Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 373






Là Kiều Mi.
Không phải Kiều Mi đang nghỉ ngơi trong phòng Trang phi sao?
Tim nàng đập thình thịch, nhìn theo bộ dạng Kiều Mi nhíu mày nhìn quanh giống như đang tìm kiếm ai đó.
Qua một lát lại có tiếng bước chân vội vã truyền đến.
“Thất lễ, để ngươi đợi lâu”
Giọng nói đó____
Kiều Sở trợn mắt, sửng sốt nhìn một nam tử vừa mới xuất hiện đằng sau Kiều Mi.
Không ai khác chính là Thượng Quan Kinh Hồng.
“Bát gia nhờ nương nương gọi ta đến nơi này có việc?”
“Ừm”
Trong mắt Kiều Mi như lóe lên ánh sáng: “Lại phiền ngươi phải dụng tâm như vậy…”
Đôi bàn tay Kiều Sở siết lại thật chặt, cảnh vật trong mắt như nhòe đi chỉ còn lại hình ảnh của hai con người.
Thì ra, cả Trang phi lẫn Kiều Mi đều có dây dưa với hắn.
Lại thấy Thượng Quan Kinh Hồng lấy ra một bình sứ nhỏ đưa cho Kiều Mi.

“Đây là thuốc giải độc cho ngươi, vì không thể tùy tiện đưa đến phủ thái tử nên ta mới phải dùng đến cách này”
Kiều Mi chấn động nhẹ, nghẹn ngào nói: “Ta còn tưởng là ngươi sẽ không đưa thuốc cho ta”
“Giao dịch phải công bằng.

Được rồi, ngươi về đi”
“Công bằng? Không công bằng chút nào! Ngươi có biết ta đã phải chịu đựng bao nhiêu ủy khuất hay không?”
Kiều Mi run rẩy bước tới ôm chầm lấy Thượng Quan Kinh Hồng, thời khắc đó Kiều Sở cũng cảm giác thâm tâm mình run rẩy.
“Đối với chúng ta là giao dịch, nhưng thái tử lại không nghĩ vậy, cái ngày từ Hạ vương phủ trở về hắn đã đánh ta…….Những ngày này, mỗi ngày hắn đều đánh ta………”
Thượng Quan Kinh Hồng đẩy nàng ta ra, nhưng không lập tức bỏ đi mà là khẽ nhíu mày xoay người, nhìn Kiều Mi hai mắt đỏ bừng tháo khăn che mặt xuống.
Đứng ở góc độ của Kiều Sở vẫn có thể thấy được mặt của nàng.
Gò má trái của Kiều Mi hơi sưng lên, khóe môi cũng bị bầm tím.
“Ta biết người năm đó là ngươi, trong lòng ngươi rõ ràng cũng có ý đối với ta có đúng không?”
Kiều Mi thấp giọng nói, lại dựa sát vào trước ngực Thượng Quan Kinh Hồng.
Thượng Quan Kinh Hồng có hơi chấn động, nhưng hai tay buông thỏng hai bên sườn, không hề đẩy Kiều Mi ra.
Năm đó cái gì cơ?
Chẳng lẽ giữa bọn họ còn có chuyện trước đó?
Một cảm giác lạnh lẽo chậm rãi từ hốc mắt chạy dọc xuống theo sống mũi, tâm Kiều Sở thắt lại, nàng vươn tay chèn ép lồng ngực, khóe mắt mơ hồ thấy Thượng Quan Kinh Hồng dứt khoát đẩy Kiều Mi ra, lạnh lẽo nói: “Thứ ngươi muốn là cái gì có thể nói cho ta biết, chỉ cần trong khả năng làm được ta nhất định sẽ bồi thường cho ngươi.

Chỉ có vậy không hơn”
Hắn nói xong cũng dứt khoát xoay người bước nhanh ra khỏi vườn không hề quay đầu lại.
“Không, ngươi đối với ta có cảm giác, ta biết rõ điều đó…..”
Kiều Mi khàn khàn nghẹn ngào ra tiếng, siết chặt khăn che mặt khóc òa lên, lúc sau mới cắn răng nối gót Thượng Quan Kinh Hồng rời đi.
……….
“Kiều Sở…….”
Gắng gượng thu lại bình tĩnh, lại nắm lấy bàn tay nam nhân đưa tới trước mặt mình, Kiều Sở hít sâu một hơi, tự mình lau sạch nước mắt, cười nói: “Kinh Thông, ta muốn ở một mình một lát được không?”

“Trân dược kia ngươi không cần lấy cho ta, nhỡ ảnh hưởng đến tình cảm giữa ngươi và mẫu phi sẽ không tốt, bệnh tình của ta liền cứ như vậy thôi”
……..
Thượng Quan Kinh Thông không đuổi theo nàng.
Kiều Sở từ từ đứng lại, nhìn xung quanh mới phát hiện đã chạy đến bên hồ Mạc Sầu.
“Chủ tử, người đừng buồn, sức khỏe quan trọng hơn, chúng ta nhất định sẽ lấy cho bằng được trân dược kia!” Mỹ Nhân ở một bên luống cuống nhỏ giọng khuyên nhủ, hai mắt cũng đỏ ửng, đôi tay chặt hai vai nàng.
“Duệ vương hắn………hắn không phải thích Kiều Mi đâu, chỉ là tới đưa thuốc giải thôi!”
Mỹ Nhân vẫn không ngừng an ủi nàng, Kiều Sở tâm đau sót, thầm nghĩ đúng vậy, hắn đã đẩy Kiều Mi ra đó thôi, nhưng mà, hắn đối với Kiều Mi hẳn là cũng có cảm giác, nếu không với tính tình của hắn lẽ ra phải lập tức đẩy nàng ta ra mới phải.
Còn có cả Trang phi nữa….
Rốt cuộc giữa bọn họ còn có quan hệ gì?
……..
Khi nàng đã trấn tĩnh lại được phần nào, được Mỹ Nhân dìu quay lại tẩm điện của Trang phi, đã thấy tất cả mọi người đều đang tập trung bên ngoài điện, thần sắc ai nấy cũng lo lắng, Trang phi, Kiều Mi và Thượng Quan Kinh Thông cũng có mặt, còn Thượng Quan Kinh Hồng, Trữ vương và một mấy vị hoàng tử khác thì không thấy đâu.
Nhìn thấy nàng, Thất vương phi lập tức dậm chân, ai một tiếng: “Kiều muội muội, rốt cuộc là muội đã chạy đi đâu vậy hả, có biết Bát gia lo lắng thế nào không?”
“À, vậy hắn đâu?”
Kiều Sở bình tĩnh hỏi lại.
Thất vương phi sửng sốt, Kiều Sở này mặc dù xưa nay không kết giao với ai nhưng tính tình ôn hòa, không tự cao tự đại.

Nàng bây giờ cùng Lục vương phi và Thập vương phi với Kiều Sở quan hệ cũng không tồi, thứ nhất là vì sợ Duệ vương còn thứ hai là vì từng được Kiều Sở giúp, nhưng thật ra các nàng cũng thật tâm muốn làm thân với Kiều Sở.


Nàng biết chuyện lần trước nếu Kiều Sở mà so đo thì bọn họ nhất định thiệt thòi rất lớn, lại càng không nghĩ đến chuyện sẽ trả thù, hiện giờ, nhìn thấy Kiều Sở mặt mày lạnh lùng, lại ẩn ẩn che giấu một vẻ đau xót, khiến trong lòng nàng có chút sợ hãi, không dám nói thêm cái gì.
Ngân Bình thì khác, tỏ rỏ vẻ không hài lòng: “Bát tẩu, mọi người đang chờ tẩu truyền lệnh đây, tẩu có muốn đi dạo thì cũng phải nhớ kỹ giờ giấc một chút chứ?”
Nàng còn định nói thêm nữa nhưng nhìn thấy ánh mắt lãnh liệt của Thượng Quan Kinh Thông nên phải cắn môi không dám nói nữa….
Lúc này Trang phi lại thản nhiên lên tiếng: “Kiều phi trở về là tốt rồi, cũng là do điện của bổn cung nhỏ không chứa nổi Bồ tát.

Mọi người vào thôi”
“Đúng vậy, Tam muội ngày xưa ở Bắc địa mục mã chăn dê, sa mạc trạch địa đương nhiên là rộng lớn hơn nhiều”
Một giọng cười khẽ tùy theo đó tiếp lời.
Những người khác nghe thấy lời châm chọc mỉa mai của Trang phi và Kiều Mi thì đều lúng túng khó xử, bên nào cũng không dễ đắc tội, cũng có không ít người trộm liếc nhìn bàn tay của Kiều Sở, quả thật là có nốt chai.
Mỹ Nhân nhìn lướt qua một lượt ánh mắt của từng người, lòng nổi giận muốn đáp trả Kiều Mi nhưng bị Kiều Sở ngăn lại.

Kiều Sở chỉ bình thản nhìn Trang phi và Kiều Mi mà nói: “Ra là Trang phi cũng cảm thấy nơi này có hơi nhỏ ư, được rồi, để Kiều Sở trở về mục mã chăn dê vậy”
Nàng dứt lời liền xoay người, đúng lúc sau lưng vang lên một giọng giận dữ: “Kiều Sở, nàng vừa đi đâu về?”