Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 375






Bàn tay đang bắt lấy cằm nàng buông lỏng từ từ hạ xuống, giống như lúc ở điện Trang phi.

Nàng miễn cưỡng cười, không nhìn hắn, những người khác vốn đang sắp lánh đi ngược lại đều nhìn nàng, kinh ngạc không hiểu nàng đang nói gì.

Giữa màn đêm sao giăng đầy trời, dưới đất lửa trại bập bùng, mùi thịt lan tỏa, nàng xoay người cầm lấy một thanh củi ném vào trong đống lửa__Cảnh sắc yên bình đến như vậy là bọn họ đã vì nàng mà tạo ra.

Nàng bị mọi người nhìn đã muốn đủ.

Lòng tự hỏi vì cái gì mà ông trời phải khiến tình yêu trở nên khó khăn đến như vậy, chẳng lẽ không thể tồn tại một tình yêu không lẫn chút tạp chất? Nữ nhân vì sao chỉ có thể chân tình với duy nhất một người, còn nam nhân vì sao lại phải có quá nhiều thứ phải theo đuổi, mà các nàng lại chỉ cầu một tấm chân tình, cho dù có phải tổn thương chính mình, tổn thương lẫn kẻ khác.

Nhìn ngọn lửa đang rực cháy, mắt nàng cũng nhòe đi.

“Ngươi muốn ngủ về nhà mà ngủ.

Tiếp”
Sau lưng giọng nói vang lên thật nhẹ nhàng, tựa như người nói rất bình tĩnh nhưng thực ra đang kiềm chế chính mình.

Nàng đứng dậy, nghẹn ngào tiếp lời: “Thượng Quan Kinh Hạo, cha ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm”
“Kiều Mi, cha ta sẽ không gọi ta về nhà ăn cơm”
Thanh âm kia lại tiếp tục, không một chút ngập ngừng.


Nàng che miệng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một chỗ, nơi đó có một vết sẹo mơ hồ nếu nhìn không kỹ thực sự là khó thấy được.

.

Vết thương luôn luôn chỉ có thời gian là nhớ rõ.

Thượng Quan Kinh Hồng chậm rãi cúi xuống chạm tay vào bắp chân, nơi đó cũng có một vết sẹo.

“Bọn họ nói gì vậy a? Sao giống như thái tử với thái tử phi…”
Cảnh Thanh gãi đầu thắc mắc nhưng lập tức bị Trữ vương và Tông Phác ném cho ánh mắt cảnh cáo liền im miệng.

Kiều Sở rốt cuộc nâng mắt nhìn Thượng Quan Kinh Hồng.

Trong mắt hắn như có một ngọn lửa đang rực cháy, tinh quang trên trời như thu hết vào đáy mắt, hắn không mang mặt nạ cho nên nàng có thể nhìn thấy được một nụ cười sâu thẳm trong mắt hắn, bên môi hắn.

Hắn nhìn nàng, lại gần như nghiến răng mà nói: “Phượng Thanh đại phi cố nhiên đáng chết, nhưng nàng lại càng đáng chết hơn, thì ra tâm tật của nàng chính vì như vậy mà có”
Nàng ngược lại không để tâm đến chuyện tâm tật, nếu là vì hắn thì nàng sẽ không hối tiếc, lúc này chỉ hồi tưởng lại chuyện xảy ra hồi đó, nhớ tới những chuyện giữa hai người sau này mà rơi vào trầm tư.

“Không có Kiều Mi, sẽ chẳng có gì cả”
Hắn ôm chầm lấy nàng.

“Nhưng nếu như ta biết người đó vốn là nàng thì ta đã không đối xử với nàng tệ bạc như vậy, sẽ đối đãi với nàng thật tốt, sẽ không đối với nàng làm những chuyện….


Nhìn thân mình gầy yếu của nàng lòng hắn đột nhiên đau xót, lồng ngực thắt lại đau đến mức không thở được__hắn bỗng nghĩ, có phải mỗi lần nàng phát bệnh phải chăng cũng chính là đau đớn như thế này?
Hắn cũng không rõ vì sao bản thân không yêu Kiều Mi nhưng lại vẫn bị nàng ta làm cho xao động.

Phải chăng vì mỹ nữ luôn đi cùng với giang sơn, là hai thứ mà nam nhân cả đời mặc định phải theo đuổi?
Nhưng giờ khắc này hắn khẳng định, khuynh quốc khuynh thành chỉ là nhất thời.

Một chút rung động của hắn liền bị nàng xoa trán gạt phăng đi mất.

Hắn hiểu rõ lòng hắn, từ giờ khắc này về sau chỉ có duy nhất một bộ mặt.

Mặc kệ người năm đó nàng cứu có là Thượng Quan Kinh Hạo đi nữa, bởi vì hắn đã biết lý do, biết nàng và mẫu thân lúc đó sống rất khổ sở.


Kiều Sở.

Kiều Sở.

Hắn hối hận, lại càng thống hận chính mình, chưa bao giờ hận chính mình đến như vậy.

Nhìn đám người Trữ vương đang chấn kinh lại vui mừng vì hai người, hắn càng thêm dùng sức ôm chặt nàng.

Hắn đã từng nói với nàng, tuy những người kia đều là những người thân cận với hắn, nhưng có một số lời hắn vẫn không nói trước mặt bọn họ, có một số việc hắn sẽ không làm trước mặt bọn họ.

Nhưng hiện tại hắn mặc kệ, hắn chỉ muốn ôm chặt lấy nàng mãi mãi như thế này, không bao giờ buông ra.

Chỉ vì nàng là người duy nhất có thể khiến hắn làm những điều trông thật ngu ngốc, là người khiến cho tâm hắn phải rối loạn, gọi tất cả mọi người đến đây thay hắn giải thích với nàng.

Hắn không muốn tự mình giải thích, vì hắn sợ càng nói càng sai.

Đổi lại trước kia, hắn chưa chắc sẽ vì Thanh Linh mà làm những điều như vậy.

Đối diện với nàng, toàn bộ nguyên tắc của hắn đều trở nên không tồn tại.

“Bằng mọi giá muốn cứu ‘thái tử’ chỉ vì muốn đưa mẫu thân rời khỏi Bắc địa, sao nàng lại ngốc đến vậy?”
Hơi thở ấm áp của hắn phả lên gáy nàng, Kiều Sở thật không nghĩ sẽ tại nơi này nói ra sự thật về chuyện năm đó, nhưng suy đoán của hắn tạm thời khiến nàng không bận tâm đến chuyện của Tần Ca nữa.

Nàng không trả lời, hắn thì vẫn còn hơi giận nàng, chậm rãi buông nàng ra, lại ngầm liếc sang Trữ vương, Trữ vương hiểu ý ra hiệu cho những người khác, Tần Đông Ngưng lập tức nói: “Nào mọi người ăn thôi, ăn thôi, muội đói quá rồi đây này”

Thượng Quan Kinh Hồng đỡ Kiều Sở ngồi xuống, mọi người thấy tâm tình hắn có vẻ đã tốt lên, không còn âm trầm như trước vì thế cũng vui lây.

Phương Minh chủ động cắt một miếng thịt đưa cho Thượng Quan Kinh Hồng nhưng hắn không lấy, lại tự mình xé thịt cho Kiều Sở.

Chuyện Kiều Mi nàng lựa chọn tin hắn, nhưng vẫn còn một khúc mắc nàng cần phải hỏi rõ, tuy không muốn phá vỡ bầu không khí vui vẻ lúc này nhưng nàng vẫn lên tiếng: “Kinh Hồng, chúng ta đi dạo một lát được không?”
Thượng Quan Kinh Hồng tất nhiên là không chối từ, buông dao xuống đỡ nàng đứng lên, Bội Lan cười nói: “Hai ngươi mau đi đi, nhớ là đừng về trễ quá đó, nếu không lát về cái đống thịt này chỉ còn chừa lại xương cũng đừng trách bọn ta đó”
Thượng Quan Kinh Hồng nhướn mày: “Cùng lắm bổn vương ra suối bắt cá cho nàng ấy ăn”
Cảnh Thanh lầm bầm: “Phu nhân à, người xem gia như vậy lúc về còn không bắt Kiều chủ tử về lều há còn quay lại chỗ chúng ta sao”
Mọi người nghe được trong lòng đều tự hiểu, nghiêng đầu trộm cười.

Kiều Sở cũng lập tức hiểu bọn họ đang nghĩ tới cái gì, mặt liền nóng lên, vừa giận vừa buồn cười, trong lòng lại đau khổ bất an.

……….

Không nghĩ tới Thượng Quan Kinh Hồng quả nhiên dắt nàng ra bờ suối, còn cười nói: “Ăn cá không, gia bắt cho nàng ăn”
“Chàng và Trang phi rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Nhìn hắn cười nói xoay người vén vạt áo chuẩn bị bước xuống suối, Kiều Sở cắn chặt răng cuối cùng vẫn là thốt ra câu hỏi.