách khác, tỷ như mặt nạ da người.

Nhưng hắn lại chọn mặt nạ sắt lạnh như băng, chẳng phải là vì muốn chính mình trở nên kiên cường không phải sao?
Hoàng đế hạ lệnh đưa hắn vào nội điện.
Nàng muốn theo Cảnh Bình bọn họ đi qua đó, đột nhiên Cảnh Bình quay người, đạm thanh nói: “Cô nương, nhất thiết phải như vậy sao? Ta đã nghĩ rằng mình không nhìn lầm người, nhưng xem ra là ta sai rồi.

Ngươi tốt nhất nên theo thái tử hồi phủ đi, gia đã có chúng ta hầu hạ là được, sợ làm bẽ mặt cô nương”
Nàng nghe vậy tâm chợt run rẩy, lại nghe hoàng đế truyền lệnh: “Hôm nay bãi triều tại đây! Tồn Phong, truyền Lang gia tiểu thư tiến cung chăm sóc Bát hoàng tử”
Nàng nhắm chặt mắt, rồi lại chậm rãi mở ra, chỉ thấy Hiền vương và Lang Tương vẻ mặt đầy khiếp sợ, thái tử sớm đã bước theo hoàng đế tiến vào nội điện.
Triều thần có không ít người nhìn nàng, ánh mắt chứa đầy vẻ xem thường; còn có một người nữa thản nhiên đánh giá nàng, chính là Hạ vương.
(Anh Hạ vương lúc nào cũng là người được vinh dự xuất hiện cuối chương trong tư thế đứng nhìn Sở tỷ :v )