Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 372






Trong giọng nói của Thượng Quan Kinh Thông mơ hồ có một tia quyết tuyệt, Kiều Sở hơi sững người, bất an, lại chậm rãi hỏi ngược lại hắn: “Nếu ta nói ta sống rất tốt, ngươi……….”
“Ta sẽ không tìm gặp ngươi nữa”
Thượng Quan Kinh Thông chậm rãi đáp, trong mắt như vừa có ánh sáng lại phủ thêm một tầng bụi mờ, hai biểu hiện tương phản đan xen nhau, tựa hồ hắn đang gắng áp chế thứ gì đó, vẫn đăm đăm nhìn nàng, nhẹ nhàng cười nói: “Lúc trước ta cùng Bát ca rất thích đến vườn hoa này, không biết vì cái gì mà từ nhỏ cả hai đã không ưa gì đối phương, cũng không thích người kia có mặt tại đây, Bát ca lúc nhỏ thân thể không tốt, có hôm cùng ta đánh nhau bị ta đánh cho sứt đầu…………”
“Người thắng làm vua, cho nên vườn hoa này liền thuộc về ngươi? Nhưng sao lại để nó ra nông nỗi này?”
Kiều Sở nhìn bồn hoa đầy gạch ngói vụn cười hỏi hắn, khi tâm tình không tốt thì việc duy nhất có thể làm cũng chỉ có cười, như vậy mới không làm cho đối phương phải lo lắng.
“Không, sau đó phụ hoàng nổi giận liền niêm phong nó đi”
Kiều Sở ngẩn ra, khó trách nơi đây lại điêu linh đến vậy……….
“Mấy ngày nay mỗi lần lâm triều ta đều âm thầm quan sát Bát ca, nhìn ra được trong mắt hắn luôn mang ý cười, hắn trước kia không như thế.

Mặc dù trước kia ta không thích hắn nhưng ta biết kỳ thật hắn rất khổ sở.

Hắn thay đổi là bởi vì ngươi.


Ta cũng không thể không dò hỏi tình hình của ngươi, ai cũng nói Kiều phi rất được sủng ái”
“Sau đó ta nhiễm bệnh, mỗi đêm năm ngủ đều nằm mơ thấy cái vườn này.

Sở Sở, vườn này cũng giống như ngươi.

Ta cứ muốn đoạt lấy ngươi, thật buồn cười, mãi đến lúc này ta mới hiểu được, việc ta làm cuối cùng sẽ thương tổn đến ngươi.

Cửu cửu đã nói cho ta biết, phụ hoàng đối với ngươi động sát tâm”
“Ta sẽ bảo hộ ngươi”
Nghĩ đến sát ý của hoàng đế, Kiều Sở không tự chủ được cả người phát run, lại nhớ tới Cảnh Bình từng nói, tử y nam tử gặp ở tửu lâu là người của Thượng Quan Kinh Thông, nàng không biết hắn đã bắt đầu suy tính cái gì, một nỗi bất an xâm chiếm cõi lòng, nàng vì hắn cuối cùng đã buông tay mà vui vẻ, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng, là nàng đã phụ một tấm chân tình của hắn.
“Kinh Thông, ta vẫn lặp lại câu kia, ngôi vị hoàng đế nếu ngươi muốn thì ngươi cứ tranh, nếu không muốn thì hãy cứ sống như cách mà ngươi thích.

Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, với ta vĩnh viễn là người quan trọng nhất.

Ngươi không cần lo lắng cho ta, Bát ca của ngươi sẽ thay ngươi bảo hộ ta”
“Với ta, hạnh phúc của ngươi luôn là điều quan trọng nhất”
Ánh mặt trời chiếu lên trên gương mặt nhợt nhạt của hắn, khắc sâu ngũ quan tuấn lãng, cũng như vẻ bi thương lại kiên định trong đáy mắt.
Kiều Sở gạt đi nước mắt.
“Nữ nhân ngốc, ngươi khóc gì chứ, nói cho ngươi một tin tốt, ngươi còn nhớ áo hồ cừu ta tặng ngươi không?” Thượng Quan Kinh Thông yêu thương nhìn nàng, tận lực kiềm chế ý muốn chạy tới bên nàng.
“Đương nhiên nhớ”
“Áo hồ cừu này không phải vật tầm thường, là do người của Hạ tộc chúng ta lấy được, đầu tiên là nằm trong tay ông ngoại của ta, ông ngoại ta sủng ái bà ngoại ta nhất, thậm chí còn để mẫu phi theo họ của bà”
“Nghe nói Hạ đại nhân là nghĩa tử trong nhà ngươi, trách không được hắn họ Hạ mà mẫu phi ngươi lại họ Trang.

Nhưng cái đó cùng áo hồ cừu kia thì có quan hệ gì?” Kiều Sở nghi hoặc hỏi, đột nhiên tim đập thịch một cái, cảm giác được tin tốt này dường như không phải là tin tốt thông thường.

“Áo hồ cừu đó là đến từ một con bạch hồ ngàn năm, ta nghe nói hắn vốn là trượng phu của nữ vương hồ tộc.

Trong một trận chiến của hồ tộc, hắn vì cứu hồ vương mà chết, trận chiến kia nghe nói là xảy ra ở nhân giới, hồ vương bị trọng thương, được tộc nhân hồ tộc hoảng loạn đưa đi, còn thi thể của bạch hồ ngàn năm thì lưu lạc nhân giới, rồi bị thợ săn tìm được, lột da, lấy mất nội đan.

Hai món đồ này từ đó lưu lạc nhân gian qua hàng ngàn năm, cuối cùng lọt vào tay ông ngoại ta”
Kiều Sở kinh ngạc nghe hắn kể, mà tâm tư ngược lại dồn hết lên bạch hồ kia, xuất thần hỏi: “Người ta nói hồ ly là yêu nghiệt, nguyên lai cũng có thể thâm tình như thế?”
“Ai nói không thể?” Thượng Quan Kinh Thông ngửa đầu cười, nói tiếp: “Lông của bạch hồ đem làm áo hồ cừu, còn nội đan thì chế thành hai viên trân dược.

Ông ngoại cho ta áo hồ cừu, còn trân dược thì một viên cho bà ngoại, một viên cho mẫu phi”
“Sau mẫu phi lại đem trân dược hiến cho phụ hoàng, phụ hoàng tất nhiên rất vui, cho rằng mẫu phi đối với mình là vô cùng yêu thương, đáng tiếc về sau lão Thiết bị trọng thương cận kề cái chết………”
“Thiết thúc?”
“Phải, Bát ca đã đi cầu phụ hoàng ban thuốc, phụ hoàng không đồng ý, sau phải nhờ mẫu phi giúp mới lấy được”
Kiều Sở kinh ngạc, không nghĩ tới còn có cả chuyện như vậy, lại thầm cười khổ, hắn và Trang phi quả nhiên tình nghĩa sâu đậm___chỉ là không biết chính xác là loại tình cảm gì.
“Cách đây không lâu, ông bà ngoại ta lên núi du ngoạn, bà ngoại chẳng may bị độc vật cắn, trở về nhà sau một canh giờ thì mất, ta nhớ Bát ca đã nói nội đan của bạch hồ có thể giải trừ bách độc, chỉ cần người còn một tia sinh khí uống vào là có thể cứu được.

Nếu bà ngoại ta sớm uống dược, hoặc ngay sau khi trở về lập tức uống thì căn bản sẽ không chết”
“Ý của ngươi là…”
Bà ngoại của ta rất thương yêu mẫu phi, ta đoán có lẽ viên trân dược kia bà đã đem cho mẫu phi mất rồi, có điều lúc đó ta quá bi thương, lại không muốn khiến mẫu phi đau lòng, mới không đem chuyện này ra hỏi người.


Hôm qua vừa hạ triều liền thấy người Duệ vương phủ đến báo tin ngươi bị bệnh, Bát ca gấp rút chạy về, lại nhớ tới y nữ của ta lần trước khám bệnh cho ngươi có nói trong người ngươi có tâm bệnh, ta tức khắc nhớ tới viên trân dược kia.

Sở Sở, ta nhất định nghĩ cách lấy trân dược cho ngươi”
“Bệnh của ta…còn có thể chữa khỏi?”
Toàn thân Kiều Sở nhịn không được run rẩy, tuy Thượng Quan Kinh Hồng đã nói hắn nhất định nghĩ cách cứu nàng, nhưng nàng biết đó chỉ là lời an ủi, nếu có thể thì hắn đã sớm trị rồi.
Nàng thật sự còn có thể sống tiếp sao…?
Nàng run rẩy che miệng, nước mắt lăn xuống không ngừng được.
Thượng Quan Kinh Thông tiến lên trước một bước rồi đứng lại, hắn hiện tại thậm chí còn không thể tự lau nước mắt cho nàng….
“Kinh Thông, cảm ơn ngươi…….”
Nàng còn chưa dứt câu thì đã thấy Thượng Quan Kinh Thông biến sắc: “Có người! Không thể nào……nơi này vốn đã bị niêm phong rồi cơ mà”, hắn cũng không chậm trễ, lập tức nhảy đến ôm lấy nàng, lánh về phía vườn hoa nơi có Mỹ Nhân cũng đang kích động đi tới.
Kiều Sở bị bàn tay nam nhân bịt kín miệng mũi, lại nhìn trái phải hai người sắc mặt ai cũng ngưng trọng, trong lòng bất giác cũng khẩn trương nhìn theo ra ngoài, liền thấy rõ chân diện mục của một nữ tử vừa mới xuất hiện.