“Ngươi chột dạ không dám ôm hy vọng Hạ Cửu sẽ có ngày đăng cơ, lại sợ sau khi hoàng đế băng hà thái tử sẽ không chịu buông tha cho mẫu tử ngươi, cho nên mới chọn ta, nếu như ta có thể đăng cơ thì chọn ta giống như cho ngươi một vé bảo đảm”
Trang Mẫn run cả người, nhưng lập tức trấn định: “Ngươi đừng có nói bậy! Kinh Thông xác thực là con ruột của phụ hoàng ngươi đó! Nếu như không phải thì sao ngươi phải đợi đến hôm nay mới đem việc này ra uy hiếp ta? Ngươi không muốn ta đem đan dược cho Kinh Thông cho nên mới nói bậy!”
“Bởi vì, ta tuy từ trước đã nghi ngờ chuyện này nhưng chung quy vẫn muốn chừa cho ngươi một con đường, cho nên không tiếp tục đào sâu.
Nhưng mấy ngày trước ta từ bản ghi chép ghi lại thân quyến tiến cung tham thân của ngươi mà Mạc Tồn Phong đưa cho, liền biết khoảng 20 năm trước, cha mẹ ngươi thường xuyên lui tới hoàng cung thăm ngươi nhiều lần còn dắt theo một vị biểu tỷ”
“Chuyện đó nhìn bề ngoài thì không có gì, nhưng nếu nghĩ kỹ sẽ thấy điểm kỳ lạ.
Ngươi tuy là con một, nhưng trong nhà đường biểu tỷ muội lại không ít, có thể cùng một biểu tỷ kia thân thiết đến mức như vậy được sao? Mỗi lần có thân quyến vào thăm đều sẽ chạm mặt cung nhân, ngươi là người cẩn thận cho nên mới an bài một thân phận giả cho người kia.
Vị biểu tỷ đó vốn là một gã nam tử cải trang, cũng là một trong những biểu huynh đệ trong gia tộc của ngươi”
Thượng Quan Kinh Hồng nói liền mạch giống như đang đàm tiếu, khi lời vừa kết thúc mặt Trang Mẫn đã chuyển sang trắng bệch, một lúc lâu sau mới cắn răng nói: “Tất cả đều chỉ là phỏng đoán của ngươi mà thôi, nam phẫn nữ trang sao? Thật nhọc công ngươi tưởng tượng ra!”
“Trước kia thì đúng chỉ là phỏng đoán, nhưng hiện tại ta có thể vạch trần thân phận của hắn.
Sở dĩ đến tận đêm nay ta mới vạch trần ngươi là vì cần thời gian để tìm người, hắn hiện tại đang nằm trong tay ta.
Những lão nhân trong cung hẳn là vẫn còn chút ấn tượng với biểu tỷ năm xưa của ngươi, nếu ta đưa nam nhân này tới trước mặt Vinh Thụy hoàng đế, liệu hoàng đế có đơn giản tin đây chỉ là một nam tử có diện mạo giống hệt biểu tỷ ngươi hay không?”
“Chuyện giữa ta và ngươi nếu để hoàng đế biết, ta hai bàn tay trắng nhiều nhất là mất cái mạng, còn với ngươi mà nói, chỉ với thân thế của lão Cửu tội cũng đủ tru di cửu tộc”
Rốt cuộc thần sắc của Trang Mẫn chỉ còn lưu lại nụ cười thảm đạm, đứng dậy cay nghiệt nhìn Thượng Quan Kinh Hồng: “Thượng Quan Kinh Hồng, ngươi là sói!”
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng vẫn điềm nhiên nhìn ngọn nến cháy trên bàn, nhàn nhạt nói: “Sói ư? Tính mạng của Thiết thúc dù sao cũng là do ngươi cứu, dù cho việc năm đó ngươi làm có khiến ta chán ghét ta cũng chưa từng có ý định sẽ hại ngươi, khi Hạ gia gặp nạn ta vẫn ra tay tương trợ”
“Không phải chỉ vì lão Thiết, ta biết trong lòng ngươi vốn cũng có ta.
Ngươi còn đồng ý cho ta vinh hoa lợi lộc ta muốn, lời nói của ngươi ta biết là ngươi không có gạt ta” Trang Mẫn đột nhiên nhẹ giọng cười: “Nhiều năm qua chúng ta cũng đã có những khoảng thời gian hạnh phúc, ta là nữ nhân đầu tiên của ngươi, Tiểu Cửu cũng là đứa con đầu lòng của ngươi, bề ngoài giống như ngươi không thích nó, nhưng ta biết ngươi thương nó.
Lẽ nào hiện giờ ngươi nỡ bức ta đến đường cùng như vậy?”
“Vinh hoa lợi lộc ngươi nếu thích, chỉ cần ta có ta quả thật có thể cho ngươi.
Về phần ngươi và ta…..” Thượng Quan Kinh Hồng bỗng khẽ bật cười, ánh mắt u tối: “Chúng ta chưa từng có cái gì gọi là hạnh phúc”
Trang Mẫn liên tục lắc đầu, oán hận trong mắt biến thành khẩn trương: “Ta bảo ngươi gọi ta bằng nhũ danh, ta đến phủ tìm ngươi thậm chí còn bảo ngươi cõng ta, ngươi đều đồng ý…”
“Khi đó ta vừa mới bước chân vào triều chính, không muốn gây thêm chuyện, ngươi thích vậy ta cũng chẳng ngại chiều ý ngươi, nhưng hiện tại thì không.
Tiểu Cửu có phải con ta không cũng không ai biết được, cho dù có phải thì đối với ta cũng chỉ là quan hệ máu thịt không hơn”
……
Trang Mẫn ngã ngồi trên sàn, ánh mắt vô thần nhìn cẩm hạp trống rỗng lăn lốc trên đất____
Ngọn đèn đã cháy cạn, khắp nơi một mãnh tĩnh lặng, giọng nói vừa rồi lại vẫn như nấn ná bên tai.
“Kiều Sở quan trọng với ngươi đến như vậy? Thượng Quan Kinh Hồng, sao ngươi có thể yêu một người như vậy? Sao có thể…”
“Ta yêu hay không yêu ai cũng không liên quan tới ngươi.
Trang phi nương nương, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, nếu trân dược này là giả, nàng chết, ta cũng sẽ đem Hạ gia cửu tộc của ngươi chôn cùng, kể cả Tiểu Cửu ngươi coi như bảo bối.
Nàng chết thì ai cũng đừng nghĩ sống, ngươi đã hiểu chưa?”
****
Ánh trăng len qua cửa sổ chiếu vào phòng, Kiều Sở trăn trở mãi không ngủ được, ngồi dậy, xoa xoa mi tâm.
Nàng đã lén hỏi Cảnh Bình biết được bệnh của Thượng Quan Kinh Thông cơ hồ không nhẹ.
Nàng xuống giường vừa mới đi tới cửa thì cửa đã bị ai đó đẩy ra.
Phương Minh cùng một chúng tỳ nữ đứng hầu bên ngoài đang hành lễ, còn Thượng Quan Kinh Hồng thì một thân thanh bào đứng ở cửa.
Thấy nàng đứng đó ánh mắt hắn liền tối sầm, ôm nàng đi về giường.
Phương Minh dẫn hai tỳ nữ vào phòng đốt đèn xong liền vội vàng lui ra khép cửa phòng lại.
“Đêm hôm không ngủ còn muốn đi đâu?”
Thượng Quan Kinh Hồng ném mặt nạ lên bàn, lạnh lùng hỏi.
Kiều Sở không đoán được lý do hắn đến, đêm lại khuya, nhìn hắn ngồi ở mép giường nhìn mình khiến nàng thấy không thoải mái, hít một hơi sâu rồi nói: “Ta đói bụng, muốn tìm chút gì ăn”
Thượng Quan Kinh Hồng đăm chiêu nhìn nàng một lát mới đi ra cửa, cách cửa phân phó người hầu.
Những món người hầu đưa vào đều là những điểm tâm mà nàng thường ngày thích ăn.
Thời gian bọn họ bên nhau cũng chưa được bao lâu nhưng sở thích của nàng mỗi cái hắn đều vẫn nhớ rất rõ.
Lòng Kiều Sở có chút hốt hoảng, lại cười khổ, ngữ khí nhịn không được nặng hơn vài phần: “Có việc sao không mau nói đi, ta ăn xong còn phải đi ngủ nữa”
Ý tứ đuổi khách khá rõ ràng, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng chỉ âm trầm nhìn nàng xong nói: “Ta hôm nay ngủ ở đây, về sau cũng sẽ như vậy”
Kiều Sở hoảng hốt bất giác nắm chặt chăn: “Thượng Quan Kinh Hồng, chúng ta còn có thể tiếp tục được nữa hay sao?”
Thượng Quan Kinh Hồng cười lạnh một tiếng, bước lại gần bắt lấy cằm nàng, tròng mắt trở nên u tối: “Kiều Sở, đã qua ba tháng, ta chờ cũng đủ lâu rồi, cái thai coi như đã ổn định, thuốc cũng đã lấy được, hôm nay liền có thể”