Thượng Quan Kinh Hồng nhìn chiếc khóa vẫn nằm trên giường, cười mỉa mai chính mình, ông trời cũng thật trêu ngươi, cho hắn một giấc mộng đẹp, rồi bắt hắn phải tỉnh.
Nàng không hề biết, nàng bỏ qua tất cả hiềm khích ở cùng hắn hắn thật sự đã hạnh phúc biết bao nhiêu.
Trên đời này quả thực tồn tại kiếp trước kiếp sau?
Hắn đã tra rất nhiều tư liệu, về thân thế của hắn, về nàng, nàng là linh hồn, hay là yêu tinh, nhưng dù nàng có là cái gì thì hắn cũng chưa bao giờ sợ, ngược lại còn xem như một bí mật thú vị từng ngày chờ đợi thời khắc nàng tiết lộ cho hắn biết.
Tất cả mọi thứ về nàng hắn đều thích.
Nhưng giờ thì hết rồi, hắn không còn muốn biết một chút gì nữa, hắn chỉ biết là, nàng không yêu hắn.
Hắn không thể làm như lời Đông Ngưng nói.
Hắn yêu nàng, cái gì cũng có thể cho chàng kể cả tính mạng, hắn cũng không cần nàng vì hắn mà chết, nhưng hắn muốn nàng phải yêu hắn, muốn nàng vì yêu hắn mà muốn được ở bên hắn.
Như vậy cũng không được sao?
Giữa cái lạnh của màn đêm, phẫn hận của hắn lại tuôn trào như thủy triều, hung hăng cầm lấy chiếc chìa khóa ném mạnh xuống đất.
Tuy vương phủ đãi ngộ hậu đãi, nhưng tiền tiêu vặt hàng tháng phát cho những nô bộc bình thường bất quá cũng chỉ có năm lượng bạc, những nô phó làm lâu năm mười hai lượng, Thiết thúc Phương thúc mỗi người năm trăm hai, chủ tử Lang Lâm Linh một ngàn hai, Thanh Linh hai ngàn, nhưng riêng hầu gái của nàng hắn đã cấp mỗi người một ngàn hai.
Về phần nàng hắn cái gì cũng không tiếc, cho nàng mọi thứ mà hắn có.
Tài sản của thân vương, lẫn những cửa hàng hắn âm thầm kinh doanh bên ngoài, tất cả.
Mà hắn lại chỉ cần nàng thích hắn, hắn chỉ cần nàng vì thích hắn mà sinh cho hắn hài tử, hài tử của nàng và hắn.
Như vậy cũng không được?
Khi nghe được những lời nàng nói với Thanh Linh, hắn ước gì hắn chính là Tần Ca.
Thời khắc này toàn bộ máu trong người hắn dường như đông cứng lại, vừa mở miệng, một cỗ tanh ngọt tràn ra khóe miệng, hắn nhổ đi, bắt lấy cổ tay chính mình rồi lại hất ra, ngửa đầu uống cạn hủ rượu rồi ném mạnh về phía chiếc chìa khóa.
Cửa phòng đột nhiên mở ra.
Hắn nhíu mi nhìn một thân ảnh mơ hồ đang tiến về phía hắn, bỗng bật cười: “Kiều Sở, ai cho chàng rời khỏi địa lao, ta không muốn nhìn thấy nàng, cũng đừng tới đây mê hoặc ta, ta sẽ không để nàng lừa gạt ta nữa đâu.
Ta sẽ giam nàng, giam ở một nơi thật xa, một nơi thật thảm hại”
Kiều Sở kia cũng thật đáng ghét, càng bước nhanh về phía hắn, dựa sát vào lòng hắn.
Người nàng rất thơm, như mùi son phấn, nàng xưa nay không dùng son phấn, hương thơm trên người nàng luôn là một mùi thơm tự nhiên, hắn rất thích, trang điểm như thế này không giống nàng chút nào, nhưng bởi vì nàng muốn dụ hoặc hắn mà không phải sao…
Hắn phẫn nộ muốn đẩy nàng ra, nhưng nàng đột nhiên ngẩng đầu hôn lên môi hắn…
….
Không gian yên tĩnh.
Kiều Sở ngồi dưới đất, nhìn đống hỗn độn trên giường, có vẻ như để che đi hương rượu nồng nặc, lại có vẻ như…..nơi này đã có nữ nhân khác đến.
Kiều Sở lặng lẽ cười, lặng lẽ nhìn những mảnh vỡ vương vãi trên đất.
Tứ Đại Mỹ Nhân bị hắn giam lỏng, nàng cũng bị hắn giam lỏng dưới địa lao một đêm nửa ngày, nàng không thoải mái trong người không ngừng nôn mửa, cuối cùng lại bị người đưa trở về phòng.
Nàng muốn gặp hắn nói chuyện rõ ràng, cũng muốn hỏi cho rõ nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho dù lúc đó nàng đã chẳng còn đường lui.
Đêm qua, Đông Ngưng đã bảo vệ nàng, cùng Đông Phác cắt đứt quan hệ, nhưng khi nhìn sắc mặt như tro tàn của Tông Phác, nhìn thân hình cao lớn của hắn phát run lên, mà nàng lại không có một chút cảm giác nào, nàng chỉ sợ Đông Ngưng bị tổn thương.
Trầm Thanh Linh vẫn đứng gần nàng, trong mắt hiện lên ý cười, đó cũng là lần thứ hai trong đời nàng phẫn nộ với một người như thế, hung hăng đẩy nàng ta một cái.
Thượng Quan Kinh Hồng lập tức đỡ lấy Trầm Thanh Linh, ánh mắt ngoan lệ lại ném về phía nàng.
Nàng cũng chẳng rõ lúc ấy mình đã nói gì, chỉ nhớ rõ lúc đó Thượng Quan Kinh Hồng ôm lấy Trầm Thanh Linh, lạnh lùng mắng nàng, hắn nói, Thanh Linh tới tận bây giờ đều phân rõ mình yêu ai, còn nàng trước là yêu Tần Ca sau lại yêu ta.
Kiều Sở, ta đáng ra không nên ở bên một nữ nhân như nàng, Trầm Thanh Linh đáng giá hơn nàng gấp vạn lần.
Nàng mắng Thanh Linh đê tiện, sao không nghĩ tới bản thân mình so với Thanh Linh còn đê tiện hơn gấp vạn lần.
Sau đó phát sinh chuyện gì nàng đột nhiên không còn nhớ rõ nữa.
Dường như là Thượng Quan Kinh Hồng muốn giam nàng xuống địa lao, Đông Ngưng, Cảnh Bình, Bội Lan…mọi người thay nàng cầu tình.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn bị áp giải xuống địa lao…
Hiện tại khắp nơi một màn yên tĩnh, có lẽ bởi vì chủ tử không còn ở trong phủ, mọi người đều đã tiến cung dự yến tiệc.
Nàng sẽ đợi hắn trở về, nàng muốn nhìn thấy hắn, vô luận thế nào nàng cũng phải tìm mọi cách gặp hắn.
Trong căn phòng tràn ngập mùi rượu, sống mũi nàng cay cay, một giọt lệ lặng lẽ rơi ra từ khóe mắt.
Đột nhiên cửa được ai đó đẩy ra, hai nô phó bưng theo cái khay bước vào, xong liền khép cửa lại.
“Kiều chủ tử ăn một chút gì đi, đây là gia phân phó”
Tâm Kiều Sở căng thẳng, nhìn thấy nữ tử ăn mặc như trù nương ban đầu cố ý nói lớn một chút sau đó bước vội về phía nàng.
Kiều Sở cả kinh đang định hô lên thì nữ tử kia đưa tay làm dấu ý bảo nàng chớ lên tiếng, hạ giọng nói: “Tỷ tỷ, muội là Đông Ngưng đây”
Kiều Sở nghe vậy vừa mừng vừa sợ, Đông Ngưng buông cái khay xuống đi tới ôm lấy nàng, bỗng bật khóc: “Tỷ tỷ, Cảnh Bình đã phái người truyền tin cho muội, nói sáng nay đột nhiên hoàng thượng hạ chỉ lệnh cho ca ca sau khi cung yến kết thúc liền đưa Trầm Thanh Linh về nhà mẫu thân chờ ngày xuất giá.
Còn nữa, ca ca còn định mang tỷ đến nhà lao ở ngoại thành thường dùng xử phạt ám vệ phạm lỗi, chỉ chốc lát nữa là có người tới bắt tỷ đi rồi.
Giờ Ngũ Ca Cảnh Bình bọn họ đều đang ở trong cung đều muốn cứu tỷ mà không được, ca ca lại bố trí rất nhiều ám vệ trong phủ, muội phải giả trang thế này mới vào được, tỷ tỷ, muội ở trong này giả làm tỷ, tỷ mau đội mặt nạ này chạy trốn đi”
“Đông Ngưng, muội có mặt nạ mặt của tỷ không?”
Đông Ngưng hoảng hốt lắc đầu: “Muội vội quá nên làm không kịp”
“Vậy không ổn, nếu có người vào phòng phát hiện muội là giả thì truy binh rất nhanh sẽ tìm được tỷ”
“Vậy chúng ta phải làm sao?” Đông Ngưng nức nở xiết chặt tay Kiều Sở.
Kiều Sở nhìn ra xa, ánh mắt từng chút trở nên kiên định: “Ca ca muội đã cho ta một thứ, hắn nói vật này tỷ có thể dùng trong hai tình huống, thứ nhất là vào thời điểm hắn quân lâm thiên hạ, còn thứ hai là…khi bản thân đã không còn đường lui.
Tỷ hiện giờ chính là không còn đường lui nữa, Tiểu Yêu, tỷ sẽ không chạy trốn, tỷ phải tiến cung, tỷ phải đoạt lại thứ thuộc về mình”