Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 392






Khi trù nương và nam phó vừa đi khuất, hai đội ám vệ trao đổi với nhau vài câu, tiếp đó hai nữ ám vệ gõ cửa một tiếng rồi lập tức đẩy cửa đi vào.

“Không xong rồi”
Bên trong truyền ra thanh âm khiếp sợ.

Một đám chúng vệ đứng bên ngoài cả kinh xông vào, liền thấy trong phòng lúc này có một nữ tử nằm hôn mê trên đất, đầu chảy máu, nhưng không phải Kiều Sở mà lại là Đông Ngưng.

“Kiều chủ tử trốn rồi, trong hai người kia nhất định có một người là nàng!”
Chúng vệ đều là tử vệ của Thượng Quan Kinh Hồng cho nên đều biết rõ Đông Ngưng, một người lập tức lay tỉnh nàng, thủ lĩnh ám vệ tức tốc phái người đuổi theo, vừa vội vã hỏi Đông Ngưng: “Đông Ngưng tiểu thư, sao lại thế này?”
Đông Ngưng nhăn mặt ôm đầu: “Nam phó kia là Mỹ Nhân giả trang, nàng cầu xin ta đưa nàng tới thăm chủ tử, ta thân với Kiều tỷ tỷ cho nên nhất thời mềm lòng đồng ý, không ngờ chủ tớ hai người tính kế bỏ trốn, ta mơ hồ nghe được bọn họ dự tính rời khỏi thành”
Ám vệ kia không phải ngu ngốc, thầm nghĩ: ngươi nếu đã có thể mang Mỹ Nhân lại đây, vậy cũng chưa chắc không phải ngươi giúp bọn họ đào thoát.

Lòng hắn kinh cấp hiểu được nếu bọn hắn không đưa được Kiều Sở về, hoặc nếu Kiều Sở bị thương thì sẽ bị Thượng Quan Kinh Hồng nghiêm trị!
Mới vừa rồi đã có vài ám vệ đuổi theo, lúc này hắn nhanh chóng tập hợp lại được hơn bốn mươi người chia thành ba nhóm, nghiêm giọng phân phó: “Kiều chủ tử đi có hai người, để đề phòng kế điệu hổ ly sơn, chúng ta phân một nhóm đuổi theo hướng vừa nãy các nàng rời đi, nhất định các nàng sẽ để lại dấu vết; một nhóm đi theo hướng rời thành, nhóm còn lại thông tri cho những ám vệ khác, tập hợp khoảng một trăm người tiếp viện”

Cũng chỉ có hai phương hướng để các nàng chạy, một là đi sâu vào thành, hai là ra khỏi Triêu Ca.

Mà hắn thì phải nhanh nghĩ cách báo tin cho chủ tử.

***
Một nữ ám vệ theo lệnh ở lại chăm sóc cho Đông Ngưng, Đông Ngưng liền nhân lúc nàng không để ý đánh nàng ta bất tỉnh rồi cũng gấp gáp rời khỏi phủ.

Nàng một đường phi nước đại, lòng mừng thầm, nghĩ tới vừa rồi thật nguy hiểm biết bao nhiêu, không ngờ ám vệ áp giải lại tới sớm như vậy, nếu đến đúng lúc các nàng chưa trao đổi quần áo xong thì kế hoạch của bọn họ thất bại chắc rồi!
Nàng cũng biết ám vệ nhất định không tin lời giải thích của nàng, cái lý do thoái thác trách nhiệm lúc nãy cũng là do Kiều Sở chỉ nàng.

Kiều Sở nói ám vệ nghe lời giải thích của nàng sẽ nửa tin nửa ngờ nhưng nói vậy vẫn là hiệu quả nhất, truy binh sẽ phải chia thành ít nhất hai nhóm theo hai hướng truy bắt, nếu cần sẽ thêm một nhóm tiếp viện, cứ như vậy, số người đuổi theo Phàn Như Tố sẽ giảm đi một nửa.

Bọn họ đã tính toán kỹ lưỡng, chỉ cần vừa ra khỏi cửa phủ Kiều Sở sẽ tháo mặt nạ đưa cho Phàn Như Tố, sau đó Phàn Như Tố sẽ thuê một nữ tử khác đội mặt nạ, còn Kiều Sở thì lẩn vào trong đám người đi đường tiến về hoàng cung.

Ám vệ có lẽ sẽ đuổi kịp Phàn Như Tố, nữ tử giả trang kia nhất định cũng sẽ để lộ sơ hở, nhưng đợi tới lúc ám vệ phát hiện thì cũng không đuổi kịp Kiều Sở nữa, huống hồ dung mạo của nàng giờ đã khác xưa.

Cái đáng lo chính là sự an toàn của Phàn Như Tố, bởi vì ám vệ nhất định sẽ áp giải hắn về cho Thượng Quan Kinh Hồng, lúc đó trừ khi là Kiều Sở đã thành công hòa giải với Thượng Quan Kinh Hồng, nếu không Thượng Quan Kinh Hồng nhất định không bỏ qua cho hắn.

Nhưng nếu truy binh đuổi theo giảm đi một nửa thì khả năng Phàn Như Tố chạy thoát được sẽ lớn hơn một chút.

Cũng may Đông Ngưng nhận ra được vài dấu vết mà ám vệ lưu lại nên rất nhanh đã tìm được Phàn Như Tố.

Tình hình của hắn quả thật không tốt.

Có một nữ tử bị dọa sợ tới mức nằm run lẩy bẩy trên đất, Phàn Như Tố thì đang cùng bảy tám ám vệ đánh nhau, trên người ăn mười mấy vết thương, khắp người toàn là máu.

Đông Ngưng hoảng hốt lại không biết làm thế nào, ám vệ cũng là chỗ quen biết của nàng nàng không thể động thủ.


Mà người võ công cao cường như Phàn Như Tố vì sao bị thương nhiều như vậy cũng là có nguyên do, hắn biết những ám vệ này thực lực không thể xem thường, chiêu chiêu tàn nhẫn, quyết bắt cho bằng được hắn, mà hắn cũng không dùng chiêu trí mạng đáp trả, chỉ tự vệ, khẳng định là không thể thoát thân.

Mặt trời lặn về chiều, trong con hẻm nhỏ, hắn ở một đầu giao tranh kịch liệt, còn nàng đứng ở đầu kia.

Hắn đã nhìn thấy nàng từ đầu nhưng chỉ thản nhiên nhìn nàng, không lên tiếng gọi nàng hỗ trợ.

Có phải vì hắn sợ nàng khó xử? Sợ nàng sẽ thương tâm, cho nên tình nguyện chịu thương cũng không muốn nàng phải ra tay đánh lại đồng bạn?
Rốt cuộc khi thấy hắn trúng thêm một kiếm, Đông Ngưng không thể chịu đựng được nữa nhảy tới chắn phía trước hắn.

Chúng ám vệ giật mình, hai người cầm đầu trầm giọng quát: “Đông Ngưng tiểu thư làm gì vậy? Hay là tiểu thư cùng người này quả thật cùng một phe?”
Đông Ngưng không đáp, hạ giọng nói với Phàn Như Tố: “Ta cản bọn họ, ngươi đi trước đi”
Ánh mắt hắn trầm xuống: “Không được! Ngươi không cản được bọn họ, hơn nữa nếu ngươi bị bọn họ bắt về, cho dù Duệ vương có tốt với ngươi cỡ nào thì ngươi cũng gặp phiền toái lớn!”
“Phàn đại ca, họa do ta gây ra ta sẽ tự mình gánh vác”
“Ta nói không được!”
“Bắt hai người lại giao gia xử lý!”
Chúng ám vệ không giống Đông Ngưng làm việc theo cảm tính, bọn họ sống để cống hiến cho Thượng Quan Kinh Hồng.


Giao tranh lại lần nữa nổi lên, đao ảnh lóe sáng.

Trong hỗn loạn chợt nghe tiếng Đông Ngưng hét to “Phàn đại ca cẩn thận!”, cánh tay của hắn ăn một đao, phẫn nộ xuất chiêu liên tục bức lui ám vệ, nhưng lúc này hắn đã bị thương nặng, chuyện thoát thân là hoàn toàn vô vọng.

Đông Ngưng được hắn ôm trong lòng, ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm trên người hắn, hốc mắt cũng ẩm ướt: “Phàn đại ca, xin lỗi, chúng ta đi không được”
Vì tình yêu của Thượng Quan Kinh Hồng và Kiều Sở, cũng có lẽ là chuộc tội thay Tông Phác, nàng nguyện cùng hắn chịu trận.

Nước mắt rơi lên cánh tay Phàn Như Tố, cánh tay nổi đầy gân của hắn đột nhiên chấn động, một giọng nói lành lạnh bỗng vang lên bên tai nàng: “Tần Đông Ngưng, chúng ta nhất định đi được”
Đông Ngưng đang khóc nghe vậy bỗng giật mình, cảm giác Phàn Như Tố có gì đó là lạ.

Nàng ngẩng đầu, thấy Phàn Như Tố đang sắc bén nhìn ám vệ trước mặt, khóe miệng lại thản nhiên treo một nụ cười, trong mắt rõ ràng có ý khinh thường.

Đông Ngưng nhịn không được thốt lên: “Không, ngươi không phải Phàn Như Tố”
“Ta chính là Phàn Như Tố, chỉ là Phàn Như Tố lại không biết ta, Tần Đông Ngưng, ngươi có thể gọi ta là Tả Binh”