Sau vị đại hán tên gọi Đô Mã liền được Kiều Chấn trữ nhìn trúng công phu bắn cung cưỡi ngựa của hắn, ban cho hắn chức vụ, dạy các công chúa bắn cung, cưỡi ngựa.
Còn tiểu cô nương kia liền theo nàng làm nha hoàn, cùng với nha đầu trước đó được bố trí theo hầu hạ nàng.
Nàng cho bọn họ cái tên mới, chính là Tứ Đại – Mỹ Nhân.
Mỹ Nhân nguyên là con gái một vị phó tướng ở Đông Lăng, vị phó tướng kia võ công vô cùng tốt, thái độ làm người chính trực, không giỏi xu nịnh, sau vì đắc tội với người quyền quý mà lãnh đại hình.
Hắn chịu đại hình mà chết, còn gia quyến bị đày đến Bắc địa, mẫu thân của Mỹ Nhân trên đường lưu đày không may mắc bệnh mà chết.
Cứ như vậy, nàng dưới thân phận đứa nhỏ “Kiều Sở” mười hai tuổi, mang theo linh hồn đã hai mươi bốn tuổi, mang theo Tứ Đại Mỹ Nhân, cùng vị mẫu thân cùng nàng cơ cực giống nhau là Mịch La, đến nay đã được hai năm.
Nàng lại không ngờ rằng vào năm nàng mười bốn tuổi, thái tử lại lấy thân phận là con tin mà đến Bắc địa.
Trong đêm long trọng nghênh đón thái tử Đông Lăng đó, nàng đứng trong đám người náo nhiệt nhìn đến hắn.
Phượng Thanh đại phi trước đó đã hạ lệnh không cho phép nàng và Mịch La bước chân ra ngoài, chỉ cho các nàng trộn lẫn trong đám người tộc nhân ở một chỗ phía xa.
Chỉ vừa nhìn đến hắn một khắc, tim của nàng lại thiếu chút nữa ngừng đập.
Người đó đứng bên cạnh Kiều Chấn Trữ, ánh lửa trại chói lọi hắt lên dung nhan tuấn mĩ, một thân nguyệt sắc như thủy tinh, dưới lông mày kiếm là tròng mắt đen như mực, tựa như những viên ngọc bích.
Chính là…Tần Ca.
Không, không phải Tần Ca, hắn là thái tử Đông Lăng Thượng Quan Kinh Hạo.
Chỉ là, khóe môi hắn mặc dù đang cười, bộ dáng tuấn mỹ vô song, nhưng trong mắt hắn ẩn ẩn phát ra một tia thâm trầm sơ mạc.
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên chỉ hơn mười tuổi, nhưng nàng cảm giác chính mình không thể nhìn ra tâm tư của hắn.
Một chút cũng không nhìn ra.
Kiều Chấn Trữ vẻ mặt đầy hưng phấn, lần tượt giới thiệu đám nữ nhân của hắn với Thượng Quan Kinh Hạo.
Hầu hạ bên cạnh Thượng Quan Kinh Hạo là vị đại thái giám Tào Chiêu Nam đầy lão luyện, khéo léo, giỏi đàm tiếu uống rượu, còn hắn bên miệng vẫn luôn nhợt nhạt ý cười.
Mỗi khi Tần Ca nói cười là khi hắn cảm thấy hứng thú, tại thời điểm Kiều Chấn Trữ giới thiệu Kiều Mi, hắn nhìn nàng ta thật lâu.
Kiều Chấn Trữ khẽ chạm Phượng Thanh, Phượng Thanh đại phi liền nhẹ nhàng kéo kéo Kiều Mi, Kiều Mi ngượng ngùng hạ giọng nói: “Điện hạ mới tới Bắc địa, Kiều Mi nguyện chỉ dẫn đường, đưa điện hạ đi quan sát xung quanh một chút”
“Vậy làm phiền nhị công chúa”
Thái tử dứt lời, ánh mắt khẽ nâng, lại thản nhiên hỏi: “Chúng ta nói chuyện cũng đã lâu, nhưng tại sao lại không thấy Tam công chúa?”
Sắc mặt Phượng Thanh khẽ biến.
Nàng ở trong đám người run rẩy, kinh ngạc nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nghĩ tới muốn bước ra ngoài, lại thình lình nghe Kiều Chấn Trữ ho nhẹ một tiếng, một đạo âm thanh trầm thấp sau lưng nàng liền vang lên: “Công chúa, lãnh chủ nói Mịch La phu nhân đêm nay ngủ trong lều của lãnh chủ”
Câu này ý vị như thế nào, nàng hiểu rất rõ ràng.
Trừ phi nàng muốn Mịch La chịu khổ.
Nàng lạnh lùng cười, dừng bước chân, nhẹ giọng hỏi lại: “Đô Mã, ngươi báo đáp ân nhân như vậy sao?”
……………
Buổi chiều đầu tiên hắn tới Bắc địa liền cứ như vậy qua đi.
Sang ngày thứ hai lại xảy ra đại sự.
Đêm khuya vắng lặng, nàng nhờ Mỹ Nhân tìm cách giúp nàng truyền thư cho thái tử.
Mỹ Nhân tuổi tuy nhỏ nhưng tài cao, tính tình lại trầm tĩnh.
Trong lều của thái tử mặc dù có người canh gác, nhưng đều là vệ quân của Đông Lăng, còn những thủ vệ được Kiều Chấn Trữ phái tới đều bị Tào Chiêu Nam an bài ở phạm vi bên ngoài.
Thái tử tới Bắc địa, là Vinh Thụy hoàng đế muốn bày tỏ sự tín thành đối với ân huệ của Bắc địa dưới thân phận là con tin(2), vị đại thái giám này sao có thể bỏ qua vệ quân của mình mà dùng thủ vệ của Bắc địa?
Tuy việc truyền tin là rất khó, nhưng Mỹ Nhân chỉ cần tránh khỏi vệ quân của Bắc địa, đem thư từ giao cho quân sĩ Đông Lăng, như vậy liền có thể truyền được thư tới tay thái tử.
Nhưng lúc Mỹ Nhân trở về gặp nàng, vẻ mặt lại đầy sự kinh sợ, nói với nàng một chuyện.
Thì ra khi Mỹ Nhân tới gần doanh trướng của thái tử, ẩn mình ở chỗ tối chờ thời cơ, bất ngờ nhìn thấy Kiều Mi thần sắc hoảng sợ từ hướng Văn lâu bước ra, kích động nghiêng ngả lảo đảo trở về.
Kiều Mi dung mạo xinh đẹp, nhưng không phải kiểu nữ tử chỉ biết vênh váo, suy nghĩ nông cạn, ngược lại, người thiếu nữ này trí tuệ hơn người, lòng dạ thâm sâu khó lường, tính tình cực kỳ trầm ổn.
Đây là lần đầu tiên Mỹ Nhân nhìn thấy nàng ta có bộ dáng kích động như vậy.
Vì vậy, Mỹ Nhân không suy nghĩ nhiều liền theo đuôi Kiều Mi tới gần lều của Đại phi Phượng Thanh, lòng chỉ sợ Kiều Mi lại nảy sinh mưu kế gì để hại chủ tử mình.
Dù sao, hai năm qua, Kiều Mi có vài lần đối tốt với nàng, cho nàng y phục cũng không ít.
Cũng may mắn là Kiều Chấn Trữ mặc dù bạc tình, nhưng rốt cuộc vẫn có một chút niệm tình cũ, cho nên không cho phép đại phi sát hại hay tổn thương hai mẹ con nàng.
Mỗi lần đại phi tính kế, nàng cũng chỉ chịu đựng, cũng không đánh trả, chị sợ làm tổn hại tới Mịch La mà thôi.
Không ngờ, Mỹ Nhân đứng bên ngoài lều của đại phi nghe ra được một sự tình.
Nguyên lai, Kiều Mi đã hẹn thái tử buổi tối đến Văn lâu gặp mặt.
Văn lâu này cũng là một nơi rất đáng sợ, chính là nơi Phượng Thanh đại phi dùng để nuôi độc trùng.
Văn lâu xây dựng cực kỳ xa hoa, lộng lẫy, mỗi phòng đều có nuôi những đủ các loại độc trùng xinh đẹp, bên trong phòng luôn có khí độc lượn lờ, đương nhiên cũng có phòng dùng để nghỉ ngơi.
Nếu muốn bước vào bên trong Văn lâu này, trước hết cần có giải dược do đại phi bào chế, nếu không, phàm là người bước vào, chưa nói sẽ chắc chắn bị độc trùng kia giết chết, chỉ cần bị loại độc khí bên trong phòng tiến nhập vào cơ thể, tổn hại đến tâm mạch, lập tức liền mất mạng.
Đương nhiên là loại giải dược này rất khó bào chế, thứ nhất là phải sử dụng đến nhiều loại dược liệu quý hiếm phức tạp, nhất thời khó có thể gom góp được đầy đủ; thứ hai, đại phi xây dựng nên nơi này mục đích là dùng để nuôi độc, liền tuyệt đối không nghĩ muốn bất kỳ ai có thể tùy tiện đi vào, cho nên loại giải dược này cách một thời gian ngắn mới bào chế một lần, chỉ dành cho đại phi tự mình vào quan sát độc trùng, chính vì vậy, cho dù có là đại phi, giải dược trong tay cũng rất có hạn.
Kiều Mi ái mộ thái tử, muốn bí mật gặp riêng thái tử, nhưng trên sa mạc rộng lớn này nơi có thể gặp mặt chỉ có thể là bên trong những chiếc lều.
Nhưng nếu gặp mặt bên trong lều thật sự là không tiện, nếu đem thái tử tới lều của mình, sợ là sẽ bị người khác đàm tiếu, còn nếu tự mình tới doanh trướng của thái tử, như vậy thì quá thân mật, cũng là bất tiện.
Cuối cùng Kiều Mi đành trộm một ít giải dược của mẫu thân, hẹn thái tử tới văn lâu.
Vừa vặn Tào Chiêu Nam và Kiều Chấn Trữ đang ra ngoài thị sát chỉnh đốn quân vụ cách đây hơn mười dặm, không có ai ràng buộc, thái tử giống như nổi hứng thú, liền đi cùng Kiều Mi.
Nào ngờ giải dược không có tác dụng.
Hai người bọn họ lúc tiến vào bên trong văn lâu, chính lúc hai người đang nói chuyện, thái tử lại đột nhiên ngất đi.
Kiều Mi hoảng hốt, nhất thời cũng cảm giác trong bụng khó chịu, sắp mất đi ý thức, nàng bối rối vội vàng trở về.