Hoàng cung, ngự hoa viên.
Bước vào ngự hoa viên, Thượng Quan Kinh Hạo mỉm cười, khoát khoát tay, mấy viên quan đang chuẩn bị bước qua đều thức thời thối lui không dám tới quấy rầy nữa.
Đằng trước hắn có mấy người đang chậm rãi bước đến, là Lang Tương, Hiền vương và đám người Thất hoàng tử.
Nhìn Hiền vương lại gợi hắn nhớ đến nam tử thần bí gần đây thường lui tới phủ Hiền vương, Yến Tử Hy.
Hắn biết người này, Yến quốc nay đã lớn mạnh, cũng chính là tấm rào cản cuối cùng của hắn trên con đường ngồi lên ngai vàng, nhưng mà không sao, vì hắn đã có đối sách.
Cả đám người Thất hoàng tử tốt nhất cũng không nên giữ lại.
Nhưng mấy việc này tạm thời gác qua một bên đã, quan trọng là buổi trưa hôm nay hắn đã nhận được một tin tức rất thú vị về Thượng Quan Kinh Hồng, có tin tức này trong tay thì Thượng Quan Kinh Hồng đừng mơ sẽ bước được ra khỏi Triêu Ca, bởi vì, một cái xác thì làm sao mà đi được nữa?
Nhưng mẫu thân cũng thật hiểu ý hắn, hắn chưa kịp làm gì mà bà đã đi trước một bước, bảo hoàng đế truyền Thượng Quan Kinh Hồng tiến cung.
Vừa rồi còn để Vương Mãng truyền lời lại cho hắn, nói bà muốn nhìn thử đứa con trai của người đó.
Có lẽ cái thông tin hắn vừa mới phát hiện đã không cần dùng đến nữa.
Mấy người này dĩ nhiên là tránh mặt hắn không kịp, mới phải bình tĩnh tiến lên cung kính chào hỏi hắn.
Sát ý tích tụ trong đáy mắt nhưng hắn chỉ cười bảo bọn họ không cần đa lễ, rồi đảo mắt nhìn sang một góc khác trong hoa viên.
Lang hậu, Trang phi, Lệ phi và mấy phi tần khác đều đứng ở bên đó, tuy tâm cơ mỗi người đều không đơn giản, nhưng lúc này cũng chỉ biết ném ánh mắt ghen tị nhìn hai người dẫn đầu đằng trước, là hoàng đế và mẫu thân của hắn.
Hoàng đế thương yêu ôm lấy Phương Phỉ, để nàng dựa vào người mình, tuy đã chữa trị nhiều năm nhưng nàng vẫn không thể đi lại như bình thường khiến hoàng đế rất đau lòng.
Giờ vẫn chưa đến lúc khai tiệc nên mọi người đều tập trung đi dạo ở ngự hoa viên, tắm nắng buổi chiều, thưởng thức hoa, ngắm mỹ nhân, tức cái người khi xưa chỉ biết danh không biết mặt, Phương Phỉ nương nương.
***
Duệ vương phủ.
Tiệc đáng ra sẽ không mời Duệ vương phủ, nhưng Phương Phỉ lại nói mình muốn gặp Duệ vương.
Tâm tư mỗi người đều bất an không rõ đây là điềm lành hay dữ, trước đó cũng vì bức bách mới muốn cầu cứu Phương Phỉ, nếu đúng như mẹ của Trầm Thanh Linh đã nói, rằng Phương Phỉ vẫn luôn áy náy vì cái chết của Bất Tạ, nghĩ Bất Tạ chết thảm một phần là do mình, vậy có thể bà sẽ niệm tình chịu nói giúp.
Ngược lại, nếu Phương Phỉ ngoan độc giống Thượng Quan Kinh Hạo thì lần tiến cung này dù có để Đông Ngưng dịch dung thành Bất Tạ thêm lần nữa có lẽ cũng chẳng cứu nổi Thượng Quan Kinh Hồng.
Vốn mọi người đã định tìm cách để Thượng Quan Kinh Hồng rút lui an toàn, ẩn nấp chờ thời cơ, tuy là nghe có vẻ quá mức ảo tưởng, cả Tông Phác với Trữ vương ở lại cũng nguy hiểm cận kề, nhưng bọn họ vẫn nuôi một tia hy vọng, không ngờ lại vấp phải chuyện này.
Trữ vương với Tông Phác sau khi bàn bạc với nhau, dứt khoát vỗ bàn đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta phải bỏ trốn”
Trầm Thanh Linh không tán thành: “Nói không chừng Phương Phỉ lại là một cơ hội lớn cho Kinh Hồng”
Đông Ngưng chầm chậm lắc đầu, thần sắc kiên định: “Ngươi cho rằng Phương Phỉ sẽ bỏ mặc chính đứa con đẻ của mình để đi giúp Kinh Hồng ca ca? Nghe thật nực cười, ta cam đoan bà ta vốn chẳng có một chút gì gọi là áy náy với Thường phi nương nương!”
Nghe giọng điệu chống đối của Đông Ngưng, Trầm Thanh Linh lạnh lùng nổi giận: “Ta nói Phương Phỉ sẽ bỏ mặc thái tử hồi nào, bà ấy tất nhiên sẽ không làm như vậy, nhưng nếu Kinh Hồng khéo léo nhờ bà ấy thì nói không chừng còn có cơ hội quay lại triều đình, nếu lần này chúng ta trốn đi thì về sau đừng hòng quay lại”
“Đoạt lấy thiên hạ là lý tưởng cả đời của Kinh Hồng, vốn ngôi vị đã có thể rơi vào tay lại bị Kiều Sở phá hỏng, Kiều Sở hại hắn, khiến hắn áy náy đánh mất lý trí, nếu lúc đó hắn chịu đựng nhẫn nhịn một chút thì đã không thế này….
Kiều Sở đã hại hắn một lần, giờ ngươi còn muốn hắn chọn sai thêm lần nữa mới vừa lòng?
“Việc huynh ấy làm lúc đó không phải là lựa chọn, mà là bản thân kìm lòng không đậu, huynh ấy làm vậy cũng không phải vì áy náy mà vì thật lòng yêu Kiều tỷ tỷ, Kiều tỷ tỷ cũng chưa từng hại huynh ấy, là ngươi đã hại hai người họ!” Đông Ngưng rốt cuộc không thể kìm nén đau đớn lẫn cơn giận của mình được nữa.
Trầm Thanh Linh cười lạnh bước đến trước mặt Tông Phác: “Tông Phác, ngươi trước nay là người rất biết nắm bắt thời cơ, ý ngươi thế nào?”
Ai cũng giận, nhưng ngại vì Thượng Quan Kinh Hồng nên không một ai đứng ra khuyên can, Đông Ngưng lạnh lùng cười, đứng bật dậy muốn chạy đi thì Tông Phác đã bắt lấy tay nàng giữ nàng lại, sau đó cười nhẹ quay qua Trầm Thanh Linh: “Thanh nhi, việc này còn phải hỏi ý kiến của Bát gia, ta nghĩ hắn sẽ không đồng ý đâu”
Ánh mắt Trầm Thanh Linh rơi xuống bàn tay của hai người, tâm trạng chùng xuống, cơn bực bội khó chịu khó diễn tả đè nặng trong lòng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tông Phác: “Ngay cả ngươi cũng phản bội ta?”
Tông Phác cười tự giễu: “Cái sai lớn nhất cả đời này của ta, là đã không để ngươi nói ra câu này sớm hơn một chút”
Trầm Thanh Linh bàng hoàng sững sốt, phải khó khăn bấu chặt lấy cạnh bàn mới ngăn cho mình không quay đầu bỏ chạy, vì Thượng Quan Kinh Hồng, nàng nhẫn nhịn.
“Không đi, tiến cung”
Một tiếng cười nói trầm thấp cắt ngang suy nghĩ của nàng, mọi người kinh ngạc đứng hết dậy nhìn nam nhân đang từ cửa đi vào.
Vẫn là vào một buổi chiều.
Ánh nắng hoàng hôn đuổi theo từng bước chân của hắn, giống như đôi chân kia chưa hề bị thương vẫn vững vàng lành lặn.
Lại ánh một màu vàng cam lên những sợi tóc nhìn như tuyết của hắn.
Mọi người vẫn còn sững sờ chìm trong dư âm vang vọng của tiếng cười trầm thấp đủ sức ngạo thị thiên hạ, xem thường hết thảy vạn vật, đến khi có thể nhìn rõ dung mạo của người đó, tất cả lại từ sững sờ chuyển sang run rẩy, toàn thân không thể nhúc nhích.
Quần áo hắn mặc vốn từ màu xanh đã nhuốm thành màu đỏ, vấy đầy máu tươi, trời chiều còn dát lên trên người hắn một ánh hào quang sáng rực chói mắt giống như một chiếc áo cà sa kim quang đỏ rực.
Hắn không đội mặt nạ, có lẽ là đã quên đội, máu cũng dính đầy trên mặt, giữa trán nổi lên một vết đỏ thẫm.
Tựa như một nốt chu sa.
Đây là lần đầu tiên Lang Lâm Linh nhìn thấy gương mặt thật của hắn, giống y hệt thái tử…nhưng nàng còn chưa kịp vui vì dung nhan tuấn mĩ đó thì đã cảm nhận một khoảng cách xa vời giữa nàng và hắn.
Cũng không biết là do mái tóc đột nhiên bạc trắng của hắn hay là do nốt chu sa đỏ sẫm trên mặt kia.
Nàng ngẩn ngơ nhìn, cũng như những người khác, nhìn hắn đang nhẹ nhàng mỉm cười.
Nhìn vào đôi mắt chứa đựng bi thương mênh mông vô hạn, nhìn đôi bàn tay nhiễm một màu đỏ tươi như vừa tắm trong bể máu, gân xanh nổi lên như muốn xé rách ra thịt len ra ngoài, nhìn trong tay hắn nắm chặt một mảnh giấy.
Nắm thật chặt trong tay như một món bảo bối vô giá.