Không ai biết nàng dùng cách nào nhưng chuyện nàng vào đó được là sự thật.
Đông Ngưng nhớ lại, khi đó Thượng Quan Kinh Hồng nằm dưới đất đưa lưng về phía nàng không nói một lời nào.
Nàng đau lòng dựa theo nội dung bức thư khuyên nhủ hắn, cũng là những lời tự đáy lòng nàng muốn nói, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng vẫn không một chút phản ứng, vậy mà ngay thời khắc nàng tràn đầy tuyệt vọng bỗng nhìn thấy hắn động đậy rồi chật vật đứng lên….
Đầu hắn bị thương chảy máu nhưng lại rất tỉnh táo, dặn nàng đi làm năm việc theo trình tự rất rõ ràng.
Một, tuyệt đối không được đi tìm Phương Phỉ.
Hai, dặn Trữ vương báo tin cho Lệ phi nhờ giúp đỡ.
Ba, bảo Trữ vương và Bội Lan chia ra đi tìm gặp đám người Thất hoàng tử, Thất vương phi; Tông Phác đi tìm thượng thư ba bộ.
Bốn, Đông Ngưng dịch dung thành Bất Tạ.
Năm, bảo lão Thiết và Cảnh Bình bố trí khoảng một trăm ám vệ trà trộn trong dân chúng vây xem, hành sự theo hoàn cảnh.
Đây là một canh bạc cuối cùng.
Thứ bọn họ đổ chính là liệu hoàng đế đối với Bất Tạ còn một chút áy náy nào không.
Thời gian cũng cần phải ăn khớp với nhau, đầu tiên Lệ phi phải giả bộ không khỏe buộc Trang phi nhượng lại vị trí thường ngày cho mình để có thể theo sát bên người hoàng đế.
Lúc hình quan báo đến giờ hành hình nàng sẽ lập tức nói với hoàng đế nàng dường như nhìn thấy Bất Tạ trong đám người, còn hỏi hoàng đế chẳng lẽ muốn chặt bỏ hai cánh tay cốt nhục duy nhất của Bất Tạ thật sao? Cùng thời khắc đó, Trữ vương cùng những người khác theo kế hoạch quỳ xuống cầu tình, rồi đến những ám vệ cải trang thành dân chúng, mục đích là kêu gọi lòng dân dẫn đường cho dân chúng quỳ theo.
Nếu hoàng thượng quả thật vẫn còn niệm chút tình cũ thì có thể sẽ vì vậy mà đặc xá cho Thượng Quan Kinh Hồng.
Bởi vì hơn ai hết, hoàng đế có lẽ cũng cần một nấc thang cho mình leo xuống, vả lại dân chúng nhìn vào lại càng vì quyết định của hoàng đế mà thêm tán tụng.
Đối với kế hoạch này, thượng thư các bộ và mấy vị hoàng tử, vương phi sau khi được Tông Phác và Bội Lan kêu gọi đều hết mức suy xét, vốn quan hệ giữa mấy vị vương phi và Kiều Sở gần đây rất tốt nhất là Thất vương phi, sau một hồi cùng trượng phu thương lượng đã có quyết định….
.
Nếu trái phải đều là đại kiếp nạn, vậy thì……
Hoàng đế phế bỏ toàn bộ chức vụ của Thượng Quan Kinh Hồng, thu hồi binh quyền, lệnh cho hắn trong vòng ba ngày cùng gia quyến rời khỏi Triêu Ca, vĩnh viễn không được quay về, nếu vi phạm sẽ giết chết không tha.
Thượng Quan Kinh Hồng quả thật đã thành công tự cứu lấy mình.
Lúc này tất cả mọi người mang theo tâm tình kích động hồi phủ, Trầm Thanh Linh và Lang Lâm Linh một mực chờ trong đại sảnh cũng run rẩy chạy ra ngênh đón.
Trầm Thanh Linh mừng rỡ thoáng nhìn Đông Ngưng một cái, riêng Tông Phác ánh mắt si nhiên lại đau đớn không một chút che giấu cũng nhìn Đông Ngưng, đáy lòng hụt hẫng chới với khi nghĩ tới chuyện Đông Ngưng đến Tông nhân phủ.
Cảnh Thanh mặt mày hớn hở tò mò không hiểu sao một nơi đang canh phòng nghiêm ngặt như thế mà Đông Ngưng lại có thể bình an vô sự đi vào, không chỉ hắn mà những người khác cũng vậy, mà Đông Ngưng chỉ nhẹ nhàng cười bảo, chuyện đó có gì nói sau, có thể cứu được ca ca là tốt rồi.
Nàng nói vậy chỉ khiến mọi người thêm hiếu kỳ nhưng nghĩ bụng về sau tình hình ổn định sẽ hỏi lại nàng sau, lại quay qua để tâm đến Thượng Quan Kinh Hồng.
Lúc này Thượng Quan Kinh Hồng không có ở đây, hắn sau khi hồi phủ đã chạy ra sau hậu viện lại còn lệnh không cho bất cứ ai đi theo.
Mọi người nghĩ bụng là hắn đi xử lý vết thương vì dù sao vết thương cũng khá nặng, nhưng mãi hồi lâu vẫn không thấy hắn đi ra liền chuyển sang lo lắng, đang muốn vào xem thì thấy Thượng Quan Kinh Hồng vội vã từ trong phòng khập khiễng chạy ra, quần áo cũng chưa kịp thay.
“Nàng đâu rồi, trước khi ta đi không phải bảo các ngươi đưa nàng tới phòng ta sao?”
Hắn lớn tiếng chất vấn, trong mắt đầy tơ máu phóng ra ánh mắt ác liệt.
Không ai nghĩ tới là hắn đi tìm thi thể Kiều Sở, vẫn là lão Thiết phản ứng trước nhất, khàn giọng nói: “Gia, trời quá nóng cho nên chúng ta đã đưa nàng vào hầm___”
Lời còn chưa dứt Thượng Quan Kinh Hồng đã lao đi mất, Trầm Thanh Linh giật mình nhìn bàn tay vừa vươn ra nhưng lại chỉ bắt được không khí của mình.
***
Tứ Đại Mỹ Nhân vẫn luôn canh trước cửa.
Thấy Thượng Quan Kinh Hồng lao đến đều kinh hãi, sau đó chuyển sang phẫn nộ, Thượng Quan Kinh Hồng cũng không nói một lời, ánh mắt hung tàn trừng mắt nhìn Mỹ Nhân đang chực rút trường tiên bên hông, hắn vung tay một cái, hai tỳ nữ lập tức bị hất văng ra xa té xuống đất.
Hắn cũng phun ra một ngụm máu, hắn bị thương nặng cho nên biết đánh không lại Mỹ Nhân mới ra tay trước hòng chiếm ưu thế, sau đó lê chân đi vào hầm băng, đóng cửa cài then cẩn thận.
“Kiều Sở, ta về rồi”
Hắn cười vui sướng khập khiễng chạy về phía quan tài.
Nhưng khi đứng trước quan tài hắn bỗng dưng khựng lại, xiết chặt hai tay, thật lâu sau mới run rẩy đẩy nắp quan tài ra.
Nữ tử nằm bên trong dung mạo xinh đẹp vô song, hai mắt chưa nhắm lại giống như đang nhìn hắn.
Cái nhìn của nàng vẫn còn rất sống động.
Tựa như có một bàn tay thật lớn đang từ từ bóp nát trái tim hắn, cắn chặt môi đến khi bật cả máu mới có thể tìm lại cho mình một chút khí lực, bế nàng ra khỏi quan tài.
Ôm lấy nàng chậm rãi ngồi bệt xuống đất, nôn nóng muốn hôn nàng nhưng sợ nàng giận nên chỉ có thể nhẹ nhàng nhẫn nại hôn.
Nàng không phản ứng, nàng sẽ không bao giờ giống như ngày xưa nữa, khi giận thì cắn hắn, khi động tình sẽ ngượng ngùng đáp lại nụ hôn của hắn.
Hắn quay về đây, trừ bỏ ý nghĩ muốn thay nàng, thay mẫu phi báo thù, tự mình đưa tiễn nàng, trừ bỏ hai cái đó ra chẳng còn thứ gì có thể níu kéo hắn lưu lại trên thế gian này.
Môi nàng thấm ướt, hắn hoàng hốt lau đi, lại phát hiện mình đã lệ rơi đầy mặt.
Trong cơn tuyệt vọng hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, chật vật tìm ra cho mình một chút sức lực, vỗ về mặt nàng, lẩm bẩm: “Sở nhi, chẳng phải nàng có năng lực có thể sống lại trên người kẻ khác sao, nàng lại làm như thế nữa đi có được không?”