Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 382






Những lời này của hắn khiến mặt Kiều Sở hoàn toàn biến đen, trừng mắt mất một lúc không thốt nên lời.
Thượng Quan Kinh Hồng không thèm đếm xỉa gì tới nàng, quay ra cửa phân phó Phương Minh chuẩn bị bồn tắm.
Không nói rõ là đã chấm dứt hay là vẫn tiếp tục, Kiều Sở những ngày qua đã cố gắng cứ như vậy mà quên đi, nhưng không đồng nghĩa là nàng có thể tiếp tục cùng hắn dây dưa.

Nàng lặng lẽ chấp nhận coi như duyên phận của nàng và hắn đã hết là do số phận, nhưng không có nghĩa là nàng không tức giận.
Lúc này, cơn giận nàng đã cố áp chế mấy ngày qua cuối cùng cũng bùng nổ, đứng dậy bước đến trước mặt Thượng Quan Kinh Hồng, chỉ tay ra cửa: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi, cũng không muốn cùng ngươi làm cái loại chuyện dơ bẩn đó, cút!”
“Bẩn? Nàng thử lặp lại lần nữa xem!”
Dường như đó là từ mà hắn tối kỵ không muốn nghe nhất, miệng tuy vẫn mỉm cười, nhưng trên trán đã nổi gân xanh.
Kiều Sở nóng giận cũng không sợ lặp đi lặp lại liên tục năm sáu lần.
Có lẽ hắn đang vô cùng tức giận, nàng nhìn thấy hai bàn tay của hắn siết lại thật chặt tựa như đang kìm nén tùy thời đều có thể bóp chết nàng.

Hắn là người nóng giận đều có thể bộc phát, nhưng khi đối mặt mâu thuẫn với nàng hắn vĩnh viễn chỉ có thể kìm nén chính mình như vậy, mà nàng cũng tuyệt không chịu khuất phục.

Hai người với tính cách như thế thật không biết sao lại thành một đôi, nhưng có lẽ một đôi như vậy mới thật sự là tương xứng.
Lòng Kiều Sở chua chát, quyết định không nói thêm gì nữa.
Thượng Quan Kinh Hồng lại không như vậy, tay siết chặt lấy hai vai nàng: “Ta đã nói rồi, quá khứ hết thảy hãy để nó qua đi, Kiều Sở, vì sao nàng phải bức ta!”
“Cái gì là quá khứ? Ngay cả khi chúng ta đã về với nhau, chàng vẫn qua lại với dưỡng mẫu chàng”
“Ta đi tìm nàng ta là vì….” Thượng Quan Kinh Hồng nhấn mạnh, rồi lại đột nhiên im bặt không nói nữa.
Kiều Sở cười tự giễu, vì cái gì, vì hắn không thể giải thích chứ sao, tay nàng run rẩy nhưng vẫn chỉ hướng cửa: “Ra ngoài!”
Thượng Quan Kinh Hồng cười lạnh, mặc kệ nàng giãy dụa, ôm nàng ném lên giường, còn điểm luôn huyệt đạo của nàng.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đem áo quần của mình cởi ra, cuối cùng chỉ còn sót lại một cái yếm với bao khố.
Hắn xé áo lụa trói tay chân nàng lại, hai tay cố định trên đỉnh đầu, còn điểm á huyệt nàng làm cho nàng muốn mắng cũng mắng không được.
Hắn sao có thể làm nhục nàng như vậy…
Thượng Quan Kinh Hồng nhìn gương mặt đỏ bừng của Kiều Sở, ánh mắt càng thêm tối, hắn lập tức đè lên người nàng, hai cánh tay chống hai bên sườn, sau đó mới giải huyệt đạo cho nàng, nhưng nàng cũng chẳng thể động đậy gì được.

Hắn khàn giọng cười, cũng không chịu hôn môi làm nàng có muốn cắn hắn cũng không được, chỉ hôn dọc theo hầu cảnh xuống, bàn tay cách cái yếm không ngừng sờ soạng.
Bên tai Kiều Sở vang lên tiếng hô hấp nặng nề của hắn, thân thể của hắn cũng nóng lên, vốn tưởng hắn chỉ là đe đọa mình, nhưng khi hai thân mình kề sát hắn lại có phản ứng…nàng đương nhiên cảm nhận được rõ ràng….
Nàng vừa thẹn vừa giận, lớn tiếng nói: “Muốn nữ nhân thì đi tìm Lang phi, đừng chạm vào ta”
“Ha…Ra là nàng cũng ghen sao?” Thanh âm cười cợt chói tai của hắn truyền đến, miệng hắn theo đó di chuyển đến vành tai của nàng, giọng càng thêm khàn: “Ta không có chạm vào nàng ta, một lần cũng không….”

“Nàng ta nói mỗi lần đều là chàng có ý…nhưng chính vì ngại ta cho nên mới…”
Lời vừa ra khỏi miệng Kiều Sở liền ảo não, lời nàng nói sao có vẻ đúng như là nàng ghen vậy chứ?
Quả nhiên Thượng Quan Kinh Hồng bật cười.
Nàng phẫn uất cuối cùng nhịn không được bật khóc.
Thượng Quan Kinh Hồng giống như bị tiếng nức nở của nàng dọa sợ, lập tức ngồi dậy, cũng để nàng ngồi dậy, sau đó cởi hết dây trói trên người nàng.
“Lưu manh” Tay chân Kiều Sở vừa được cởi trói liền dùng hết sức đánh hắn.
Thượng Quan Kinh Hồng cũng để mặc nàng đánh, qua một lúc sau mới bắt lấy hai tay đã muốn tê dại đi của nàng rồi ôm nàng vào lòng, cười giễu: “Lưu manh? Nàng là thê tử của ta, ta chạm vào nàng thì có gì sai? Ta muốn chạm vào nàng nhưng lại sợ nàng phản kháng ảnh hưởng tới thân mình mới phải dùng tới cái hạ sách này.

Nàng nếu phản kháng ta có thể làm được gì nàng? Trước kia có lẽ còn có thể, còn hiện tại, ta ước gì ta còn có thể”
“Nàng biết rõ ta sẽ không đi tìm Lang Lâm Linh, ta mấy ngày nay ở chỗ nàng ta chẳng qua cũng chỉ vì muốn nàng phải lo, nhưng nàng ngược lại chẳng thèm để ý, một câu cũng không hỏi.

Ta mỗi ngày đều nhớ tới nàng, đầu óc chỉ toàn là nàng, khi ăn, khi ngủ, đi làm…nhưng đổi lại nàng cho ta chỉ có sự nhẫn tâm”
Nếu là ngày xưa có lẽ Kiều Sở sẽ vì những lời này mà cảm động, nhưng hiện tại đã khác, nàng giãy khỏi cái ôm của hắn, hạ giọng đuổi: “Ra ngoài đi, ta thật sự cần nghỉ ngơi”

“Trước tiên uống cái này đã”
Một mùi vị ngọt đắng từ đâu xông vào mũi, Kiều Sở ngẩn ra, cúi đầu liền thấy trên tay hắn đang cầm một viên bạch sắc dược hoàn, kích thước như thuốc viên thông thường, chỉ khác là quanh nó bao một vầng sáng mờ mờ.
Nghe ngữ khí nghiêm túc của Thượng Quan Kinh Hồng, Kiều Sở cũng đoán ra được thứ này nhất định không tầm thường, lại nhớ tới trước đó hắn nói đã lấy được thuốc liền hỏi: “Đây là thuốc gì?”
“Thuốc này là dùng nội đan của một con hồ ly ngàn năm điều chế thành, ăn vào sẽ áp chế độc trong người nàng, đến lúc đó ta sẽ thu thập thuốc tốt trong thiên hạ cho nàng uống thêm, mạng này của nàng cả Diêm vương cũng chẳng dám đòi”
Thượng Quan Kinh Hồng nói xong, ánh mắt liền trở nên ôn nhu hẳn đi, sóng mắt dao động, lại có hơi ẩm ướt.

Thấy nàng chìn chằm chằm mình, hắn hơi có chút mất tự nhiên ho nhẹ một cái, khẽ vỗ đầu nàng mấy cái rồi ra bàn rót một chén nước trà bưng lại giường.
Nội đan sao? Đây có phải là trân dược mà Thượng Quan Kinh Thông đã nói đến không?
Kiều Sở nhìn cánh tay Thượng Quan Kinh Hồng vừa nãy bị móng tay nàng cào chảy máu vài đường mà lòng run rẩy không thôi, này dường như nhắc nhở nàng bệnh của Thượng Quan Kinh Thông rốt cuộc vì lý do gì mà có….