Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 59: Chứng Minh Cho Ta Xem






Đêm càng khuya, tuyết rơi cũng càng lúc càng nhiều.
“Điện hạ, các nàng đến rồi”
Giọng Dương Liệt vang lên, cắt ngàng dòng suy nghĩ của thái tử.
Hắn hơi nghiêng người lại, nhìn thấy Kiều Sở và Kiều Hàm đang gắng sức đạp trên nền tuyết tới gần.
Hắn ngầm đánh giá hai người bọn họ, Kiều Hàm mặc dù dung mạo không bằng Kiều Mi, nhưng cũng là một nữ nhân rất xinh đẹp.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Kiều Sở, nàng là nữ nhân của Thượng Quan Kinh Hồng, nhưng trừ bỏ thân phận đó của nàng, hắn đối với nàng cũng là sinh một tia hứng thú.

Trò chơi thú vị đêm nay thật làm cho hắn nhớ kỹ ánh mắt của nàng, ánh mắt vừa điềm tĩnh mà lại có chút khiến người ta lóa mắt.
………….
Trên đường tới đây, Kiều Sở có nghĩ tới việc mình cùng người nam nhân này sẽ nói cái gì đó, nhưng ngay khi gặp mặt hắn rồi, bỗng nhiên lại không biết nên nói cái gì.

Dù sao, sai thì cũng đã sai rồi, sự thật là hắn đã cưới Kiều Mi.
Nàng chỉ đứng một bên, cẩn thận nghe Kiều Hàm cùng hắn nói chuyện.


Hắn yên lặng nghe Kiều Hàm nói, đôi mắt lại nhìn chằm chằm nàng, đợi tới khi nghe Kiều Hàm nói một câu người cứu hắn ở Văn lâu chính là nàng, mặt hắn biến sắc, phất tay ngăn Kiều Hàm lại.
Kiều Hàm lôi kéo Dương Liệt, hai người bọn họ liền lặng lẽ tránh ra nơi khác.
Nàng thấy hắn ngưng mắt nhìn nàng một lát, mới nói: “Lại chỗ này của ta”
Kiều Sở đo lường khoảng cách có thể coi là an toàn giữa nàng và hắn, cắn cắn môi, rốt cuộc vẫn run rẩy chậm rãi bước tới.
Bất chợt hắn chộp lấy cái ô của nàng, bàn tay to lớn hung hăng chế ngụ trên cằm nàng: “Nếu ngươi là nữ tử năm đó ở Văn lâu, chứng minh cho ta xem!”
*****
Cùng một đêm.

Hoàng cung, Kim Loan điện.
Ngoài điện tuyết dày gió rét lạnh, trong điện bốn góc đặt bếp lò, làn hơi nóng bốc lên cao, có điều từ bên ngoài nhìn vào qua song cửa sổ, bên trong điện vẫn mang vài phần u ám, tiêu điều.
Đứng hầu một bên chính là đại thái giám Mạc Tồn Phong, hắn hơi hơi liếc mắt nhìn lên trên án minh hoàng, trái tim chợt co rút lại, tích hoàng quyên bên trên nhanh chóng bị người che lại, đừng nói là nửa chữ bên trong, ngay cả một góc giấy trắng hắn cũng nhìn không được.
Hắn hơi suy tư, cười nói: “Hoàng thượng, tuy nói Duệ vương đã khiến Tây Hạ đại bại, nhưng biên cảnh vẫn cần trọng binh đóng quân, đề phòng Tây Hạ khởi binh, nói vậy binh phù Duệ vương trả lại này, Ngài định cấp cho vị vương gia nào?”
Hoàng đế tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái: “Tồn Phong a, ngươi đúng thật là giống trẫm nghĩ đến cùng một chỗ đi.


Tây Hạ lang sói này bất đả bất tuân, nghe được tin thân thể trẫm gần đây không được tốt, nhất định sẽ đánh tới hòng cướp đoạt non sông của trẫm!”
Nghe được hoàng đế khen mình một câu, Mạc Tồn Phong ngược lại hơi hơi kinh hãi: “Nô tài không dám, chính là đi theo bệ hạ lâu ngày, gặp chuyện cũng hiểu được suy tư của bệ hạ vài phần”
Vả lại lúc đầu, trước khi trận chiến với Tây Hạ xảy ra, bên trong thật sự còn có ẩn tình!
Vốn thực lực của Đông Lăng xưa nay lớn mạnh, Tây Hạ mặc dù mơ tưởng tới vị “Láng giềng tốt bụng” này đã lâu ngày, nhưng cũng không dám dễ dàng vọng động.

Trước đó vài ngày lại biết được Vinh Thụy hoàng đế mắc bệnh, phải nằm tĩnh dưỡng trên giường, không thể thượng triều, đồng thời lại biết quan hệ giữa các hoàng tử đang lúc căng thẳng, Đông Lăng lại đang bị nước láng giềng dụng binh, liền muốn thừa dịp này phát động chiến tranh, trở thành ngư ông đắc lợi.

Sau biết được Vinh Thụy Hoàng đế rất nhanh liền thượng triều, nhanh chóng điều bố binh mã, cũng phái Duệ vương tây chinh.
Tuy nói Duệ vương đột nhiên xung phong đi giết giặc, lại không ngờ rằng hoàng đế cuối cùng vẫn đồng ý phái vị hoàng tử này đi chinh chiến.

Kỳ thực hoàng đế đã sớm biết Tây Hạ luôn có ý định muốn xâm phạm, vì vậy trước đó đã giả bệnh để điếu dụ Tây Hạ.

Trận chiến này nếu đánh thắng nhất định sẽ khiến binh lực Tây Hạ suy yếu, lại càng thừa dịp này mà bắt đầu chỉnh đốn mâu thuẫn giữa các hoàng tử.
Người đời cùng những quan lại bình thường chắc chắn không biết được nội tình này, trong cung cũng chỉ có vài người biết rõ ràng mà thôi.

Thân thể hoàng đế mặc dù không bệnh như trong tin tức truyền tới Tây Hạ, nhưng cũng đã từ từ suy yếu đi nhiều, cũng đã tới lúc cần phải lựa chọn người kế nhiệm.

Mặc dù hoàng đế đã lập thái tử, nhưng đại chiếu kế nhiệm một ngày còn chưa ra, vẫn chưa được đặt một cách quang minh chính đại ở hoành phi Kim Loan điện, thì khó có thể nói trước.
Thái tử mặc dù tài cao hiểu rộng, nhưng Hiền, Hạ, Trữ vương bọn họ thực lực cũng không phải nhỏ, trong triều còn có các thế lực ủng hộ, trên tay mỗi người cũng đều nắm trọng binh.

Hoàng đế nếu không cẩn thận xử lý mọi chuyện, cho dù đã đem tân hoàng chọn ra, thì một khi hắn tạ thế, Đông Lăng tất sẽ xảy ra đại họa tranh đoạt vương vị; còn nếu hắn nhẫn tâm đoạt hết quyền lực của những hoàng tử khác, làm cho tân hoàng ngày sau đăng cơ liền nhân cơ hội quét sạch tất cả, chỉ sợ lúc đó họa lại càng thêm họa.
Một, là họa khởi binh, những hoàng tử bị tước đoạt quyền thế cùng với những người ủng hộ phía sau sẽ lập tức tạo phản, thậm chí các hoàng tử còn liên hợp tọa phản, sau đó hảo hảo chờ người kế vị hoàng đế một lần nữa bị loại bỏ.
Hai, các vị hoàng tử bị tước đoạt quyền thế thoái nhượng, nhưng tân hoàng đế sau khi đăng cơ lại đem những huynh đệ từng chống đối hắn toàn bộ đều giết chết.
Kỳ thực, hoàng đế trong lòng có ý muốn truyền ngôi cho thái tử, nhưng đối mặt với cục diện này, muốn cho thái tử thuận lợi kế vị, lại muốn đem toàn bộ những đứa con bảo trụ, thật sự là làm khó!
Mà các hoàng tử đều tự mưu đồ bí mật mượn sức trọng thần, còn rất nhiều hoàng tử khác cũng muốn khiến hoàng đế thay đổi ý định lập người kế vị ban đầu, tức phế bỏ thái tử, sửa lập chính mình, trước mặt hoàng đế luôn tỏ ra khắc tẫn hiếu cẩn, lại muốn cùng hoàng đế phân ưu chính sự mà nhân cơ hội lập chiến tích.
Cho nên, lúc này đem binh phù Duệ vương trả lại giao cho hoàng tử nào đó xem ra là một kế rất hay.

Bởi vì cả thái tử và ba vị thân vương mặc dù đều có binh lực trong tay, nhưng binh phù này lại tương đương với một phần ba binh lực của cả Đông Lăng, ai có được nó, ngày sau liền coi như nắm được đại thế.
Có điều đối với hoàng đế mà nói, bất luận là hắn giao binh phù vào tay ai, tựa hộ cũng là một nước cờ thua.

Nhưng thân thể hắn càng ngày càng suy yếu, hiện tại không giao, vạn nhất ốm đau, khiến cho các hoàng tử tranh đoạt lại càng thêm phiền toái.
Lúc này đây, trong cung ngoài cung người người phỏng đoán, chuyện giao binh phù liền theo ý trời định.

Vừa nãy, nghe Mạc Tồn Phong hỏi, hoàng đế hoa mi cười nhưng lại không nói gì, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm thánh chỉ trên bàn, nói: “Việc này để sau hẵng tính, đã nói qua phải tưởng thưởng cho lão Bát, hôn sự của đứa nhỏ này cũng nên xử lý cho xong đã”
Mạc Tồn Phong cười cười, liên thanh vâng dạ, nội dung của thánh chỉ này không chỉ đề cập tới binh phù, bên trong còn có quyết định chọn ra chính phi cho Duệ vương.
Lúc này, một cung giám đẩy cửa tiến vào, bẩm: “Hoàng thượng, Tào tổng quản đến”
Hoàng đế phất phất tay.
Nội thị kia lập tức hô: “Truyền Tào tổng quản vào”
Một nam nhân y phục ngay ngắn từ bên ngoài bước vào, cửa điện đóng lại.
Nam nhân quỳ xuống đất hành lễ: “Nô tài Tào Chiêu Nam khấu kiến hoàng thượng”
Người quỳ trên mặt đất này thân phận không hề nhỏ, chính là đại thái giám Tào Chiêu Nam theo bên cạnh hoàng đế.

Hắn và Mạc Tồn Phong phân chia quản sự trong cung, giữ chức Phó tổng quản.
Điều khiến cho người ta e sợ đối với vị thái giám này chính là, sau khi lập thái tử không lâu, hoàng đế đã phá vỡ nguyên tắc, để cho vị đại thái giám này tới phủ thái tử hiệp trợ thái tử giám sát chính vụ, mà đồng thời Tào Chiêu Nam còn có thể ra vào cung vua, chịu trách nhiệm nội vụ.

Như vậy có thể nói, nếu một ngày thái tử đăng cơ, vị Tào tổng quản này tương lai nhất định sẽ là cánh tay đắc lực của tân hoàng đế.
Đem vị thái giám đắc lực nhất của mình phái tới bên cạnh thái tử, điều này có thể cho thấy hoàng đế đối với thái tử rất dày vọng cùng dụng tâm.
Lúc này, hoàng đế nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, nói: “Đứng lên đi, ngày mai ngươihãy tuyên thánh chỉ này cho trẫm”