Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 427






Hắn chính là Thượng Quan Kinh Hồng.
Thượng Quan Kinh Hồng trông rất yếu ớt, sắc mặt trắng bệch như màu tóc trên đầu.
Nhưng trong mắt hắn lại chứa một hào quang ấm áp, đạm mạc, tựa như thế gian hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nhưng chủ nhân của nó lại không hề cần đến.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kính ngưỡng khi nhìn hắn….
Thượng Quan Kinh Hồng ngày hôm nay không thể nghi ngờ là đã khôi phục lại kí ức của kiếp trước.
Giống như khi ở Thiên giới, hắn cao cao tại thượng, tâm chứa đựng vạn vật nhưng lại vô tình, trong mắt nhiều người hắn chính là vị Phật độc nhất vô nhị.
Độc nhất vô nhị ư?
Hắn ta và hắn từ lúc khai thiên lập địa là cùng cộng sinh, dựa vào cái gì chỉ mình hắn ta được chọn là người đứng đầu thiên địa!?
Nhưng quả thật tâm hắn đang rất hoang mang.
Hắn thua rồi sao?
Hắn thực sự đã thua rồi sao?
Mấy ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện khiến hắn không có thời gian chuyên tâm tu luyện, vốn định sau khi đăng cơ mới bắt đầu tu luyện hoàn lại hồn lực, giết chết hai đại cổ phật, thống ngự thiên hạ, dùng thần lực cường đại giúp mình quay về vị trí cũ.

Nhưng nếu như đêm nay hắn chết_tâm hắn thót một một cái, nếu như hắn chết tại đây, vậy thì hắn sẽ không thể quay về vị trí cũ, bởi vì lịch kiếp của hắn vốn đã thất bại, hắn đã hại chết quá nhiều người.
Lịch kiếp thất bại khiến hắn không thể quay về vị trí cũ một cách tự nhiên nữa, nếu giờ đây ngay cả thần lực cường đại giúp hắn quay về vị trí đó hắn cũng không đạt được, thì chuyện gì sẽ xảy ra cho hồn phách của hắn? Sẽ gia nhập vòng luân hồi lục đạo ư? Mà cho dù có gia nhập lục đạo luân hồi đi nữa thì với những nghiệp chướng hắn đã gây ra thì hắn sẽ đầu thai thành thứ gì? Súc sinh, ngạ quỷ, hay vĩnh viễn là quỷ hồn trôi giạt khắp thế gian?
“Phật chủ…..”
Bên tai vang lên thanh âm run rẩy của Vương Mãng và Mạc Tồn Phong, nháy mắt khiến lưng hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, từ lúc khai thiên lập địa đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ đến như vậy…
Hắn đảo mắt nhìn những người đứng cạnh Thượng Quan Kinh Hồng, có hoàng đế, Mạc Tồn Phong, Hạ Hải Băng, Tả Binh, Trữ vương, Lục thất, thập hoàng tử, thượng thư Lại bộ, Hình bộ; Tông Phác, Tần Đông Ngưng, Yến Tử Hi, Trầm Thanh Linh, Lang tướng quân, Lang Lâm Linh, lão Thiết cùng đám người Duệ vương phủ, hai nha đầu của Kiều Sở, Thượng Quan Kinh Thông và nữ tử tên Tiểu Man.
Bên đó bất quá cũng chỉ hơn hai mươi người, bên hắn cũng có hơn mười người, hắn sợ cái gì?
Hắn vừa mới hơi thả lỏng một chút lại đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo cùng với nỗi sợ_hy vọng chợt tắt, sợ hãi dâng lên càng khiến người ta run rẩy.
Hắn sao có thể quên được, rằng dù là Thượng Quan Kinh Hồng hay là Phi Thiên đi nữa thì vẫn là con người đó, người luôn khiến cho hắn không thể nào nắm chắc mọi chuyện.
Hắn sao có thể không nghĩ đến, những con người này xuất hiện ở đây, vậy bốn phía sao có thể không có mai phục cho được.
Hắn thua rồi!
Lần này hắn cảm giác được rõ ràng là hắn thua rồi!
Hắn căn bản còn có trong tay bốn mươi lăm vạn binh mã để cùng người này quyết đấu, vậy mà cuối cùng lại thua ở lâm đạo hẻo lánh này thật sao?
Hắn không bằng Thượng Quan Kinh Hồng ư?
Thượng Quan Kinh Hồng biết được hắn ở chỗ này, hắn vốn nhắm mắt bật cười, nghĩ tới đó khó chịu hung tợn mở mắt ra, trầm giọng hỏi: “Làm thế nào ngươi biết ta ở đây? Chẳng lẽ ngươi đã khôi phục lại pháp lực?”
Thượng Quan Kinh Hồng không đáp, chỉ khẽ liếc mắt sang bên cạnh, theo đó có một người từ trong rừng bước ra.
Chính là nữ tử mà hắn vừa cáo biệt cách đây một ngày, nữ tử có dung mạo đẹp đẽ cao quý, ánh mắt thi thoảng lộ ra một cỗ dã tâm.

“Là Thái Trữ?”
Thượng Quan Kinh Hạo sửng sốt, cả Vương, Mãng hai người cũng giật mình, một cơn thịnh nộ lan ra khắp lồng ngực Thượng Quan Kinh Hạo, hận không thể lập lức bóp chết nữ tử này, dương ngón tay chỉ vào Thái Trữ: “Ngươi phản bội ta? Mười vạn binh sĩ Tây Hạ của ngươi chết dưới tay Thượng Quan Kinh Hồng, Yến Tử Hi trợ giúp cho Thượng Quan Kinh Hồng, cái chết của Thuần Phong suy cho cùng cũng là do hắn, vậy mà ngươi lại quên mất thù nước thù nhà, vì hắn mà phản bội ta?”
Không chỉ Thái tử mà cả những người đứng bên Thượng Quan Kinh Hồng cũng giật mình không kém, tối hôm qua bọn họ chỉ nghe lão Thiết truyền lời của Thượng Quan Kinh Hồng, nói là đêm nay sẽ đi gặp Thượng Quan Kinh Hạo, mọi người mừng rỡ theo hắn đến đây nhưng cũng không biết vì sao Thượng Quan Kinh Hồng biết được tung tích của Thượng Quan Kinh Hạo, thẳng cho tới tận lúc Thái Trữ xuất hiện.
Thái Trữ nhẹ nhàng cười, ngắm nghía chiếc khăn quàng trên cổ mình, trên chiếc khăn vẫn lưu lại dấu vết từng bị kéo cắt xé.
Có người nhận ra, kia chính là chiếc khăn mà Thái Trữ đã từng tặng cho Thượng Quan Kinh Hồng trong một lần cung yến, nhưng khi đó Thượng Quan Kinh Hồng lại đem nó tặng lại cho Kiều Sở.
“Ngươi vẫn yêu hắn? Thái Trữ, ngươi điên rồi, ngươi vì hắn mà bán đứng chính quốc gia của mình?”
Thượng Quan Kinh Hạo cười lạnh, cũng là nói ra sự kinh hãi trong lòng những người còn lại.
Thái Trữ vẫn cười, bờ môi đỏ mọng phá lệ kiều diễm khác hẳn ngày thường.
“Đúng vậy, ta thích hắn, nữ tử Tây Hạ chúng ta dám yêu dám hận, có cái gì không dám thừa nhận”
Nàng chậm rãi nâng bàn tay phải lên, ép giữa những ngón tay dài thon gọn của nàng rõ ràng hiện lên ba chiếc ngân châm: “Ta thậm chí có thể nói cho ngươi biết, Thuần Phong cũng chính là do ta gián tiếp hại chết.

Lúc ấy ta đứng bên cạnh hắn, là ta đã phóng châm vào lưng ngựa của hắn, khiến hắn ngã về hướng Tây Hạ vương đỡ một thương của Yến Tử Hi”
Mọi người nghe vậy đều kinh hãi, liên tục nhìn nàng, lại lặng lẽ nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, người trước sau như một vẫn duy trì nét mặt vô can mà nhìn Thượng Quan Kinh Hạo, giữ chặt Thượng Quan Kinh Hạo trong tầm mắt.
Thượng Quan Kinh Hạo nhìn chằm chằm Thái Trữ, nghiến răng: “Ngươi vì hắn mà cam nguyện phản quốc!”
Thái Trữ cười lắc đầu, bình tĩnh đón nhận ánh mắt như muốn giết người của hắn: “Phản quốc ư? Ta không phải ngươi, thái tử điện hạ.

Ta cho dù có yêu ai cũng sẽ không vì nam nhân đó mà bán đứng chính quốc gia của mình, ngươi căn bản không hiểu ta, lấy gì để ta phải toàn tâm toàn ý giúp ngươi?”
Nàng nói xong từ trong người lấy ra một bức thư tay.
Tiểu Man từ nãy giờ vẫn được Thượng Quan Kinh Thông ôm trong lòng, thấy vậy cũng sinh tò mò, bất giác giãy khỏi hắn để nhìn cho rõ bức thư trong tay Thái Trữ.
“Ngươi có còn nhớ ngày chúng ta hẹn gặp ở Thiên Hương các hay không? Hôm đó ta đã hẹn gặp cả Duệ vương và ngươi.

Tại cung yến, Duệ vương đã lấy lễ vật của ta tặng lại cho Kiều phi, sau ở Thiên Hương các hắn đem nó trả lại cho ta, ta lúc ấy rất giận hắn, nhưng sau lại phát hiện trong chiếc khăn đó có giấu một bức thư do chính hắn viết gửi cho ta”
Thái Trữ buông tay, bức thư rơi xuống đất.
Thượng Quan Kinh Hạo nhớ lại lúc hắn đến Thiên Hương các gặp Thái Trữ, nhìn thấy chiếc khăn rách nát trên tay nàng, còn tưởng nàng vì giận dữ mới xé nó để trút giận, thì ra….
Ánh mắt hắn trầm xuống, chậm rãi cúi người nhặt bức thư lên.
Chỉ thấy trên mặt giấy viết: “Xin công chúa hãy giữ vững tâm nguyện, công chúa có chí lớn, Thượng Quan Kinh Hồng ngày sau nếu có chưởng quốc, nhất định toàn lực trợ giúp công chúa hoàn thành nghiệp đế vương”
Phần lạc khoản in một con dấu triện đỏ thẫm của Duệ vương.
“Ta đã sớm biết ngươi là nữ nhân có dã tâm, ngươi là người trong vương tộc, ở Tây Hạ, ngươi có được địa vị phú quý, nếu ngươi trợ giúp ta đăng cơ thì vị trí quân hậu Đông Lăng tất sẽ là của ngươi, ngươi sẽ có được vị trí không nữ nhân nào sánh bằng, nhưng ngươi lại còn muốn xưng nữ đế?” Thượng Quan Kinh Hạo đọc nhanh bức thư, giật mình sửng sốt.
Thái Trữ thu lại ý cười, mặt mày trở nên nghiêm túc khiến người khác không khỏi căng thẳng.
Thái Trữ nhíu mày, chắp tay phía sau, hỏi ngược lại: “Có gì không thể? Ai nói nữ nhân không thể đăng cơ?”

“Vương huynh của ta đạt được vương vị, dã tâm tuy lớn nhưng năng lực không đủ, còn không biết dừng lại đúng lúc để cố gắng củng cố gia quốc, gây tổn hại đến phúc lợi quốc dân, suốt ngày chỉ lo tính toán làm thế nào mở rộng lãnh thổ, không tự biết Tây Hạ còn chưa đủ cường đại đến mức có thể thống nhất Vân Thương.

Cho dù có thể thắng được Đông Lăng, còn những quốc gia khác thì sao? Cơ nghiệp tổ tông sớm muộn gì cũng sẽ thua trong tay hắn, vương huynh của ta không xứng là vua của Tây Hạ”
“Ta biết, dù không có ta nói giúp, ngươi vẫn có thể thuận lợi đàm ước với Vương huynh, ta không thể ngăn cản vương huynh ta được, hắn tuyệt đối sẽ không nghe theo lời ta.

Vương huynh có ân nuôi dạy ta, ta không thể hạ sát thủ, nhưng việc Tây Hạ thua trận, Thuần Phong chết lại gây đả kích rất lớn, trong lòng vương huynh đã sinh do dự.

Hơn nữa sau khi ngươi rời đi, thám tử của ta đã báo với vương huynh rằng bộ tộc của Mịch La được ám vệ của Duệ vương tương trợ thành công vây khốn binh mã Bắc địa, cắt đứt đường lương thảo tiếp viện cho ngươi.

Vân Cơ cùng ta có quan hệ rất tốt, giúp ta khuyên vương huynh lui binh.

Ta sau khi báo tin cho Duệ vương cũng theo tới đây, đã một ngày một đêm, ta đoán hiện giờ quân Tây Hạ đã rút khỏi Đông Lăng”
“Thái tử điện hạ, Thượng Quan Kinh Hồng không yêu ta nhưng hắn tôn trọng ta, biết được ta chân chính muốn có thứ gì.

Ngươi cho ta vị trí hoàng hậu Đông Lăng, với ta cũng chẳng phải thứ gì to tát.

Ta, Yến hầu, Duệ vương đều giống nhau không chủ chiến, mà là thiên hạ cùng cộng sinh”
Nghĩa là nàng ta chọn Thượng Quan Kinh Hồng chứ không chọn hắn?
Binh mã Bắc địa cũng bị nhốt?
Thì ra trước khi xuất binh Kháng thành, Thượng Quan Kinh Hồng đã chuẩn bị hết thảy_Thượng Quan Kinh Hạo nghe vậy, siết chặt nắm đấm, thật lâu sau mới bật cười một tràng dài, lạnh lùng nhìn Yến Tử Hi: “Cả Yến vương gia cũng đã lập minh ước với Bát đệ của cô từ trước rồi?”
Yến Tử Hi gật đầu: “Phụ thân của Tử Hi với Lang gia có quan hệ nhiều đời, Tử Hi đến Đông Lăng, một là để tìm thê tử, hai cũng vì ưng thuận Lang Tương đến trợ giúp Hiền vương.

Kì thực Yến vương vốn tính toán sẽ cùng Tây Hạ liên thủ chiếm Đông Lăng chia lãnh thổ, Tử Hi cũng không chủ chiến, nhưng quân mệnh không thể làm trái, mãi cho tới cái đêm ta đến Thiên Hương các nhìn thấy những hành động của Thuần Phong, ta liền kiên định tuyệt không tương trợ Tây Hạ, chỉ giúp Hiền vương đoạt quyền.

Sau đó, ta lại gặp Duệ vương ở Huyền Tương tửu lâu, Duệ vương dùng tiếng Yến quốc hỏi ta có đồng ý liên thủ, thê tử của ta có dung mạo xấu xí, ta yêu nàng, coi nàng như báu vật trân quý, mà Kiều phi của Duệ vương trên mặt có sẹo, Duệ vương cũng lại cũng cực kỳ yêu nàng, hoàn cảnh của ta và hắn giống nhau khiến ta sinh thiện cảm”
“Duệ vương đã đưa cho ta xem tín thư của Lang tướng quân, qua đó ta biết được Lang tướng quân muốn trợ giúp Duệ vương chứ không phải Hiền vương, huống chi ta và Duệ vương tầm nhìn giống nhau, đều hướng tới thái bình thiên hạ, hắn nói, thê tử Kiều Sở của hắn là người từ nơi khác đến, ngày xưa nàng đã từng nói nàng muốn nhìn thấy một thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lập nghiệp, cho nên hắn nguyện vì nàng mà tạo ra một thế gian an vui giống như nàng mong muốn.

Vì vậy Tử Hi đã không do dự chọn Duệ vương chứ không phải Hiền vương”

Thượng Quan Kinh Hạo nhẹ bật cười, chậm rãi nhìn sang Thượng Quan Kinh Hồng: “Bát đệ, tốt, tốt lắm, ngươi che giấu giỏi lắm_chuyện của Thiên Hương các, ngươi căn bản không phải tốt đẹp đi giúp hoa khôi xấu kia, chẳng qua là ngươi muốn diễn một vở kịch cho Yến Tử Hi xem để hắn từ bỏ hợp tác với Tây Hạ mà thôi”
Thượng Quan Kinh Hồng thủy chung chưa nói bất cứ cái gì, hoàng đế lại cười khổ, thần sắc phức tạp: “Đúng vậy, khi Yến hầu đến Đông Lăng, trẫm thông qua tin tức thám tử hồi báo mà biết được, một khi trẫm hạ chiếu truyền ngôi thì Đông Lăng sẽ rất rối loạn, trẫm vẫn luôn lo lắng Tây Hạ sẽ cùng Yến quốc liên thủ đối phó Đông Lăng.

Khi đó Kinh Hồng đã nói với trẫm rằng hắn sẽ tìm cách ngăn hai nước liên thủ, nếu không xảy ra chuyện hắn và Kiều Sở cùng nhau rời khỏi Thiên Hương các ngày đó thì có lẽ trẫm đã hạ chiếu truyền ngôi cho hắn rồi.

Nếu trẫm chưa từng có suy nghĩ lấy mạng Kiều Sở, gây ra tất cả những chuyện sau đó, thì nghịch tử ngươi đã không thể hại nhiều mạng người như vậy được”
Thượng Quan Kinh Hạo bật cười to, giận giữ nhìn hoàng đế, rồi lại nhìn Yến Tử Hi: “Ngươi đã biết bọn họ diễn kịch lừa ngươi, thế nào, không thấy hối hận sao?”
Yến Tử Hi cười nhạt: “Sau có một đêm Duệ vương đã gặp ta giải thích mọi chuyện, mà cho dù có là diễn kịch thì đã sao, các Phật gia thường nói, sắc tức thị không, không tức thị sắc, hành động của Thuần Phong vốn xuất phát từ bản tính của hắn rồi, không phải là giả”
Thượng Quan Kinh Hạo sửng sốt, giận giữ gầm lên: “Ngươi thì biết cái gì, ngươi chỉ là một phàm nhân tầm thường, có tư cách gì giảng đạo với ta!”
Những ngày qua chiến sự căng thẳng, mà Thượng Quan Kinh Hồng lại kiệm lời không nói, cho nên mọi người vốn mờ mịt mãi đến tận lúc này mới hiểu rõ toàn bộ sự việc, lại nghe Thái Trữ và Yến Tử Hi nhắc đến Kiều Sở, nữ nhân ấy đã chết, tựa như không hề can dự vào bất cứ chuyện gì, nhưng hóa ra lại là người lưu lại dấu vết nhiều nhất, có ảnh hưởng lớn nhất.
Lang Lâm Linh và Trầm Thanh Linh lặng lẽ nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, người nọ vẫn là vẻ mặt không buồn không vui, tầm mắt trước sau vẫn không rời khỏi Thượng Quan Kinh Hạo, Lang Lâm Linh đau lòng quay đầu đi…còn Trầm Thanh Linh tự giễu cười, trong mắt ngập nước, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn không rời khỏi hắn.

Ngay thời điểm nhìn thấy hắn ôm lấy xác Kiều Sở trong quan tài, nàng cũng đã khôi phục lại trí nhớ kiếp trước.
Nàng vì hắn mà đến đây, nàng sao có thể buông hắn ra, sao nàng có thể buông tay hắn được.
…..
Thượng Quan Kinh Hồng…Tiểu Man cúi đầu nhíu mày, nhìn chằm chằm giày thêu của mình, lòng bỗng dưng sinh một cảm giác lạ đối với nam nhân đầu bạc kia.
Nàng ôm trán, suy nghĩ có chút rối loạn, giống như đang cố nhớ lại một việc gì đó mình đã quên, rồi lại cảm thấy đầu óc nháy mắt trống rỗng, một cánh tay kéo nàng ôm vào lòng, nàng ngẩng đầu nhìn ánh mắt sâu thẳm mang chút bi thương của Thượng Quan Kinh Thông, gắng nở nụ cười trấn an hắn.
Thượng Quan Kinh Hạo đột nhiên nhìn về phía hai người, khóe miệng tràn đầy vẻ châm chọc: “Khắp thiên hạ đều đã biết chuyện Trang phi, ngươi thế nhưng lại cam nguyện cùng một phe với tình nhân của chính mẫu thân mình?”
Trong mắt Thượng Quan Kinh Thông u tối đến cực điểm, nhưng lại khẽ cười: “Nhị ca nếu đã có bản lĩnh đi rêu rao chuyện đó khắp thiên hạ, vậy sao không tự mình nói ra Kiều Sở là do ai giết? Ta hận Thượng Quan Kinh Hồng, nhưng phải giết ngươi trước đã mới nói sau”
Thượng Quan Kinh Hạo trừng lớn đôi mắt, sau đó lại bật cười thật to.
“Được, được lắm, Phi Thiên ngươi vẫn là Phi Thiên, ca ca phải khen ngươi giỏi tính toán, khen ngươi thông minh không ai sánh bằng, trước khi trận chiến này diễn ra, việc gì nên làm, việc gì không nên làm ngươi đều tính toán tất cả.

Nhưng mà Kiều sở, không phải, Nhược Lam, Kiều Nhược Lam của ngươi đã chết, cả đời ta toan tính chỉ có quyền lực, còn ngươi ngàn vạn năm chấp niệm chỉ có mình tiểu yêu tinh đó mà thôi, nhưng nàng ta lẫn nghiệt chủng của các ngươi đã bị ta bóp chết, không bao giờ trở về bên cạnh ngươi được nữa.

Ta vốn cũng không muốn giết nàng, ta cũng thích nàng, chỉ trách nàng trước sau chỉ yêu một mình ngươi…Kiếp trước lẫn kiếp này nàng đều ngu ngốc như nhau.

Ta chạm vào nàng, nàng cự tuyệt, ta dùng vải bông bịt miệng nàng, nàng lại vẫn ngu ngốc gọi tên ngươi thẳng cho tới khi ngừng thở mới thôi.

Ngươi là người đứng đầu thiên địa thì đã thế nào, các ngươi vĩnh viễn không bao giờ có thể ở chung một chỗ”
“Phục Linh chuyển sang kiếp khác chính là Trầm Thanh Linh, khi nàng còn nhỏ có một đoạn thời gian bị hồn phách khác chiếm lấy thân thể ngay cả ta cũng không thể ngăn cản, hồn phách đó chính là Kiều Nhược Lam phải hay không? Nhất định là do ngươi đã dùng chú thuật với hồn phách của nàng, là kết giới bảo vệ lợi hại nhất ngươi cho nàng.

Ngươi đã đặt cược một ván bài lớn nhất thiên địa, ngươi muốn cho Kiều Nhược Lam sống lại…Nhưng ngươi thua rồi, hồn phách kiếp trước của nàng vốn đã yếu ớt, lần này nàng chết, chú thuật của ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo hộ hồn phách nàng được thêm vài ngày mà thôi.

Tất cả thần phật khắp thiên địa giờ đều đã bị hai lão lừa ngu ngốc kia phong ấn thần lực, không có thần lực, cho dù có là Thiên đế Long Phi Ly cũng không thể cứu được nàng…”

Phi Thiên?
Mọi người kinh sợ, Phi Thiên, chính là vị Phật thượng cổ trong truyền thuyết đó ư?
Còn ca ca của Phi Thiên chính là thiết diện Phật Thương Niệm?
Nghe nói Phi Thiên tâm chứa đựng vạn vật nhưng lại cũng là người vô tình nhất, còn thiết diện phật Thượng Niệm công chính nghiêm minh tâm không mang dục vọng… Sao sự thật lại…..
Hai người này liệu có đúng là hai đại phật chủ chuyển kiếp hay không?!
Thần nữ Phục Linh, cũng là một trong những vị thần thượng cổ trong truyền thuyết, là vị thần có trí tuệ vượt trội, truyền thuyết nói nàng là người mà Phi Thiên ái mộ, là nguyên nhân khiến Phi Thiên phải đọa phạm.
Vị thần nữ đó lại chính là Thanh Linh ư?
Còn Kiều Nhược Lam là ai?
Trong truyền thuyết không hề nghe nhắc đến nàng, nàng là vợ của Phi Thiên sao?
Nàng có phải là Kiều Sở?
Truyền thuyết sao có thể thành ra như vậy?
Mặt Trầm Thanh Linh đầy nước mắt, những người khác thì khiếp sợ, cũng cơ hồ đều nghĩ Thượng Quan Kinh Hồng sẽ không bao giờ bộc lộ bất kì cảm xúc gì, nhưng đột nhiên sấm chớp nổi lên, nghe Cảnh Thanh và Cảnh Bình hét một tiếng, Thượng Quan Kinh Hồng đột nhiên hất hai người bọn họ ra, từng bước tiến lên bóp chặt lấy cổ Thượng Quan Kinh Hạo.
Vương, Tào hai người tính ngăn lại nhưng lại bị lão Thiết, Hạ Hải Băng, Tả Bình và Yến Tử Hi bao vây.
Những sợi tóc bạc của Thượng Quan Kinh Hồng tản ra, ánh mắt sáng rực lộ ra một cỗ sát khí nguy hiểm, ấn chu sa đỏ thẫm trên trán như ẩn như hiện, đỏ như máu_nói đây chính là người đứng đầu vạn Phật, nhưng giờ phút này lại không mang một chút vẻ từ bi nào, máu tươi từ miệng hắn tràn ra, khóe miệng hắn mỉm cười, nhưng nụ cười lại mang một vẻ bi thương vô tận, tựa như khắp thế gian này không có thứ gì có thể khiến cho hắn thấy thoải mái.
Thời khắc ấy mọi người đột nhiên tin, rằng truyền thuyết không phải là bịa đặt.
Lại không một ai biết trong lòng Thượng Quan Kinh Hồng lúc này đang tuyệt vọng đến cỡ nào, từ lúc hắn mổ thi thể của nàng, hắn đã khôi phục lại một phần thần thức, còn một phần kí ức của hắn giống như bị ai đem chôn thật sâu ở một nơi nào đó trong đầu hắn, có một số việc hắn không nhớ, ví dụ như việc hắn từng dùng chú thuật bảo vệ Kiều Nhược Lam, hay chuyện hai đại cổ phật đã viên tịch.
Hắn chỉ biết là, tiểu hồ ly sẽ không cam nguyện ở lại bên cạnh hắn, nhưng nàng vẫn có thể sống.
Hắn chỉ là biết là nếu kiếp trước hắn có làm gì đó, thì tiểu hồ ly nàng vẫn còn có cơ hội sống.
Nguyên lai đã không thể.
Nàng đã hồn phi phách tán, hắn còn chống đỡ thân thể bất tử sắp mục nát này nữa để làm cái gì.
Không tiếc hết thảy vì nàng báo thù, vì tâm nguyện nhìn thấy một Đông Lăng thái bình yên vui của nàng mà làm mọi chuyện, hết thảy giờ đây còn có ý nghĩa gì.
Thì ra từ đầu chí cuối, từ lúc mẫu phi của hắn chết, người bầu bạn với hắn vẫn luôn luôn là nàng, là hồn phách của nàng trong thân thể của Trầm Thanh Linh đến an ủi hắn…
Hắn có được tất cả, nhưng lại chỉ muốn có một mình nàng.
Nhưng hắn đã mất nàng.
“Phi Thiên…Trong trận chiến này ta đã phạm vào giết chóc, nhưng ngươi vì tâm nguyện muốn thiên hạ thái bình của Kiều Nhược Lam cũng đã phạm vào giết chóc, ngươi cũng không thể quay về vị trí cũ được nữa…Thần lực hiện tại của ngươi chỉ là tạm thời mà thôi…Ngươi không thể giết ta, hai ta chỉ có thể cùng nhau tu luyện khôi phục lại thần lực, giết Nhiên Đăng, Thanh Bình cổ phật mới có thể cùng nhau quay về vị trí cũ, hưởng cuộc sống vĩnh hằng…Nữ nhân trên đời có vô số, không phải chỉ có một mình Kiều Nhược Lam!” Sắc mặt Thượng Quan Kinh Hạo tím đỏ, trong mắt lại mang cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm Thượng Quan Kinh Hồng, khàn giọng gầm nhẹ.
“Đừng, đừng giết hắn, Phi Thiên, giết hắn ngài cũng không sống được!”
Trầm Thanh Linh khóc lóc, chạy về phía hai người, những người khác khôi phục tinh thần cũng lao đến ngăn cản, nhưng từ lồng ngực Thượng Quan Kinh Hồng bỗng hiện lên một chữ “Vạn” màu lam phát sáng chói mắt, vầng sáng tạo thành một vòng kết giới, ánh sáng xé rách màn đêm, đem cả khu rừng rọi sáng như ban ngày.
Những ai tiến tới gần hắn đều bị ánh sáng đó hất văng ra xa.
Thượng Quan Kinh Hạo thét lên nhưng không cách nào thoát được, sắc mặt đã như tro tàn.
Ngay lúc tất cả mọi người đang tuyệt vọng, một cánh tay gầy nhỏ cầm một dải lụa màu lam chìa về phía kết giới, có ai đó khẽ hỏi: “Phi Thiên, đây có phải là đồ của ngài?”
***
Ánh mắt tất cả mọi người đều dán lên những tấm lụa màu lam trải trên đất__khi tân đế làm lễ đăng cơ, lại đem tất cả mọi vật trang trí đổi thành màu lam, khi mọi người còn đang chìm trong hồi ức chuyện xảy ra nửa tháng trước, thì trên điện Kim Loan, quan lễ nghi đã đọc xong hiến văn, tân đế cũng đã an tọa.
Tân đế ngồi thẳng lưng trên ghế rồng, dáng người thẳng tắp, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa đại điện như đang chờ một người nào đó, trong mắt lạnh lẽo đến cực điểm, tựa như nếu người nọ không xuất hiện, hắn sẽ trả bất cứ giá nào để lôi được người đó đến.