Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 36: Tình Cảm Nào Có Thể Đợi 2






Lúc này Duệ vương hơi hạ thấp người nói: “Phụ hoàng, nhi thần có việc cần bẩm báo, phụ hoàng có thể dành cho nhi thần một chút thời gian không?”
Hoàng đế ngẩn ra, trầm tư một lát xong gật đầu đồng ý.

Duệ vương cảm tạ ân điển của Hoàng đế, quay qua phân phó Phương Minh: “Phương thúc, thúc cùng Cảnh Bình trước tiên đem tiểu cô nương kia đến khách phòng, cho nàng ăn hỏa tâm đan.

Cảnh Bình, ngươi lập tức dùng kim châm phong tỏa huyệt đạo của nàng, nếu chậm trễ độc khí xâm nhập tâm phủ sẽ không cứu được nữa”
Cảnh Bình chính là nam tử trước đó cải trang thành Duệ vương.

Hắn gật đầu, cùng Phương Minh nâng Mỹ Nhân dậy.

“Ngươi có thể cứu nàng phải không?”
Kiều Sở gắt gao nhìn nam nhân đứng bên cạnh.

Ánh mắt Duệ vương hơi xao động, nhìn nàng một lát, sau đó gật đầu.


Tâm Kiều Sở gấp gáp, vội nói với Tứ Đại: “Tứ Đại, ngươi đi theo hỗ trợ, nghe quản gia đại nhân phân phó biết chưa?”
Tứ Đại gật đầu, nhưng lập tức lo lắng nhìn nàng: “Chủ tử, người……”
Duệ vương nhìn Tứ Đại một cái.

Thấy ánh mắt Duệ vương, Tứ Đại không hiểu sao thấy rất an tâm, liền gật đầu đi theo Phương Minh.

Duệ vương lúc này mới liếc mắt nhìn Hạ vương, nhẹ nhàng hỏi: “Cửu đệ, giày đệ có cần người lau nữa hay không, có cần ca ca giúp đệ?”
Đám người Hoàng đế tới muộn cho nên không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng riêng Trữ vương cùng mấy vị hoàng tử khác đều biết rõ ràng, vì vậy khi Duệ vương vừa dứt lời, bọn họ liền biến sắc.

Hoàng đế lạnh lùng nhìn Trữ vương: “Lão ngũ, đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Hoàng đế, Trữ vương không dám có một chút giấu diếm nào, liền đem sự tình kể rõ từ đầu tới cuối.

Hoàng đế nổi giận, chỉ tay mắng Hạ vương: “Lão cửu, ca ca ngươi ở trên sa trường vào sinh ra tử, ngươi nếu không giúp hắn xử lý chuyện hôn sự thì thôi, còn ở phủ của hắn làm loạn! Mặc kệ người kia là ai, sau này đều có thể trở thành tẩu tử của ngươi, ngươi đây là đem thể diện của ca ca ngươi vứt đi đâu?”
Hạ vương kinh hãi, vội vàng quỳ xuống: “Nhi thần không dám!”

“Nhi thần………Nhi thần chẳng qua là nhìn thấy Kiều Sở công chúa không đem ca ca để trong lòng, cho nên mới nổi lên ý niệm muốn giáo huấn nàng mà thôi.


Hoàng đế ngược lại không hết giận, đảo mắt nhìn hết thảy mọi người, cười lạnh nói: “Trẫm đúng là sinh được đứa con thật tốt, còn chưa đủ lông đủ cánh, vậy mà đã biết khởi phong tác lãng, về sau đã đủ vững vàng rồi, có còn đem phụ tử huynh đệ cương đức để ở trong lòng hay không đây?” (Khởi phong tác lãng: Thành ngữ ẩn dụ việc gây rắc rối, gây sự)
“Hoàng thượng thứ tội”
Mọi người nào có ai là không nghe ra ý tứ trong lời của Hoàng đế, toàn bộ cả kinh, vội vàng quỳ xuống nói giúp.

Duệ vương cũng chậm rãi quỳ xuống: “Cửu đệ tuổi còn trẻ, khó tránh khỏi khinh suất, việc này cũng vì Cửu đệ nghĩ đến nhi thần mới hành xử như vậy, thỉnh phụ hoàng đừng trách tội Cửu đệ.


Thái tử nhàn nhạt nhìn Duệ vương một cái, cũng góp lời: “Bát đệ nói có lý, mặc dù chưa bái đường, nhưng hôm nay cũng được coi là ngày vui của Bát đệ, hôn sự của Bát đệ còn chờ phụ hoàng làm chủ, phụ hoàng chớ nên tức giận.


Sắc mặt Hoàng đế lúc này mới hơi hơi nguôi giận, phân phó Mạc công công: “Mau đỡ Kiều Sở công chúa lại đây”
Mạc công công vừa mới nhận mệnh, đã thấy Duệ vương một bên ôm Kiều Sở vào lòng.

Đây là lần đầu tiên Duệ vương ở trước mặt huynh đệ tranh giành một cái gì đó.