Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 363






Lúc vào chỉ cắm cúi vội vã đi cho nên không để ý, còn hiện tại khi chậm rãi bước dọc theo sân nàng mới phát hiện trong sân viện có mọc cái cây ra quả giống như loại quả mơ chua.
Mới đầu hạ nên trái vẫn còn nhỏ, nhưng nhìn thèm kinh khủng.
Nàng quay người ôm bụng, cố gắng xoa dịu cảm giác thèm thuồng khó chịu, trong lòng rầu rĩ, đột nhiên bụng bị bàn tay ai đó ôm lấy, cả người rơi vào một vòng ôm ấm áp, giọng trầm trầm vang lên sau lưng: “Thấy khó chịu ở đâu?”
Cổ tay bị người đó nắm lấy, trong lời nói bộc lộ rõ sự căng thẳng.
Khóe miệng Kiều Sở hơi cong lên, chỉ một câu ta nhớ chàng, ván này nàng đổ thắng rồi.
Hắn để ý, hắn thực sự để ý!
Nàng chậm chạp xoay người, quả nhiên nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng ánh mắt âm trầm đang khẩn trương nhìn nàng.
Nàng chỉ chỉ mấy cái quả trên cây: “Ta không mang theo mứt quả, nhìn cái này lại muốn ăn”
Nói xong lại còn cố ý chép miệng một cái: “Rất rất muốn ăn”
Thượng Quan Kinh Hồng hung hăng trừng nàng một cái, nhún chân nhảy lên, thân hình cao lớn với tay tóm được một cành có quả kéo xuống.
Sai dịch trong viện thấy thế đều trợn mắt há mồm, không thể tưởng được đường đường một thân vương quyền cao chức trọng lại đi làm cái loại việc này.
Kiều Sở chìa tay ra, Thượng Quan Kinh đét vào tay nàng một cái, xong cầm tay nàng kéo đi.

“Bát gia, hình trách kia nên xử thế nào bây giờ ạ…..”
Chếch chếch sau lưng có thanh âm sợ sệt của Thượng thư vang lên.
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng khẽ dao động, ôm nàng xoay người lại, Kiều Sở thoáng nghĩ một lát, xong nói: “Đại nhân, Bát gia vừa mới nói, Thất ca và Thập ca làm việc ở đây đã lâu, lẽ ra là không nên phạm phải sai sót, nếu không sao có thể cùng hoàng thượng phân ưu? Nhưng niệm tình lần đầu vi phạm nên lần này chỉ trách phạt nhẹ, mỗi người phạt mười bản”
Đám người Thất hoàng tử đứng phía sau Thượng thư nghe vậy đều vừa mừng vừa sợ, mừng vì vốn mỗi người phải chịu phạt trăm trượng hình nhưng giờ rút lại còn có mười bản, nhưng sợ là liệu lời của Kiều Sở thì có được tính hay không.

Thượng Quan Kinh Hồng thì chỉ nắm tay Kiều Sở đứng đó chưa có mở miệng nói gì cả.
Sau chuyện xảy ra ở Hạ vương phủ, bọn họ bắt đầu cảm thấy sợ nam nhân ngày xưa nổi tiếng là tao nhã này, trong lòng ai cũng bất an, nuốt nuốt nước miếng, lại đột nhiên nghe hắn nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.
Thất vương phi và Thập vương phi vui mừng quá đỗi, lại nhớ tới cách hành xử không phải của mình trước kia, đều là cảm kích cùng xấu hổ nhìn về phía Kiều Sở, còn hai gã hoàng tử thì đáp tạ không thôi.
Lang Lâm Linh cười giễu, thản nhiên liếc Trầm Thanh Linh một cái, lại kỳ quái khi thấy nàng ta mặc dù đang nhíu mày, nhưng khóe miệng vẫn hơi cong lên.
Thượng Quan Kinh Hồng chuyển mắt nhìn Lục hoàng tử: “Tuy là có dẫn theo gia phó, nhưng vẫn phiền Lục ca giúp thần đệ tiễn Lang phi và Trầm cô nương một đoạn đường”
Lục hoàng tử vội nói: “Đương nhiên, Bát đệ không cần khách khí”
“Kinh Hồng, ta về trước đây, đêm nay chàng đến chúng ta lại nói tiếp”
Trước khi đi, Trầm Thanh Linh đột nhiên quay đầu lên tiếng.
Kiều Sở thấy đám người lặng lẽ nhìn nàng một cái, rồi lại nhìn Thanh Linh đánh giá một chút, nàng âm thầm thở dài, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh.

Thượng Quan Kinh Hồng ôm nàng, lại cầm lấy chùm quả trong tay nàng đưa cho một gã sai dịch: “Đem đi rửa”
Dứt lời, lại thản nhiên quay sang nhìn Thượng thư: “Thượng thư đại nhân, bổn vương mượn chỗ này của ngài một lát được chứ?”
Thượng thư lặng lẽ nhìn nhìn Kiều Sở, một bên cung kính đáp: “Bát gia cứ tự nhiên”
………..
Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại hai người.
Sai dịch đưa trái cây đã rửa sạch dâng lên xong liền kính cẩn lui ra ngoài đóng cửa lại.

Kiều Sở bị đặt ngồi trên đùi của nam nhân, bắt bẻ hắn: “Lúc nãy chàng bảo ta phải về mà?”
Thượng Quan Kinh Hồng cúi đầu ăn cơm, không trả lời nàng.
Nàng muốn đứng dậy, hắn lại buông bát đũa xuống, cánh tay vòng qua thắt lưng bá đạo giữ chặt người nàng.
“Chúng ta cần nói chuyện về Tần Ca”
Kiều Sở cười khổ, quả nhiên là vì Tần Ca.
Nàng cũng đột nhiên vỡ lẽ, chắc là hắn có hỏi Thanh Linh trước rồi, có phải đêm nay hắn đến chỗ Thanh Linh cũng là để nói về việc này không, nếu như để Thanh Linh nói thì liệu có ảnh hưởng đến lịch sử hay không?
Nàng chính đang không yên, lo lắng không biết nên trả lời thế nào, thì hắn đã bắt lấy cằm nàng, giọng ưu tư: “Nàng và hắn rốt cuộc có quan hệ gì?”
Câu này của hắn khiến nàng ngẩn ra, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, mà Thanh Linh dường như vẫn chưa nói cho hắn biết chuyện Tần Ca nữa, cũng là giống nàng lo sợ ảnh hưởng đến đời sau sao? Nàng nhất thời nhẹ nhàng thở ra, có lẽ khi trở về nên đến gặp Thanh Linh thương thảo, sự việc liên quan đến sinh tử của Tần Ca nên hẳn Thanh Linh có thể sẽ đồng ý tạm thời không tiết lộ.
Thượng Quan Kinh Hồng thấy nàng khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn trầm xuống, nhớ tới lời của Thanh Linh hôm qua: Kinh Hồng, ta biết chàng chịu gặp ta cũng chỉ vì muốn hỏi chuyện Tần Ca, nhưng hiện tại ta chỉ có thể cho chàng biết duy nhất một điều, đó là quan hệ giữa Kiều Sở và Tần Ca không hề đơn giản.
Hắn không biết phải miêu tả chính xác tâm tình của hắn lúc đó như thế nào, chỉ biết hiện tại nghĩ lại vẫn khiến tâm hắn như bị dao phay, điên cuồng ganh ghét đố kỵ, cho dù nam nhân kia có thể là tình nhân trước của nàng, hay là người nàng đã gả cho trước khi lấy hắn đi nữa.
Từ lúc biết nàng cho tới nay, trải qua bao nhiêu chuyện làm cho hắn cơ hồ quên mất mục đích ban đầu nàng tới chẳng qua là vì muốn cứu mẫu thân mình cùng bộ lạc, làm cho hắn quên mất nàng từng lựa chọn Thượng Quan Kinh Hạo, đơn giản vì Thượng Quan Kinh Hạo khi đó có đủ năng lực để giúp nàng.
Nàng là do hắn an bài, vì được tứ hôn mà gả cho hắn.

Giờ đây nàng yêu hắn, hắn biết, nhưng trong lòng nàng vẫn còn có một Tần Ca.


Cả lúc ngủ mơ nàng cũng gọi tên hắn, giọng vô cùng lo lắng, bởi vì nàng yêu Tần Ca sao?
Lực đạo trên tay hắn bất giác tăng lên.
Kiều Sở bị đau, nhưng không ngăn cản, chỉ vươn tay tháo mặt nạ của hắn xuống: “Kinh Hồng, cho ta một chút thời gian, rồi ta sẽ kể cho chàng nghe mọi chuyện, hiện tại chàng chỉ cần biết là ta chỉ………chàng…………”
Nàng ghé mặt nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn.
Tâm nàng nặng trĩu, khó xử rồi lại kiên định nhìn hắn, không thể nói trọn vẹn được câu kia, mới dùng hành động để nói cho hắn biết.
Đảo một cái hắn ôm lấy nàng, trong mắt là ánh sáng, là vui sướng mãnh liệt, rồi lại tựa đầu vào trán nàng lẩm bẩm: “Được, ta sẽ đợi nàng.

Đừng lừa gạt ta, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho nàng lẫn hắn đâu, ta khó lòng đảm bảo chính mình sẽ kìm nén được không giết cả hai người”
Ôm nhau mất một lúc hắn mới buông nàng ra, bế nàng dời đến ngồi trên một cái trường tháp, sờ sờ thân người của nàng, rồi nhíu mày cởi ngoại bào đắp lên người nàng, xong xuôi mới ôm một xấp công văn đến đầu tháp ngồi xuống, để đầu nàng gối lên trên đùi mình: “Theo giúp ta làm việc”
Kiều Sở trơ mắt nhìn đôi giày xanh đen của hắn, đau lòng khi thấy hắn vất vả vì công việc, liền ngồi dậy, đấm bóp xoa vai cho hắn, Thượng Quan Kinh Hồng hưởng thụ thán một tiếng, nghiêng đầu gác qua vai nàng, nhắm mắt lại.
Kiều Sở lại sực nhớ ra hai chuyện, đầu tiên là mắng hắn: “Bát gia chàng muốn phạt ai lại còn phải canh đúng thời gian nữa sao? Vì cái gì phải bắt buộc đánh người khi vừa quá ngọ? Chàng lường gạt người, rõ ràng là có ý muốn ta tự mình lại đây mà”