“Thiện ý của công chúa Kinh Hồng nguyện khắc sâu trong lòng, nhưng câu trả lời của Kinh Hồng vẫn vậy, ngày sau nếu công chúa có việc gì cần giúp sức, chỉ cần trong khả năng có thể làm được thì Kinh Hồng tuyệt đối không chối từ, nhất định dốc toàn lực ứng phó”
“Nội tử đang nhiễm bệnh trong người, hôm nay đến đây thôi”
Kiều Sở giật mình, không nghĩ tới Thượng Quan Kinh Hồng sẽ trả lời như vậy, Thái Trữ đương nhiên cũng thế.
Qua một lúc lâu sau Thái Trữ mới có phản ứng, có chút không thể tin cười hỏi: “Thật sự không có bảng giá nào sao?”
“Không có”
Thượng Quan Kinh Hồng nói xong lại lấy từ trong ngực ra một món đồ………
Hai nữ tử lại đồng thời ngẩn ra, vật đó chính là chiếc khăn ha-đa mà Thái Trữ đã tặng cho Thượng Quan Kinh Hồng, sau lại bị hắn quàng lên cổ Kiều Sở, sau đó khi Kiều Sở tráo đổi thân phận với Thanh Linh để bỏ trốn khỏi hoàng cung, trong lúc đổi quần áo cũng đem cái khăn này nhét vào trên người Thanh Linh…Nếu hôm nay không nhìn thấy thì có lẽ nàng đã quên bẵng nó rồi.
Thượng Quan Kinh Hồng chầm chậm bước đến gần Thái Trữ, đem chiếc khăn quàng lên cổ Thái Trữ, cả người nàng ta cứng ngắc, hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên vẻ oán hận gằn từng chữ một: “Thượng Quan Kinh Hồng, nhất định có ngày ngươi sẽ phải hối hận”
“Ừm” Thượng Quan Kinh Hồng cười nhẹ, ngoắc Kiều Sở đang ngây ngốc đứng một bên: “Tiểu Sở Tử, đi thôi”
……….
.
Hai người vừa đi tới cửa, thanh âm sắc bén của Thái Trữ lại vang lên sau lưng: “Thượng Quan Kinh Hồng, cho ta biết lý do”
Kiều Sở nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, hắn cũng trừng mắt nhìn lại nàng, nàng mặc kệ, nàng muốn biết hắn sẽ trả lời thế nào, thế rồi hắn bất ngờ kéo tuột chiếc khăn quấn trên đầu nàng xuống, để lộ ra một suối tóc đen dài.
“Công chúa, công chúa là người thẳng thắng cương trực, quả thực khiến cho Kinh Hồng vô cùng kính nể, tâm ta tuy có thứ phải theo đuổi, nhưng sẽ không thú ngươi chỉ để đạt được mục đích”
Thượng Quan Kinh Hồng nói xong, ánh mắt rơi xuống trên chiếc khăn ha-da: “Vật đó là tâm ý của công chúa đối với ta, cũng là tâm ý của ta đối với công chúa”
Thái Trữ cầm chặt chiếc khăn, hơi chấn động, ánh mắt nhìn Kiều Sở: “Ngươi là…Kiều phi?”
Kiều Sở hiện tại đang dịch dung, mặt dù trong phòng cũng không có người ngoài, nhưng nàng vẫn do dự một lát mới gật đầu.
“Duệ vương, nương nương, thứ cho Thái Trữ không tiễn”
Thái Trữ ngẩng đầu lạnh lùng cười nói.
…….
.
Hai người dắt tay nhau ra cửa, Kiều Sở ngưng mắt nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói: “Kỳ thực nàng ấy cũng rất tốt, hiện nay hai nước đã ký hòa ước, nếu chàng thú nàng thì sẽ được binh lực Tây Hạ hỗ trợ, địa vị của Thái Trữ so ra vẫn cao hơn so với Ngân Bình công chúa”
“Ừ, ta cũng rất vừa mắt nàng ta, nàng ta với Tây Hạ vương vốn là huynh muội cùng cha khác mẹ, mẫu thân của nàng vốn cũng không được sủng ái cho lắm, nhưng nàng ta vẫn có thể leo đến được địa vị như ngày hôm nay khẳng định là rất có bản lĩnh”
“Vả lại nàng ta cũng là nữ tử có chí lớn”
Thượng Quan Kinh Hồng nắm chặt tay nàng, bình thản đáp.
Kiều Sở hơi giật mình: “Thì ra chàng đã tìm hiểu người ta kỹ như thế, chàng hối hận?”
“Nếu là ngày xưa thì ta nhất định sẽ thú nàng ta, nhưng bây giờ thì dứt khoát không thể”
Thanh âm của hắn vẫn là thản nhiên, Kiều Sở nhịn không được ý cười bên môi, Thượng Quan Kinh Hồng cũng cười, khẽ gõ trán nàng một cái.
“Kỳ thực chàng không cần mang ta theo,” Kiều Sở lại phiền não: “Nếu chàng là thực sự lo cho ta thì nhẽ ra nên dời ngày hẹn sang hôm khác”
Không thấy Thượng Quan Kinh Hồng nói gì, Kiều Sở kỳ quái nghiêng đầu nhìn, phát hiện hắn đang mị mâu nhìn về ngã tư đường phía trước mặt.
Nàng cũng nhìn theo, mới thấy Thượng Quan Kinh Hạo cùng Tào Chiêu Nam và Vương Mãng đang sóng bước đi tới.
Vô tình chạm mặt nhau, song phương đều có chút giật mình.
Thượng Quan Kinh Hạo rất nhanh hồi tỉnh, ảm đạm cười, hơi liếc mắt qua hai bàn tay đang nắm chặt nhau của hai người, sau đó đi thẳng đến Thiên Hương các.
(Không biết lúc này chị Sở đã bỏ lớp dịch dung chưa, chứ hai “anh” nắm tay nhau tung tăng đi lại thì đúng JQ bay đầy đường…)
Hai bên coi như không quen biết.
Khi hắn đi lướt qua Kiều Sở, chẳng hiểu sao khiến nàng không tự chủ được rùng mình một cái, cảm giác nam nhân này bỗng như có chút khác lạ lại có chút quen thuộc, cái loại cảm giác ấy khiến cho tâm người ta phát lạnh.
Bởi vì hắn gợi lại cho nàng những ký ức không tốt sao?
Hình như không phải.
Không biết vì sao nàng bỗng thấy hắn thật đáng sợ, rất đáng sợ.
Rõ ràng trước kia không hề như vậy, mà cả Tào Chiêu Nam và Vương Mãng cũng có gì đó không giống bình thường……
Cảm nhận được bàn tay nàng đang run lên bần bật, Thượng Quan Kinh Hồng lập tức ôm nàng, mau chóng rời khỏi Thiên Hương các.
“Đừng sợ, ta sẽ không để hắn làm tổn thương nàng thêm lần nào nữa”
Thượng Quan Kinh Hồng không đưa nàng lên xe ngựa mà trực tiếp dẫn nàng hòa vào trong dòng người náo nhiệt trên đường, giọng nói trầm thấp đầy kiên định vang lên bên tai.
Đường phố đông đúc dần dần đẩy lui đi nỗi sợ hãi trong lòng, nàng rúc vào trong lồng ngực dày rộng của hắn, tâm mới dần an ổn, có lẽ hắn tưởng thái tử đã gợi lại cho nàng đoạn hồi ức kinh hoàng trong phủ thái tử, nàng liền nắm lấy tay hắn giải thích: “Kinh Hồng, lúc ở trong phủ của hắn, ta đúng là có bị kinh hách, nhưng….
nhưng thật sự không có bị hắn động chạm”
Thượng Quan Kinh Hồng chấn động mạnh, đồng tử trong mắt co rút lại, gắt gao nhìn nàng một lúc lâu rồi mới xoa đầu, ôm nàng vào lòng.
Nàng biết kỳ thực hắn vẫn để ý chuyện đó, nhưng lại chưa từng hỏi nàng vì sợ nàng khổ tâm, mà nàng cũng chưa từng giải thích với hắn.
Nghĩ đến đó khóe mắt nàng bất giác lại ướt át.
Thượng Quan Kinh Hồng cười, nhéo mũi nàng: “Sửu bát quái, về thôi”
Nàng gật đầu thật mạnh, xong lại nhớ tới câu hỏi mới vừa rồi của mình, gắng áp chế nỗi sợ hãi khó hiểu trong lòng, đang muốn hỏi hắn lần nữa, hắn thì như biết tỏng nàng muốn hỏi cái gì: “E là không thể dời cuộc hẹn lại được, lúc đó trên bái thiếp Thái Trữ gửi tới có ghi rõ, nếu lần này không gặp thì sẽ không có lần sau”
Hắn cười ngạo nghễ, lại nói tiếp: “Ra là còn hẹn cả nhị ca, nàng ta quả thực là người rất quyết đoán”
“Nếu chàng mà từ chối thì nàng sẽ cùng Thượng Quan Kinh Hạo……….
”
“Đúng vậy”
******
Thiên Hương các.
“Phật chủ, vì sao ngài lại phải để ý đến nữ tử kia như vậy?” Tào Chiêu Nam lên tiếng hỏi.