Hai người đang đi thì Tiểu man nghe Lang Lâm Linh nói: “Thực ra có một chuyện muốn thương lượng với muội muội”
Tiểu Man giật mình, thầm nghĩ không biết là có chuyện gì.
Nàng thực sự chẳng muốn đi phỏng đoán chuyện người khác, thậm chí là chỉ một nét mặt, bởi vì thật sự mệt óc chết đi được, vì thế cũng không nhiều lời, chỉ gật gật đầu.
“Người trong nhà nên tỷ tỷ cũng không ngại nói thẳng, có chuyện này tỷ tỷ muốn muội muội giúp đỡ”
Tiểu Man cười thật thà: “Tiểu Man thì có thể giúp được gì cho nương nương a, nương nương nói đi”
Lang Lâm Linh trầm tư một lát mới thấp giọng nói: “Muội muội lát nữa có thể tìm cơ hội giúp ta khuyên nhủ hoàng thượng được không?”
Tiểu Man hồi hộp, người kia lại làm sao nữa a.
***
Ngự hoa viên.
Tân đế liếc nhìn mọi người, nhàn nhạt nói: “Nếu trẫm nhớ không nhầm các khanh ai cũng đã từng đấu cờ với trẫm rồi, còn ai muốn đấu với trẫm?”
Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng người nghe thì như có một áp lực vô hình đè nặng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Hoàng thượng cao minh, chúng thần hổ thẹn”
Vinh Thụy hoàng đế và Trữ vương âm thầm trao đổi ánh mắt, Trữ vương lại nhìn Tông Phác, thần sắc ai nấy đều ngưng trọng, Đông Ngưng lòng nóng như lửa đốt, đúng là về kỳ nghệ của Thượng Quan Kinh Hồng thì chưa có ai là chưa thử qua, còn nếu có ai chưa từng thử thì khẳng định cũng là người không tinh thông kỳ nghệ có đấu cũng vô dụng, hoặc giống như đám người Cảnh Bình khỏi mất công động thủ cho đỡ phải mất mặt, cả Trầm Thanh Linh và Kiều Mi cũng không có tác dụng.
Trong đầu đột nhiên lóe sáng, liền nhìn sang Yến Tử Hy: “Yến vương gia, ngài có thể đấu thắng hoàng thượng không, nếu có ngài có thể tặng phần thắng đó cho Đông Ngưng được không?”
Yến Tử Hy nghe vậy khẽ bật cười: “Tử Hy thật không tiếc đem phần thắng tặng công chúa, chỉ tiếc là về y thuật hoàng thượng đã là đại quốc thủ, mà về kỳ nghệ cũng như thế.
Trước khi công chúa đến Tử Hy đã cùng hoàng thượng đánh qua vài ván cờ, nhưng đều không nắm được phần thắng”
Đông Ngưng nghe vậy phát bực bội trong người, tân đế lại cười nói: “Yến hậu mới là danh thủ quốc gia, ngày đó khi Kinh Hồng bị giam trong ngục cũng may có Yến hậu âm thầm giúp đỡ”
Đông Ngưng giật mình, còn Trữ vương thì kinh hỉ: “Thì ra người đó chính là Yến hậu”
Tông Phác khẽ liếc Yến Tử Hy một cái, hai tay siết lại thật chặt, nếu không phải tại ngươi thì Đông Ngưng và Tả Binh đâu có…
Hết thảy mọi chuyện đã rõ ràng phần nào cho nên Tông Phác đương nhiên đã biết Tả Binh là ai.
Đông Ngưng nghe nhắc lại chuyện cũ trong lòng hơi căng thẳng, hơi nắm chặt lấy váy.
Nàng lặng lẽ nhìn Tả Binh, còn Tả Binh vẫn thản nhiên nhìn ván cờ của tân đế và Yến Tử Hy, tựa như thế cờ trên đó khiến hắn rất có hứng thú.
Đông Ngưng buồn bã, Tông Phác chứng kiến chỉ thấy tim mình đau thắt, lồng ngực như muốn nổ tung.
Ván cờ vẫn tiếp diễn.
Tân đế đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Yến hậu tìm kiếm lâu như vậy đã có chút tin tức nào của Vương phi hay chưa?”
Yến Tử Hy cười khổ, lắc đầu.
Tân đế lại nói: “Đông Lăng nếu có thể trợ giúp được gì Yến hậu cứ nói, đại đức của Yến hậu Kinh Hồng nhất định sẽ báo đáp, lần này sẽ viện trợ Yến hậu trở về nước, Yến quốc quân có thể vẫn chưa từ bỏ ý đồ”
“Đó là Tử Hy cam tâm tình nguyện, hoàng thượng đừng bận tâm, có thể được hoàng thượng trợ giúp chính là may mắn của Tử Hy, Tử Hy sẽ gửi lại hoàng thượng bức họa phu nhân…”
“Được”
“Ngoài ra, còn có một chuyện muốn thỉnh cầu hoàng thượng trợ giúp”
“Yến hậu cứ nói”
“Thê tử của Tử Hy là tôn thất Địch quốc, có một đệ đệ cùng cha khác mẹ đã thất lạc, thỉnh hoàng thượng giúp Tử Hy tìm người đó’
“Địch quốc?”
Trong mắt tân đế hơi sáng lên, bên môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Vinh Thụy hoàng đế khẽ lắc đầu, tiếp lời: “Địch quốc là quốc gia hiếu chiến nhất Vân Thương, mấy năm trước hồ đồ khởi đại loạn, chư vương chia rẽ, thế cục chật vật hơn Đông Lăng chúng ta rất nhiều”
Yến Tử Hy rủ mắt, bàn tay đang nắm quân cờ hơi khẽ run lên, có thể thấy được vị Yến hậu năng lực hơn người này cũng có nhiều việc phải lo lắng, chỉ không rõ là vì chuyện quốc gia của thê tử hay còn có chuyện gì khác.
Lát sau Yến Tử Hi mới nói: “Thế lực của thê tử ta đơn bạc, nếu không có người kế thừa, lãnh thổ của bộ tộc nàng sẽ bị tộc khác chiếm, nàng rời khỏi Yến quốc một phần là vì nảy sinh mâu thuẫn với mẫu thân của ta, hai tất cũng là vì muốn đi tìm vị đệ đệ kia, Tử Hy sẽ nói rõ hơn với hoàng thượng sau”
“Chuyện này cũng thật lạ, đệ đệ của vương phi vì sao lại mất tích đúng vào lúc này?”
Trữ vương khó hiểu hỏi, Yến Tử Hy nâng mắt chưa nói gì thì tân đế tinh ý đã cười nói: “Ngũ ca thật là, khoan hãy hỏi Yến hậu, ván cờ đang tới hồi gay cấn”
Trữ vương lập tức tỉnh ngộ, Yến Tử Hy có lẽ có lý do gì đó không tiện nói, nơi này lại đang nhiều người như vậy, vội cười xòa: “Ha ha, nên phạt nên phạt, là ta quấy rầy nhã hướng của hai người”
Tông Phác thì chú ý ánh mắt của Tả Binh thủy chung vẫn đặt ở ván cờ, tâm cười lạnh.
Ván cờ vẫn nghiêng về phía tân đế, Yến Tử Hy gần như đã bại, tân đế hạ xuống một quân cờ rồi nói: “Hôm nay dừng đấu cờ ở đây thôi, Yến hậu hãy theo trẫm đến thư phòng, phụ hoàng, nhi thần đi trước”
Vinh Thụy hoàng đế thở dài, Trữ vương, Tông Phác, Đông Ngưng sốt ruột chờ từ nãy giờ nhưng cũng đành bất lực, quan lại triều thần cũng nhẹ nhàng thở ra, đang định cáo lui thì Trầm Thanh Linh lại đột ngột lên tiếng: “Hoàng thượng, thần thiếp cũng muốn đấu với hoàng thượng một ván”
Nàng không cam tâm chịu bỏ cuộc như vậy, không đan tâm nhìn hắn tự hủy hoại thân thể như vậy được.
Lại thêm Thượng Quan Kinh Hồng đã rất lâu không nói với nàng một câu nào, thái độ hờ hững thờ ơ đó của hắn khiến nàng đau đến sắp phát điên rồi.
Kiều Mi cũng đột ngột xen lời: “Hoàng thượng, nếu Trầm tỷ tỷ đấu không lại, hoàng thượng cũng phải đấu với thần thiếp đó, người không được thiên vị”
Tân đế nhìn Kiều Mi, trầm tư một lúc mới gật đầu.
Trầm Thanh Linh cười lạnh.
Ta thua? Kiều Mi, à không, Kiều Nhược Tuyết, ta đêm nay cũng sẽ đến tìm hắn.
Hắn lập nàng làm phi nhất định thâm tâm có nghĩ đến nàng, vốn Phi Thiên luôn đối xử với nàng đặc biệt hơn hẳn những người khác, chỉ vì xuất hiện Kiều Nhược Lam mà cắt ngang, nàng tới giờ vẫn không tin là Phi Thiên yêu Kiều Nhược Lam! Người như Phi Thiên sao có thể yêu một người như Nhược Lam? Phi Thiên giờ như vậy chẳng qua là vì cảm giác áy náy của Thượng Quan Kinh Hồng đối với Kiều Sở.
Có điều, Nhược Lam lẫn Kiều Sở đều đã chết, mà Kiều Mi lại có nhan sắc khuynh thành, hắn bất quá là chơi đùa với nàng ta mà thôi, hắn hẳn là còn giận nàng gián tiếp hại chết Kiều Sở.
Trong lòng nàng hạ quyết tâm, ngồi vào chỗ Yến Tử Hy vừa nhường, tay vừa cầm lấy quân cờ thì đột nhiên nghe một giọng nói thanh thúy vang lên: “Tham kiến hoàng thượng, tham kiến thái thượng hoàng”
Mọi người thấy tân đế đang trầm mặc ngồi bên bàn cờ, nhưng khi thấy hoàng hậu dìu một nữ tử khác đi đến, tân đế lại lại nhiên chậm rãi đứng dậy.
Ai cũng ngạc nhiên, nhận ra nữ tử kia là tiểu thiếp của Hạ vương: Lâm Tiểu Man.
Lại không ai biết được thâm tâm hoàng đế lúc này ngầm nổi sóng.
Đêm qua khi hắn qua đêm trong phòng Kiều Mi, lúc ngủ nằm mộng lại nhìn thấy Lâm Tiểu Man mà không phải Nhược Lam, cũng không phải Kiều Sở.
Hắn hiện tại là hoàng đế, Đông Lăng đại cục cũng đang cần ổn định lại cho nên hắn đương nhiên phải giám sát để biết được mỗi người đang làm cái gì, cho nên hắn cũng biết hai ngày nay Thượng Quan Kinh Thông đan tính toán làm cái gì.
Hắn biết rõ và cũng không ngăn cản, bởi hắn cũng nghĩ Đông Lăng này không thích hợp với Tiểu Man.
Hắn cũng không cần phải để ý đến một nữ nhân không cùng mình có bất kỳ mối liên hệ nào.
Nhưng lúc này nhìn nàng thâm tâm hắn lại khác lạ thường, không phải nàng chẳng qua chỉ là một người có bộ dáng hơi giống Kiều Sở thôi hay sao.
Hắn điên rồi.
“Sao ngươi lại có mặt ở đây?”
Thanh âm tân đế mang chút lạnh lùng, tựa hồ cực kỳ không thích thấy nàng, Tiểu Man oán thầm trong bụng, trên mặt vẫn giả lả tươi cười giải thích: “Hoàng hậu nương nương vì lão nhân gia phân ưu gọi Tiểu Man tiến cung để bàn về chuyện hôn sự”
Ánh mắt tân đế càng thêm tối, Tiểu Man trong lòng lại mắng thêm hai câu mới nói tiếp: “Sau đó nghe bên này náo nhiệt mới cùng nương nương đến xem”
Tân đế nghe nàng nói xong lại không có bất kỳ phản ứng nào, còn cùng Trầm Thanh Linh bắt đầu chơi cờ, Tiểu Man hận đến mức muốn hất luôn cả bàn cờ của hắn, mà hắn sai người đưa ghế cho hoàng hậu ngồi còn nàng thì hắn lơ đi mặc kệ như không thấy.
Tiểu Man mặt mày nhăn nhó, ấm ức xoa bụng đứng một bên.
Đông Ngưng, Bội Lan với Thất vương phi thấy vậy không đành lòng, Đông Ngưng vừa mới đứng lên thì bắt gặp ánh mắt của tân đế, liền sợ hãi ngồi xuống.
Còn Vinh Thụy hoàng đế, trước đó có hỏi chuyện Phương Minh biết được sự thật chuyện giữa Trang Mẫn và Thượng Quan Kinh Hồng, hận Trang Mẫn, cũng giận lây qua Thượng Quan Kinh Thông cho nên cũng không ưa Tiểu Man, vì thế lại càng không cho người ban ghế cho nàng.
Tiểu Man đứng lâu bụng khó chịu, nhìn Trầm Thanh Linh đánh cờ thua phải nhường ghế lại cho Kiều Mi, ngón tay thon dài của tân đế thản nhiên gõ nhẹ mặt bàn, thản nhiên tươi cười, tựa như đánh cờ với Kiều Mi khiến hắn rất vui, trong lòng Tiểu Man lại càng ức chế tính bỏ về nhưng nhớ tới lời hoàng hậu nói, nghĩ tới thương thế của hắn…
Lúc này Lang Lâm Linh cũng hơi nhiếu mi nhìn nàng một cái, tân đế vẫn rất chăm chú vào ván cờ, còn Kiều Mi lại chẩm rãi ngẩng đầu vô cùng xinh đẹp cười với nàng một cái, nhân cơ hội trả cái thù trên điện.
Quan lại lẫn các mệnh phụ phu nhân đứng xung quanh cũng có không ít người tỏ ý cười nhạo như có như không.
Bởi vì bọn họ xem nàng chỉ là một tiểu thiếp của Kinh Thông nên khinh thường nàng sao?
Bởi vì nhìn nàng có mặt ở đây giống như diễn trò cười cho họ xem?
Tiểu Man cảm thấy uất ức, cảm thấy tròng mắt nóng lên, lấy tay gạt nhanh, lại thấy bàn tay thấm lạnh.
Dựa vào cái gì mà chỉ vì nàng có hơi giống Kiều Sở liền bị bọn họ đối xử như vậy?
Nàng không phải kẻ ngốc, nàng cũng có hỏi thăm từ miệng vài người cho nên cũng nghe ra được một số chuyện.
Vì cái gì vẫn đáp ứng giúp hoàng hậu cơ chứ?
Vì cái gì lại cho rằng Kiều Sở trong lòng Thượng Quan Kinh Hồng rất trọng yếu, cho nên chỉ cần nàng mở miệng hắn sẽ đồng ý?
Kiều Sở quan trọng với hắn tới mức nào mà đến cả lễ phong phi cũng không truy phong?
Là ai lúc đó nói_về sau ngươi không cần phải quỳ nữa.
Nàng siết chặt nắm tay, đỡ lấy bụng chậm rãi quỳ xuống, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, dân nữ có thể cầu hoàng thượng một chuyện được không?”
Ngự hoa viên sau giờ ngọ có chút tĩnh lặng cho nên nàng có thể nghe được rõ ràng cả tiếng quân cờ đặt xuống bàn, nhưng nàng không dám ngẩng đầu, mắt nàng đầy nước ngước lên chỉ khiến cho người khác thừa dịp cười nhạo, cho nên không biết là ai vừa hạ quân cờ, là hắn hay là Kiều Mi.
Trong mông lung nghe tiếng tân đế lạnh lùng truyền đến: “Chuyện gì?”
“Niệm công hộ quốc của Kinh Thông, hoàng thượng có thể đáp ứng cho dân nữ một việc nhỏ…”
“Đáp ứng ngươi? Vĩnh Duệ công chúa cũng là người có công, nhưng muốn được trẫm đáp ứng cũng cần phải nghĩ trăm phương nghìn kế mới được, còn ngươi dựa vào cái gì? Đến đây, nếu ngươi có thể đánh thắng trẫm một ván trẫm sẽ đáp ứng ngươi”
Tiểu Man giận đến mức cả người phát run, nhưng tính tình quật cường, nàng cắn răng để cho lời lẽ không yếu đuối: “Được, nhưng mà, nhưng mà…dân nữ xuất thân nông gia từ nhỏ đến lớn không hề học qua những thứ đó, nếu có gì không biết xin hoàng thượng chỉ giáo”
Không biết là ai bật cười khẽ, tiếp đó có thêm vài tiếng cười hùa theo, chính là cười nhạo nàng.
Nàng ngước mắt nhìn về phía phát ra tiếng cười, đó là một nữ tử rất đẹp nhìn qua có hơi giống Kiều Mi.
Thấy nàng nhìn nàng ta cũng kiêu ngạo nhìn lại nàng.
Nàng cắng răng chịu đựng cho tới lúc nam nhân cao cao tại thượng kia lạnh lùng “Ừ” một tiếng.
Nàng cười, trong đầu tự dung lại xuất hiện một câu nói, giọng nói khàn khàn lại mang chút tang thương mơ hồ lúc xa lúc gần thoát ra khỏi cửa miệng: “Tiểu Man không biết phải thế nào thắng được hoàng thượng, thỉnh cầu hoàng thượng chỉ cho Tiểu Man phương pháp tất thắng, một ván này Tiểu Man thắng liền tặng lại cho Vĩnh Duệ công chúa”
“Dân nữ cáo lui”
Nàng về sau sẽ không bao giờ cần phải bước chân vào cái nơi ô uế này nữa, chẳng sợ kháng chỉ.
Tiểu Man chống tay chậm rãi dứng dậy, dùng sức gạt nước mắt trên mặt, cũng không thèm nhìn mặt bất kỳ ai quay đầu đi, nhưng lúc đó bên tai lại vang lên tiếng đổ vỡ, tiếng những quân cờ rơi xuống đất, thanh thâm vang dội.
Nhưng nàng lúc này mặc kệ hết thảy, chẳng quan tâm là ai vừa hất đổ bàn cờ