“Điện hạ, mời” Nam nhân đội mũ che mặt ảm đạm cười lên tiếng.
Người hắn đang nói chuyện quả đúng là Thượng Quan Kinh Hạo, Thượng Quan Kinh Hạo thầm giật mình, cũng cười đáp lại: “Tả đại nhân đến đây có việc sao?”
“Điện hạ cũng đến có việc gì sao?”
Nam tử kia không ai khác chính là Tả Binh.
Một câu của Tả Binh rất thâm thúy, chính là ta phụng mệnh hoàng đế mà tới còn thái tử điện hạ ngài thì sao? Thượng Quan Kinh Hạo sao không hiểu được, nhưng vẫn duy trì nụ cười: “Đến thăm huynh đệ thôi”
“Điện hạ thật đúng là có lòng” Tả Bình cũng cười, hắn tất nhiên sẽ không nhiều lời thêm, hắn là người của hoàng đế nên ngoài lợi ích của hoàng đế những cái khác chẳng liên quan gì đến hắn, kể cả việc thái tử thật sự là đến thăm huynh đệ hay là đến để ngầm lệnh cho chủ sự Tông nhân phủ quét thêm độc vào roi, hắn cũng chẳng quan tâm.
Hắn chỉ đến để xác nhận một việc sau đó báo cáo lại cho hoàng đế.
Ngoài cửa lao có tiếng bước chân, hắn lui vào ẩn thân trong một góc tối.
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hạo hơi dao động, âm thầm đánh giá, Tả Binh này là người thần bí đến mặt cũng chưa được thấy bao giờ, hắn được hoàng đế ban chỉ thị do hoàng đế đích thân viết, muốn đi đến bất cứ đâu đều không một ai ngăn cản, chẳng rõ hắn đến đại lao này làm gì.
Vừa nãy hắn đã tính rời đi rồi không ngờ lại chạm mặt Tả Binh, tính toán một lát hắn cũng ẩn thân.
“Tông đại nhân, mời”
Mấy tên cai ngục cung kính dẫn một nam tử đi vào, người nọ là Đại lý tự khanh Tông Phác.
Tông Phác lãnh đạm nói: “Tông mỗ phụng mệnh ý chỉ hoàng thượng đến hỏi Duệ vương vài câu, việc này cần giữ bí mật, hoàng thượng không muốn ai khác biết, các ngươi đã hiểu chưa?”
Cai ngục rùng mình lập tức đáp: “Vâng”
Cai ngục vừa lui đi khuất, Tông Phác vội hất vạt áo, gấp gáp bước đến trước lao: “Bát gia…”
Hắn lo lắng gọi, mà Thượng Quan Kinh Hồng ở bên trong không một chút phản ứng, áo quần dính đầy máu, nằm im lìm trên đất, ánh mắt vô thần đăm đăm nhìn một ngọn cỏ.
“Kinh Hồng”
Tông Phác càng hoảng sợ gọi thẳng tên hắn: “Hoàng thượng lần này rất giận, chúng ta vắt hết óc cũng không nghĩ ra được cách nào cứu ngươi, ngươi nhất định phải nghĩ cách để hoàng thượng thả ngươi ra ngoài, biết là không dễ nhưng nếu ngươi không mau chóng thoát ra một khi hoàng thượng hạ sát lệnh, còn cả thái tử nhất định không bỏ qua cho ngươi nữa, ngươi sẽ chết đó…”
“Lần này là đại kiếp nạn rồi!”
Thượng Quan Kinh Hồng vẫn không một chút phản ứng, Tông Phác không thể lưu lại lâu, nhìn Thượng Quan Kinh Hồng một chốc xong bất đắc dĩ rời đi.
…….
Tả Binh rời khỏi chỗ ẩn nấp, cười thâm sâu, thi lễ với Thượng Quan Kinh Hạo rồi cũng rời đi.
Thượng Quan Kinh Hạo thông minh đương nhiên hiểu được nội tình, lúc thấy Tả Binh ẩn thân tránh mặt Tông Phác, hắn đã phần nào đoán ra Tông Phác đến không phải theo ý chỉ của hoàng đế, sau nghe những lời Tông Phác nói hắn đã hoàn toàn chắc chắn.
Tả Binh đến đây tám chín phần là để chứng thực quan hệ giữa Tông Phác và Thượng Quan Kinh Hồng.
Thì ra Tông Phác chính là người của Thượng Quan Kinh Hồng, cũng không biết sao Tả Binh lại có được thông tin này.
Hoàng đế một khi biết được dã tâm thật sự của Thượng Quan Kinh Hồng thì tuyệt đối không thể bỏ qua.
Còn có một việc hắn phải điều tra cho rõ, chỉ cần nắm được điểm yếu kia thì hắn có thể gây sức ép cho Hạ gia, về sau cho dù Thượng Quan Kinh Thông có muốn Hạ gia chống đỡ giúp mình mua binh mãi mã cũng không được nữa.
Nhưng chứng cứ lúc đó nằm trong tay Đại lý tự, sau một trận hỏa hoạn tất cả đều bị thiêu hủy, án Hạ gia đành phải triệt án.
Thám tử của hắn báo lại từng nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng đến Đại lý tự.
Lúc đó hắn nghĩ có lẽ chỉ là trùng hợp bởi Tông Phác vốn nổi danh mặt sắt, giờ ngẫm lại xem ra sự tình khi đó không đơn giản như vậy.
Ơn dưỡng dục mấy năm xét ra không đáng để Thượng Quan Kinh Hồng phải liều mạng giúp Hạ gia như vậy, hẳn là có nội tình sâu xa.
Hắn cười lạnh, bước vào trong lao, xách cả người Thượng Quan Kinh Hồng lên ném mạnh vào tường, thân thể Thượng Quan Kinh Hồng vẫn bất động trượt xuống đất, vách tường lưu lại một đường máu thật dài….
***
Đêm hôm sau, tại Duệ vương phủ.
Lần đầu tiên sảnh đường vương phủ đóng chặt cửa như lúc này.
Ở giữa sảnh đường đặt một chiếc quan tài, là chiếc quan tài Phương Minh và Cảnh Thanh lấy từ nhà cũ của Thường phi nương nương, hiện tại trong quan tài đặt thi thể của Kiều Sở.
Đôi mắt Lang Lâm Linh chậm rãi nhìn từng người đang có mặt trong phòng, cười ảm đạm, nàng không hề biết Trữ vương, Tông Phác lại là người của Thượng Quan Kinh Hồng, mà giờ dù có biết thì đã sao?
Thượng Quan Kinh Hồng gặp nạn, bọn họ cũng chẳng ai thoát được.
Cảnh Bình mắt nhìn hai tỳ nữ cả ngày không nói được một lời im lặng đứng canh giữ hai bên quan tài_Hoàng đế đã hạ lệnh không ai được phép rời khỏi Duệ vương phủ, cho nên cũng không thể đưa thi thể Kiều Sở về Bắc địa.
Hắn khẽ nói: “Không thể để thi thể Kiều chủ tử ở chỗ này được, quan tài tuy có băng nhưng thời tiết nóng như vậy băng sẽ nhanh tan, Cảnh Thanh, đệ giúp ta nâng quan tài vào hầm băng”
Cảnh Thanh rầu rĩ gật đầu.
“Chúng ta cùng đi”
Trầm Thanh Linh bỗng cười lạnh: “Người cũng đã chết không đem hỏa táng còn để làm gì.
Nếu không phải tại nàng ta thì chủ tử các ngươi có rơi vào cảnh như hôm nay được không?”
Chút áy náy ban đầu của nàng đã sớm đã bay biến bằng sạch, nói xong lại nghĩ tới Thượng Quan Kinh Hồng lòng càng thêm bi phẫn.
“Họ Trầm kia, ngươi nói đã đủ chưa!?”
Nghe lời nàng nói vốn ai cũng nổi giận, nhưng không ngờ người lên tiếng đầu tiên lại là Lang Lâm Linh.
Nàng chỉ thẳng mặt Trầm Thanh Linh, lạnh lùng mắng: “Người cũng đã chết ngươi còn muốn thế nào? Nàng xét cho cùng chính là thê tử danh chính ngôn thuận gia lấy về, còn ngươi vẫn còn chưa có xuất giá, lấy tư cách gì ở trong này nói nhảm!”
Lang Lâm Linh dứt lời lại bật cười, ngày đó nàng còn cùng Kiều Sở chơi cờ, nàng tuy giận Kiều Sở nhưng sau Kiều Sở có đưa cho nàng một chén đựng quân cờ, bên trong có một lá thư, chính lá thư đó khiến cho nàng không thể nào đi giận nữ tử này được nữa, thậm chí còn nghĩ, nếu như các nàng không phải nữ nhân chung một trượng phu có lẽ đã có thể trở thành bằng hữu.
__Lang tỷ tỷ, chúng ta cũng giống như những quân cờ này không thể tự làm chủ được vận mệnh của chính mình, nếu đã không thể thay đổi thì chúng ta chỉ có thể thuận theo nó, tương lai mỗi người đều tự mình cố gắng.
Kiều Sở mặc dù không thể đáp ứng tỷ tỷ khuyên hắn cùng tỷ đồng phòng nhưng hẹn ước giữa chúng ta hôm nay Kiều Sở nhất định ghi nhớ trong lòng.
Nếu có một ngày hắn đăng cơ tôn vị, nếu tỷ không lựa chọn rời bỏ hắn thì tỷ vĩnh viễn là hoàng hậu của hắn.
Thực xin lỗi, việc ta có thể làm được chỉ có như vậy.
Trầm Thanh Linh hoảng hốt ngẩng đầu nhìn, nhận lại toàn là những ánh mắt lạnh lẽo khiến nàng nhất thời không thốt được nửa lời.
Nàng lại nhìn Tông Phác, mà Tông Phác lại chỉ trầm mặc nhìn Tần Đông Ngưng.
Cả sảnh đường nhất thời rơi vào bầu không khí hít thở không thông.
Sáng nay hoàng đế đã hạ lệnh, hoàng hôn ngày hôm sau sẽ áp giải Thượng Quan Kinh Hồng đến cửa hoàng thành hành hình, chặt bỏ hai cánh tay của hắn.