Đại phi sau khi nghe Kiều Mi kể rõ sự tình cũng kinh sợ nói: “Mi nhi, giải dược ngươi lấy có phải là loại dược ngày thường ta vẫn dùng? Ta gần đây ở văn lâu mới nuôi thêm một loại độc trùng, độc này nhả ra độc khí vô cùng lợi hại, giải dược cũ đã không đủ kháng độc nữa.
Ngươi từ nhỏ đã được ta cho ăn vào trân dược có thể kháng được rất nhiều loại độc, cho nên vừa rồi ở bên trong mới có thể kháng ngụ lâu như vậy, riêng thái tử chỉ sợ là lành ít dữ nhiều!”
Kiều Mi chấn động, khóc lóc cầu đại phi đi cứu hắn.
“Thái tử, chúng ta tuyệt không thể cứu được nữa! Độc khí công tâm, trừ phi nội lực của hắn cực mạnh hoặc là thân thể hắn cũng có thể kháng độc, nếu không, căn bản là không thể sống!”
“Ngươi thử nghĩ một chút, chúng ta đi cứu hắn, nếu để người khác phát hiện, cứu sống được thì tốt, nhưng vạn nhất không cứu được, thái tử đó là vì ngươi mà chết, ngươi có biết hậu quả là gì hay không? Ngươi hẳn là chết không thể nghi ngờ, thậm chí là họa diệt tộc! Ngươi nói Đông Lăng hoàng đế sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Nếu thái tử vì chính mình đi lạc vào văn lâu trúng độc mà chết, chúng ta còn có một con đường sống!”
Mỹ Nhân nghe được kinh hãi, đã thấy Kiều Mi đột nhiên quỳ xuống, vẫn cầu đại phi cứu thái tử.
Mỹ Nhân cũng không dám lưu lại nữa, bèn trở về đem sự tình nói ra cho nàng cùng Mịch La.
Nàng trong lòng vừa sợ vừa vội, nhưng điều đại phi nói rất đúng, hơn nữa, việc này có đi cầu Kiều Chấn Trữ cũng vô ích, sự tình liên quan đến họa diệt tộc, Kiều Chấn Trữ tất sẽ không cứu.
Còn nếu đi nói với Tào Chiêu Nam hay quân sĩ của Đông Lăng, chuyện Bắc địa phải lãnh hình phạt cũng là không thể tránh, mà Kiều Tào hai người lúc này cũng không có ở đây.
Mịch La cũng kinh hãi, lo lắng cũng không thua gì nàng.
Nàng nhanh thu lại tâm trí, nghĩ nghĩ một chút liền hỏi Mỹ Nhân thái độ của Kiều Mi lúc đó như thế nào.
Mỹ Nhân nói, Kiều Mi tựa hồ muốn cứu người, nhưng đại phi lại ra sức ngăn cản, phái Đô Mã trông trừng nàng ta, tuyệt không cho nàng ta bước ra ngoài.
Nàng trong lòng đắn đo, cuối cùng quyết định tới gặp Kiều Mi.
Đô Mã đã phụng mệnh đại phi không cho Kiều Mi ra vào, nhưng chung quy cũng bán cho nàng một cái nhân tình, lúc nàng đến cũng giả vờ như không nhìn thấy nàng.
……….
Từ bên trong lều của Kiều Mi bước ra ngoài, nàng ngưng mắt nhìn bầu trời đêm đầy sao trên đỉnh đầu, xoa nhẹ mặt nạ da người đeo trên mặt, đem Kiều Mi oán thầm vài lần trong bụng, sau đó hướng tới Văn lâu.
Kiều Mi và nàng mới vừa làm một cái giao dịch.
Cũng giống như Kiều Dung, Kiều Mi cũng đã đem lòng si mê thái tử, nghĩ muốn cứu hắn, nhưng cũng lo lắng sẽ rước họa vào thân.
Vừa rồi Kiều Mi đã đưa cho nàng loại giải dược mà đại phi mới bào chế, loại giải dược mới này trong tay Kiều Mi cũng không có nhiều, chỉ có thể đưa nàng hai viên, đồng thời, nàng cũng tự mình uống vào một loại độc dược Kiều Mi đưa cho, mang theo mặt nạ cải trang thành Kiều Mi đi cứu thái tử.
Giao dịch của giữa các nàng chính là: nếu nàng có thể cứu thái tử, sẽ nói với thái tử rằng Kiều Dung hại hắn tiến vào văn lâu khiến hắn bị trúng độc, còn Kiều Mi đến để cứu hắn.
Nếu ngược lại, không cứu được thái tử thì thái tử chết chính vì hắn tự mình đi lạc tới văn lâu.
Nếu nàng làm trái với ước định đó, Kiều Mi sẽ không đưa nàng giải dược và nàng sẽ chết.
…………
Văn lâu thật sự rất rộng lớn, trên nóc lâu vẽ một bức họa cực kỳ xinh đẹp tinh xảo.
Đáng tiếc, một nơi đẹp như vậy lại chỉ dùng để nuôi độc trùng mà thôi.
Nàng tìm được hắn ở hành lang lầu thứ ba, hoàn toàn không ngờ rằng hắn có thể tự mình thoát ra khỏi căn phòng đó.
Hắn một thân trường bào xanh thẫm, dựa người vào lan can, bán híp mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Mâu quang màu đục lóe lên một tia tà mị.
Ánh mắt hắn trở nên mờ mịt, vần trán trắng xanh, môi hắn đã chuyển sang màu thâm đen, nàng biết hắn sắp không chống đỡ được nữa.
Nhìn thấy nàng lo lắng hướng hắn chạy đến, hắn khẽ cười nói: “Không phải đã đi rồi sao? Sao còn trở lại?”
Giọng nói hắn chứa đầy sự mỉa mai.
Đây là lần đầu tiên nàng cùng “Tần Ca” tái kiến, chính là nàng có thể nói cái gì lúc này, cái gì cũng không thể! Nàng chỉ thản nhiên trả lời một câu: “Vừa rồi người đó không phải ta, là muội muội Kiều Dung của ta dịch dung mà thôi”, sau đó liền không nói thêm gì nữa.
Nàng tháo tiểu hà bao buộc trên thắt lưng, đem viên thuốc đổ ra _ là một viên thuốc thứ nhất cộng với một nửa viên thứ hai.
Kiều Mi trước đó đưa nàng hai viên, nhưng nàng sợ hắn trúng độc đã sâu, cho nên chính mình không dám ăn đủ một viên, chỉ ăn một nửa, giữ lại một nửa.
Nàng đưa một viên thuốc cho hắn, nhưng hắn lại như có hứng thú nhìn chằm chằm vào nửa viên thuốc còn lại trên tay nàng: “Nửa viên thuốc đó là gì? Không thể để cho ta ăn sao?”
Nàng đột nhiên nhớ tới Tần Ca, lạnh lùng nói: “Ta cũng chỉ có hai viên mà thôi, nửa viên thuốc này là của ta”
Hắn tựa hồ ngẩn ra, khóe môi hơi khiêu, tiếp nhận viên thuốc, nuốt xuống.
Nàng đỡ hắn đứng dậy.
Hắn uống giải dược chậm trễ, cho nên vừa mới đi vài bước liền chống đỡ không được, bỗng nhiên cả người đổ nhào vào lòng nàng.
Tuy mới chỉ là thiếu niên, nhưng vóc người hắn thật to lớn, nàng bị hắn đè nặng, trong lòng vừa sợ vừa vội.
Đỡ hắn đi được vài bước nữa, lại cảm giác tim mình đập khẩn trương lên, ngực nôn nao khó chịu.
Nàng biết, nàng cũng sắp chống đỡ không được.
Nàng đang muốn uống thuốc, lại do dự một chút, rốt cuộc đem nửa viên thuốc còn lại đưa đến bên miệng hắn.
Sắc mặt hắn khẽ đổi, còn đang muốn nói gì nữa lại đột nhiên ngất đi.
Nàng cắn chặt răng, rốt cuộc ngậm lấy nửa viên thuốc dùng miệng cạy đôi môi đang mím chặt của hắn ra……..