Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 434






Một thứ gì đó lành lạnh rơi lên gáy, không hiểu sao một cảm giác thương hận dâng lên khiến nàng sực tỉnh, lập tức đẩy tân đế ra, cánh tay tân đế thả lỏng nhưng vẫn kiên cường giữ chặt lấy hai vai nàng, chỉ một kẽ hở tách ra đó cũng đủ để nàng nhìn thấy nước mắt trong mắt hắn, mỗi một giọt lóng lánh đều phát ra một sự cuồng nhiệt.

Vẻ mặt này không thích hợp đối với một người xưa nay luôn điềm tĩnh trang nghiêm như hắn.

Mà nàng sao có thể là Kiều Sở được?
Trong lòng Tiểu Man thống hận, chỉ cảm thấy thật nực cười, một cỗ bi thương dâng trào tự đáy lòng, nghiến răng quát: “Buông ra, ta không phải Kiều Sở, ai nói ta là Kiều Sở!”
Trong lòng tân đế lúc này là cực kỳ vui sướng, nếu không hắn đâu có trước mặt mọi người bất chấp tất cả mà ôm nàng như vậy, chỉ sợ nàng sẽ lập tức biến mất.

Hắn hiểu được mặc dù Tiểu Man đã mất trí nhớ nhưng nàng vẫn hận hắn, đang muốn đuổi tất cả mọi người đi rồi đưa nàng về tẩm điện thì ngoài đình có tiếng người hét lên: “Thượng Quan Kinh Hồng, buông nàng ra”
Tiểu Man đang giãy dụa nghe thấy tiếng người đó lập tức quay đầu nhìn lại, quả thấy Thượng Quan Kinh Thông đang lao tới.

“Kinh Thông, Kinh Thông….



Tiểu Man gọi hắn, lòng tân đế trầm xuống, đưa mắt ra hiệu cho lão Thiết và Tả Binh, hai người lập tức phi thân lên chắn phía trước Thượng Quan Kinh Thông, vốn với võ công của Thượng Quan Kinh Thông thì đám cấm quân không phải là đối thủ nhưng bởi vì là lão Thiết và Tả Binh cùng hợp lực cho nên hắn nhất thời không thể thoát thân được, cả Cảnh Bình, Cảnh Thanh cũng nhìn nhau gật đầu một cái, sau đó dẫn theo một đám cấm quân thủ vệ bao vây xung quanh.

Những người khác đều cả kinh không biết phải làm thế nào cho phải, trừ bỏ số ít người thầm nghĩ Tiểu Man có thể là Kiều Sở thật ra, còn lại tuyệt đại đa số những người còn lại đều nghĩ Kiều Sở đã chết, nhưng nếu tân đế nói Tiểu Man là Kiều Sở, vậy thì nàng chính là Kiều Sở.

Ai cũng nghĩ tân đế mặc dù rất yêu Kiều Sở nhưng sau buổi đăng cơ, phủ nội vụ cũng bắt đầu tuyển tú nữ đưa vào cung học lễ nghi, cho nên có lẽ Kiều Sở đã dần rơi vào quên lãng, lão cung nhân khi giảng giải cho các tú nữ nói đến chuyện tân đế năm xưa sẽ nhắc đến Kiều phi, nhưng càng nhiều hơn là nói đến chuyện của hoàng hậu và hai vị quý phi mới sắc phong, để cho các vị iểu chủ này còn biết mà cẩn thận chú ý lời ăn tiếng nói.

Nhưng lúc này xem ra sự thật không phải như vậy.

Kiều Sở vẫn còn sống.

Tiểu Man hoàn toàn không biết người khác đang nghĩ gì, mà cho dù biết nàng cũng mặc kệ không quan tâm, lúc này nàng chỉ biết nhất định là Thượng Quan Kinh Thông hồi phủ không thấy nàng mới tìm đến đây…Nàng chỉ biết nhìn Thượng Quan Kinh Thông như phát cuồng đánh đổ cả một cây đại thụ trong Ngự hoa viên, bức lui cả lão Thiết và Tả Binh, lao về phía nàng.

Nàng vẫn luôn nghe người ta nói hắn là người giỏi võ, khí lực rất lớn, hiện giờ nhìn đến hắn như phát cuồng biến Ngự hoa viên thành một đống hỗn độn, cây đổ, lá bạt theo gió dọa cho quan lại, nữ quyến sợ hãi trốn tránh, tâm nàng như vỡ vụn.

Bọn họ đã nói về sau sẽ có một cuộc sống thật tốt.

Vô luận thế nào cũng phải cùng nhau sống thật hạnh phúc.

Nàng vì sao còn nghe theo lời hoàng hậu, sự sống chết của Thượng Quan Kinh Hồng thì liên quan gì tới nàng.

Cho dù nàng có là Kiều Sở đi nữa, thì người như Thượng Quan Kinh Hồng đáng để nàng quan tâm sao?
Không đáng.

Thật sự không đáng.

Nếu vừa rồi nàng không đến đây thì mọi chuyện đã không thành thế này.


Nàng đau đến nát tâm can, tất cả là do nàng, Tiểu Man thống khổ khóc rống lên: “Kinh Thông, xin lỗi chàng, Kinh Thông, Kinh Thông, đừng để mình bị thương…đừng mà”
“Tiểu Man, đừng sợ, ta nhất định sẽ đem nàng ra khỏi đây”
“Van cầu các người, Thiết thúc, Cảnh Bình, đừng đánh hắn…”
Nàng theo bản năng gọi tên những người đó, Cảnh Bình vốn đang đánh nhau, nghe được tiếng Tiểu Man khàn gọi, lại nhìn Thượng Quan Kinh Thông sắc áo màu trắng đã nhiễm đỏ, lòng có chút không đành, hai người bọn họ lẽ ra đã có thể cùng nhau sống một cuộc sống đơn giản và hạnh phúc, Tiểu Man giờ căn bản đã không còn là Kiều Sở, bọn hắn làm như vậy liệu có đúng không?
Lão Thiết và Tả Binh, một người tử trung vì tân đế, một người lãnh ngạnh vô tình, lão Thiết mặc dù có nhíu mày nhưng vẫn không dừng tay, dẫn cấm quân thị vệ xông lên.

Cả Yến Tử Hy cũng nhảy vào trận chiến, trường kiếm bên hông rút ra nhắm vào Thượng Quan Kinh Thông…
Trong mắt Tiểu Man ngập tràn nước mắt nhưng vẫn thấy rõ, Thượng Quan Kinh Thông cho dù liên tục thụ thương nhưng khóe miệng vẫn treo một ý cười nhìn nàng, nàng biết, hắn làm vậy vì không muốn nàng lo lắng, muốn nàng tin tưởng hắn nhất định đưa được nàng đi.

Tâm nàng như chết lặng, nàng lại biết bọn họ thật không thể đi được.

Nàng tuyệt vọng, rốt cuộc chậm rãi quay đầu nhìn tân đế: “Thượng Quan Kinh Hồng, không được giết hắn, ngươi muốn thế nào ta đều đáp ứng”
Tân đế vẫn luôn trầm mặc tới tận lúc này mới ghé miệng thì thầm bên tai nàng, nói nhỏ: “Tốt, Sở nhi, nàng cuối cùng đã hiểu được, hiểu được là tốt.

Tất cả những người trong Hạ vương phủ, kể cả hắn, ta muốn lấy mạng bọn họ rất dễ dàng”
Thanh âm hắn còn mang theo tuyệt vọng lớn hơn so với tuyệt vọng của nàng và Thượng Quan Kinh Thông gấp mấy lần, lạnh đến mức khiến nàng phát run, rõ ràng rành mạch, ngữ khí đạm mạc lại mang theo ý cười.

Nàng còn chưa hết run rẩy, hắn đã ra lệnh cho đám người lão Thiết dừng lại, nói với Yến hầu một câu “Gặp lại sau”, sau đó vứt lại đám người đang khiếp sợ sau lưng, ôm nàng rời khỏi Ngự hoa viên.


*****
Tẩm điện của tân đế.

Tiểu Man không nhúc nhích ngồi thu lu một góc giường, thẳng cho đến khi tân đế thay nàng cởi giày, ngồi lên giường ôm nàng vào lòng khiến nàng giật mình.

“Ta sẽ mau chóng khôi phục lại trí nhớ cho nàng, lúc đó nàng sẽ biết đối với nàng Thượng Quan Kinh Thông mãi mãi là bằng hữu…” Một nụ hôn ôn nhu rơi xuống trán, ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve gương mặt nàng: “Có đói bụng không, ta bảo ngự phòng làm cho nàng mấy món ngày xưa nàng thích ăn…”
Kinh Thông.

Tiểu Man lúc này như mới tỉnh lại từ trong mộng: “Ta không cần khôi phục trí nhớ, ta cũng không muốn ăn cơm, nói cho ta biết Kinh Thông ra sao rồi, ngươi đưa hắn đi đâu rồi?”
“Ta nhốt hắn trong đại lao, nàng ngoan ngoãn ăn cơm thì ta sẽ cho người đưa cơm cho hắn, nàng không ăn, hắn cũng phải chịu đói theo nàng”
Tiểu Man phẫn hận đến cực điểm, hai nắm tay siết lại thật chặt: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng tha cho hắn?”
“Quay về làm nữ nhân của ta, Kiều Sở”