Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 387






Đông Ngưng có chút bất an, định bụng sẽ hỏi hắn sau.
Kỳ thực lúc này Tông Phác đang nhớ tới mẩu giấy trước đó hắn nhận được từ tay gã sai vặt.
Lạc khoản bên dưới đề tên Thanh Linh.
Ở một góc tờ giấy còn dính một chút đàn hương.
Lúc nhận được mẩu giấy hắn vì khẩn trương nên không chú ý tới cái này.
Vả lại dù có chú ý tới, biết được đàn hương này là ở Phi Thiên tự, thì cũng không có gì phải kỳ lạ, bởi vì trước đây bọn họ từng hẹn gặp nhau ở Phi Thiên tự không biết bao nhiêu lần.
Chẳng qua từ sau đại hôn của Thượng Quan Kinh Hồng mới chuyển địa điểm hẹn gặp sang địa lao, lại thêm về sau Thượng Quan Kinh Hồng đối với Kiều Sở như chồn cáo thấy gà, cho nên có chuyện gì cũng đềuu gặp ở vương phủ, Phi Thiên tự cứ như thế mà bị lãng quên.
Thanh Linh hiện giờ đang ở Phi Thiên tự cũng không có gì lạ, bởi nơi đó đối với nàng chứa đựng nhiều hồi ức.
…….
Lúc này ở vương phủ, Trầm Thanh Linh cũng đang nhàn nhạt nhìn ngón tay không cẩn thận dính một chút đàn hương.
Hai canh giờ trước sau khi Kiều Sở rời khỏi sảnh đường, nàng đã đến Phi Thiên tự.
Nàng muốn đến đó là bởi vì sau khi nhận y phục, trên đường trở về phòng nghe một đám tỳ nữ đang buôn chuyện.
“Ngươi có lầm không, mỗi người chúng ta một tháng nhận được có mười hai lượng bạc chứ mấy…”

“Ta nghe rất rõ ràng mà, hơn nữa ta còn tận mắt nhìn thấy bọn họ cầm ngân phiếu chứ không phải bạc vụn, cả Tứ Đại cũng ngạc nhiên, nói với Mỹ Nhân là một ngàn hai, lúc đó Mỹ Nhân nhìn ta nên ta mới phải tránh đi đó”
“Không biết nha hoàn của hai chủ tử kia thì sao nữa, cũng được nhiều như vậy sao? Một ngàn hai…Mẹ ơi, chừng này đủ để chúng ta tiêu xài mấy năm lận đó”
“Cái đó thì chưa chắc, các ngươi thật ngốc, còn không nghĩ xem chủ tử của các nàng là ai, là Kiều chủ tử được gia yêu nhất”
“Tiền tiêu vặt của các nàng đã nhiều như vậy, thật không biết Kiều chủ tử kia còn nhiều tới mức nào?”
“Ai biết được, chắc chắn là không thể tưởng tượng nổi, nếu cho ta thành Kiều chủ tử có giảm hai mươi năm tuổi thọ ta cũng đồng ý…”
“Ài, ngươi trước về rửa mặt đi rồi nói”
“Mà các ngươi nghĩ xem, Kiều chủ tử lúc đầu đang yên đang lành lại bị sẹo trên mặt, tuy không đến mức dọa người nhưng vẫn là nhìn không đẹp mắt.

Còn Lang chủ tử từ gia thế cho tới bộ dáng đều không thể chê vào đâu được, còn Trầm chủ tử mới vào phủ nghe nói trước kia là nữ giả nam trang làm quan to trong triều, bộ dáng cũng thanh tú, vậy mà gia lại thích nhất là Kiều chủ tử?”
…….
Hôm nay là ngày vương phủ phát tiền tiêu hàng tháng, lúc nàng về tới phòng cũng có một gã sai vặt tới đưa cho nàng phong bì, A Tú cũng vừa đi nhận tiền về tới.
Người phụ trách quản lý chi tiêu trong phủ là Cảnh Bình, nô phó tới định kỳ đều tới trướng phòng lĩnh lương, còn riêng chủ tử thì Cảnh Bình tự phái người đưa đến.
Thanh Linh trước tiên là hỏi mức tiền của A Tú, sau đó mới chậm rãi mở phong bì của mình ra.
Của A Tú là một trăm hai, còn của nàng là một ngàn hai.
Của A Tú so với nô bộc bình thường đã là cao hơn rất nhiều, nàng cũng hiểu là Thượng Quan Kinh Hồng đối với nàng khác biệt, nhưng của nàng lại chỉ bằng tỳ nữ của Kiều Sở? Vậy Kiều Sở rốt cuộc là bao nhiêu?
Nàng chẳng quan tâm số tiền nhiều hay ít, cái nàng để ý chính là vị trí của nàng trong lòng hắn…
Có nhiều thứ người ta có thể nhẫn nhịn, nhưng chỉ cần một chuyện thế này cũng đủ để bao nhiêu nhẫn nhịn bộc phát.

Bao nhiêu ủy khuất khó chịu suốt thời gian gần đây xông đến khiến nàng như muốn phát điên, mới đến Phi Thiên tự.
Nàng chọn Phi Thiên tự là bởi vì mấy ngày trước khi nàng ở biệt viện có phát sinh một chuyện.
Nàng đã bị hoàng đế tứ hôn cho nên Thượng Quan Kinh Hạo sẽ không ngu ngốc mà động tới nàng, hiện giờ nàng mà xảy ra chuyện dù liên quan hay không thì kiểu gì cũng đổ lên đầu thái tử, vì vậy Thượng Quan Kinh Hồng mới cho phép nàng tự do xuất môn.
Thủ vệ ở biệt viện đương nhiên không nghiêm ngặt như ở vương phủ, bởi vậy mới có một đêm kia nàng nhận được phong thư của Thượng Quan Kinh Hạo.
Hắn hẹn gặp mặt nàng, nói muốn thương thảo kế sách chia rẽ Thượng Quan Kinh Hồng và Kiều Sở.

Nàng tất nhiên là không ra ngoài, nhưng không biết sao lại hồi âm lại một câu, nói nếu hắn đồng ý thì chờ nàng ở Phi Thiên tự.
Con người chính là như vậy, sẽ có lúc đi làm những chuyện mà trước đây luôn tuyệt đối cho rằng mình sẽ không làm.
Nàng lưu lại A Tú bên ngoài điện, nói để nàng một mình vào thắp nén hương, tìm chủ trì nghe chút Phật kệ.
Thực sự thì nàng cũng không dám chắc là Thượng Quan Kinh Hạo sẽ đến, biết đâu hắn vì sự im lặng trước đó của nàng mà phẫn hận đem cái hẹn của nàng vứt lại sau đầu rồi thì sao.
Nhưng ngoài dự đoán của nàng, khi nàng vừa đi vào liền đụng phải một nữ khách hành hương, người nọ nói khẽ bên tai nàng: “Điện hạ vẫn đang chờ Thanh Linh tiểu thư”
Thì ra hắn đã an bài sẵn người trong này.
Đi sâu vào điện ra phía sau núi, quả nhiên nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hạo đã tới rồi.
Vừa nhìn thấy hắn đột nhiên lòng nàng sinh ra một nỗi sợ hãi, còn mãnh liệt hơn cả lúc nàng phản bội hắn, nàng cũng không dài dòng trực tiếp hỏi: “Kiều Sở thực sự tốt như vậy, có thể khiến điện hạ nhớ mãi không quên?”
Thượng Quan Kinh Hạo bật cười, cười một lúc mới nói: “Linh nhi, ngữ khí của ngươi nghe thật thú vị.

Ngươi tin hay không nếu cô nói, cho dù không có Kiều Sở thì cô vẫn sẽ giúp ngươi?”
“Đối với loại nam nhân mắt mù thì ta có cái gì thú vị?”, nàng cũng bật cười: “Tin? Đương nhiên là ta không tin”
“Đúng vậy, cô cũng không tin.

Nhưng ngươi trải qua hai thế rồi vẫn chẳng thể nào tìm ra được cách đánh bại Kiều Sở?”
Nàng cả kinh: “Chuyện này làm sao ngươi biết?”

“Cô còn biết cả Tần Ca”
“Nếu ngươi đã biết, vậy ngươi cũng sẽ biết Lâm Vũ là ai, Tần Ca yêu Lâm Vũ, Thượng Quan Kinh Hồng yêu Kiều Sở…đó là số mệnh”
“Lâm Vũ? Không, định mệnh của Thượng Quan Kinh Hồng chính là ngươi”
….
Trong mắt Thượng Quan Kinh Hạo lóe lên ánh sáng phức tạp, giọng nói trầm thấp của hắn như vẫn còn bên tai.
Thì ra hắn không biết Lâm Vũ là ai, cũng không biết Kiều Sở chính là Lâm Vũ.

Thanh Linh cũng không biết được vì sao hắn chỉ biết được một nửa tin tức, nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến chuyện thương lượng của bọn họ sau đó.
Trầm Thanh Linh chậm rãi nâng tay lên mũi nhẹ nhàng hít vào mùi đàn hương, mùi hương mang lại cảm giác thanh tịnh, nhưng cõi lòng nàng lại không có một chút yên tĩnh, ngưng ánh mắt nhìn ra sắc hoa bên ngoài cửa sổ, trong mắt dần dần lộ ra một tia âm ngoan.
Ngay tại đêm nay Hạng Vũ viên triệu, phá phủ trầm chu.

Nàng đã không còn đường lui nữa.