Hắn giống như suy nghĩ cái gì, mới nói: “Trước khi xuất cung ta đã đến điện của mẫu phi, giỏ thức ăn trong đó vẫn còn nguyên”
Giọng hắn nói còn có một chút vẻ dương dương tự đắc, Kiều Sở ngẩn ra, bàn tay cơ hồ không cầm nổi đôi đũa.
“Nếu đã biết vì sao còn cố hỏi ta?”
Kiều Sở cười lạnh chất vấn, tội gì phải làm khó nàng trước mặt mọi người như vậy.
Nghĩ đến lúc trước từng hiểu lầm hắn, cho rằng hắn tính kế khiến nàng phải tự mình quay về, nhưng thực ra không phải, là tại nàng tự quay về đó thôi, Kiều Sở tự cười nhạo chính mình.
Khi đó có lẽ đúng là hiểu lầm thật, nhưng hiện tại___
Nhìn thấy phản ứng của nàng, Thượng Quan Kinh Hồng hoảng hốt, muốn bắt lấy tay nàng.
Bi phẫn trong lòng dâng lên liền gây sức ép cho tim, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy có vài ánh mắt hiếu kì nhìn bọn họ, lẽ ra hiện tại diễn viên chính của bữa tiệc phải là Thượng Quan Kinh Hồng mới đúng, nhưng không, mọi người chỉ chú ý đến hắn, bởi vì hắn bây giờ đã là một nhân vật lợi hại, còn nàng, lại không phải.
Nàng mỉm cười, thân mình chậm rãi ngã xuống.
“Kiều Sở……”
Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, nàng chỉ lờ mờ thấy được gương mặt trắng bệch cùng tiếng hô của hắn bên tai…
….
Thượng Quan Kinh Hạo nhàn nhạt đảo mắt nhìn đám đông lộn xộn trong viện, cũng giống như mọi người, tầm mắt nhìn theo mấy bóng người vừa biến mất ở cửa viện.
Thượng Quan Kinh Hồng vừa cáo lỗi với hoàng đế, sau đó ôm Kiều Sở đã ngất xỉu, cùng đám người Duệ vương phủ vội vàng bôn tiến hồi phủ trong đêm.
Bệnh của Kiều Sở có vẻ không nhẹ.
Hắn kín đáo nghĩ, trong lòng tồn một tia lo âu, nhưng cũng có vài phần khoái ý, bởi vì vẻ thống khổ mà hắn nhìn thấy trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng.
Hắn theo bản năng liếc nhìn Thượng Quan Kinh Thông, lại vô tình chạm ánh mắt của hoàng đế lúc này đang lạnh lùng nhìn hắn.
Lòng hắn trầm xuống, lại thấy hoàng đế hướng Mạc Tồn Phong ở phía sau phân phó: “Ngươi đưa Trầm cô nương đến Duệ vương phủ đi, sau sẽ để nàng xuất giá ngay tại phủ”
Cái này thật sự trái với lễ nghi thông thường, mọi người nhất thời kinh ngạc nhưng tất nhiên là không dám ý kiến, Trầm Thanh Linh rủ mi, lúc ngước mắt lên lại tỏ vẻ như thoảng thốt nhìn hắn.
Hắn sinh nghi.
Bữa tiệc sau đó lại đến tiết mục nháo động phòng.
Nhưng hắn không tham gia mà theo hoàng đế hồi cung.
Khói hương mờ ảo vờn nhẹ trước mắt, giờ phút này hắn đang đứng trong Kim Loan điện.
Hắn im lặng đăm đăm nhìn lô án trước mắt, ngẩng phắt đầu, ngữ khí có chút bất tuân: “Phụ hoàng, Trầm Thanh Linh đã phản bội nhi thần, lão Bát là người bụng dạ khó lường, nay phụ hoàng lại ban chỉ tứ hôn cho bọn họ thật khiến nhi thần lấy làm khó hiểu.
Nếu như phụ hoàng đã muốn đổi lão Bát làm người kế vị, muốn đuổi nhi thần ra khỏi cung để nhi thần sống lang bạc giống như mẫu thân, vậy thì chỉ một đạo thánh chỉ là xong, tội gì phải làm phức tạp lên như vậy”
Hoàng đế ngồi sau án đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe hắn nói, đột nhiên đứng bật dậy, giận dữ đem toàn bộ tấu chương trên bàn gạt phăng xuống đất, chỉ thẳng vào mặt hắn: “Đã đến nước này rồi mà ngươi còn muốn đổi trắng thay đen nữa ư? Trầm Thanh Linh phản bội ngươi? Một màn mất tích đó chẳng phải là do ngươi bày ra để đổ tội cho lão Bát hay sao? Nữ tử mà Hạ Hải Băng đưa từ phủ lão Bát ra căn bản chính là Lâm Hải Lam! Chuyện nàng dịch dung mà ngươi nói cho trẫm biết, trẫm đã hỏi Hạ Hải Băng, Hạ Hải Băng đã chứng thực.
Nhưng trẫm thật không biết là ngươi đang tính toán gì với đệ đệ của ngươi, đến mức ngay cả chuyện nàng ta dịch dung mà ngươi cũng biết! Còn không phải là vì ngươi đã giết tỳ nữ của Lang phi, tìm kẻ mạo danh vào phủ Duệ vương làm mật thám hay sao?”
Thượng Quan Kinh Hạo cả kinh, hoàng đế mắt sắc lập tức nhìn ra, phẫn nộ đến mức phải hạ tay chống xuống bàn mới có thể đứng vững, lạnh lùng cười: “Quả nhiên là thật! Nếu không muốn người khác biết thì ngay từ đầu đừng có làm, chuyện lão Bát dẫn quân đến lục soát phủ ngươi, hắn vì muốn bảo trụ tính mạng Kiều Sở cho nên quyết có chết cũng không bao giờ nói ra, nhưng cuối cùng trẫm cũng đã biết”
“Nghịch tử ngươi ngay cả nữ nhân của đệ đệ mà cũng muốn cướp đoạt!”
Lòng Thượng Quan Kinh Hạo trầm xuống, lúc này cũng không cố theo đuổi nguyên nhân vì sao hoàng đế lại biết, cái hắn lo lắng lúc này chính là chuyện ngày hôm qua, đè nén kinh sợ, phất vạt áo quỳ xuống: “Phụ hoàng, người ngày hôm qua phụ hoàng lệnh cho Hạ Hải Băng đưa tiến cung làm sao có thể là Lâm Hải Lam được, rõ ràng nàng chính là Trầm Thanh Linh!”
“Chuyện đã đến nước này mà ngươi vẫn còn ráng cố chấp nữa ư?” Hoàng đế giận dữ, giương tay chỉ vào Hạ Hải Băng, nghiến răng quát: “Hải Băng, ngươi nói cho hắn biết đi”
Hạ Hải Băng âm thầm thở dài, gật đầu bẩm báo: “Điện hạ, ty chức ngày hôm qua phụng mệnh đưa ‘Lâm cô nương’ tiến cung, nhưng đi được nửa đường thì xe ngựa bị tỳ nữ của Kiều phi là Mỹ Nhân chặn lại, thỉnh cầu muốn được gặp mặt Lâm cô nương nói mấy câu.
Nhưng mà tỳ nữ này căn bản không phải là Mỹ Nhân mà là do người khác dịch dung thành, thuật dịch dung vô cùng cao siêu, nếu không phải ty chức chú ý tới biểu hiện run rẩy của nàng cùng chi tiết nàng không đeo trường tiên thì tuyệt đối sẽ không nhận ra nàng là Mỹ Nhân giả.
Mà sự thật người này chính là Trầm cô nương”
Nhị ca, cứ đến hỏi phụ hoàng thì sẽ biết được đáp án.
Nháy mắt, một câu kia của Thượng Quan Kinh Hồng lướt qua trong đầu, Thượng Quan Kinh Hạo âm thầm giật mình, nói như vậy người mà Hạ Hải Băng đưa đi ngay từ đầu vốn không phải là Trầm Thanh Linh.
Cổ họng hắn ngưa ngứa, cảm giác được hô hấp của mình bỗng trở nên vô cùng khó khăn.
Lúc ở Hạ vương phủ, hắn vốn nghĩ kế hoạch vạch trần Trầm Thanh Linh của mình đã thành công mà trong lòng vui sướng, sau đó là chuyển sang nghi ngờ thân phận của nữ tử mặt nổi mẩn đỏ, cuối cùng là bất ngờ vì sự thay đổi đột ngột của hoàng đế__hiện tại hắn đã biết được nữ tử kia rốt cuộc là ai.
“Hạ Hải Băng và Thường phi trước kia từng có giao tình, cũng giống như huynh muội một nhà, ngươi đã bảo Trầm Thanh Linh dịch dung thành Mỹ Nhân đến chặn đường xe ngựa, lấy Thường phi ra làm cái khiên đỡ, thỉnh cầu muốn được gặp mặt ‘Lâm Hải Lam’ nói mấy câu.
Hạ Hải Băng vì tình nghĩa cho nên nhất định sẽ cho phép, cho dù hắn có nhìn thấy được điểm sơ hở nhưng chung quy có thể sẽ nể tình mà bỏ qua…..”
Hoàng đế dứt lời, Hạ Hải Băng gượng cười, quỳ xuống: “Hải Băng lấy làm hổ thẹn”
“Không cần, ngươi dù gì vẫn một mực trung thành với trẫm, nếu không đã không đem chân tướng chuyện lục soát phủ thái tử nói cho trẫm biết” Hoàng đế khẽ thở dài, vung tay bảo hắn đứng lên, vẫn nhìn Thượng Quan Kinh Hạo: “May mắn là trẫm cảm giác sự việc không đơn giản, mới phái cả Tả Binh đi theo, nếu không mưu kế của ngươi đã thành công rồi.
Chỉ cần hai nữ nhân kia lánh vào rừng khuất khỏi tầm mắt, Trầm Thanh Linh thật sẽ có thể nhân cơ hội chuốc mê ‘Lâm Hải Lam’ để cho người của ngươi tới mang đi, còn nàng sẽ dịch dung thành ‘Lâm Hải Lam’ trở về kiệu”
“Lúc đó lão Bát sẽ hoàn toàn bị ngươi vu oan giá họa, trẫm không biết sự thật, nhất định sẽ nghiêm trị hắn, thậm chí có thể sẽ đuổi hắn ra khỏi Triêu Ca”
“Kinh Hạo, lòng của ngươi quá tàn nhẫn, trẫm ban đầu cũng đã tin lời ngươi, nghĩ một nữ tử bình thường thì cớ gì phải mang mặt nạ, nhưng nguyên lai vì trên mặt nàng nổi mẩn đỏ, lại muốn theo Lang phi ra ngoài dạo chơi, cũng muốn được lão Bát để ý.
Nữ tử này xuất hiện có lẽ vì Lang gia thấy Kiều Sở gần đây được sủng ái quá mức, mới đưa nàng đến hỗ trợ Lang phi, nào ngờ cuối cùng lại bị ngươi lợi dụng”
Thượng Quan Kinh Hạo tức đến mức muốn thổ huyết, phẫn nộ cuồn cuộn trào lên tự đáy lòng.
Thì ra hết thảy ngay từ đầu đã là một ván cờ.
Thượng Quan Kinh Hồng biết, nếu hắn thấy Thượng Quan Kinh Hồng và Kiều Sở đột nhiên đến phủ bái phỏng, thì chính hắn sẽ nghi ngờ hai người có mưu đồ.
Kiều Sở lại rủ Kiều Mi ra ngoài tâm sự, vì thế cũng dẫn dắt sự chú ý của hắn tập trung lên người Kiều Mi.
Bắt được mật thư của Kiều Mi, rồi qua đó mà biết được chuyện Tuyệt nhan đan.
Biết được chuyện Tuyệt nhan đan, cũng sẽ đoán là vì Trầm Thanh Linh, bởi vì Trầm Thanh Linh chính là điểm yếu chết người của Thượng Quan Kinh Hồng, chỉ cần hoàng đế biết nàng đang ẩn nấp trong Duệ vương phủ thì với bọn họ sẽ là đại kiếp nạn.
Dịch dung không phải là kế sách chu toàn, muốn nhất lao vĩnh dật thì tốt nhất phải cho nàng dùng tuyệt nhan đan.
Thì ra cả phong thư thứ nhất lẫn phong thư thứ hai, tất cả đều là ngụy trang! Trong cái bẫy này lại còn lòi ra một cái bẫy khác!
Còn chân tướng chuyện lục soát phủ thái tử….Thượng Quan Kinh Hạo nhịn không được tâm cười, phụ hoàng, người đã lẩm cẩm thật rồi, người chẳng lẽ lại không nghi ngờ vì sao mà Hạ Hải Băng lại biết được chuyện đó ư? Chẳng lẽ còn không phải là do Thượng Quan Kinh Hồng cố ý tiết lộ ư?!
Hắn bước về phía bàn, nhìn thẳng vào mắt hoàng đế, bình tĩnh nói: “Phụ hoàng, tất cả đều là kế của lão Bát, người hãy thử nghĩ, nếu Trầm Thanh Linh quả thật trung thành với nhi thần thì tại sao nàng không đem chuyện nhi thần làm giấu đi?”
Ánh mắt hoàng đế như sương, mờ đục, lại bao phủ một tầng thanh hắc dao động theo tầm mắt di chuyển của hoàng đế, vẻ mặt trở nên hung tợn: “Bởi vì nàng không thể lãnh khốc tuyệt tình bằng ngươi.
Lão Bát từ nhỏ đã mến mộ nàng, tuy người bầu bạn cùng hắn là Kiều Sở, nhưng lão Bát vốn là vì nàng mà học bắn tên, trẫm thấy Trầm Thanh Linh rõ ràng là người hiểu chuyện, lúc trước ở trong bãi săn đã từng khuyên ngươi không cần mưu hại trẫm, ngày hôm qua lại không hy vọng lão Bát phải chịu tội oan, lòng bất an không kiềm nén được mới bộc lộ cảm xúc, khiến cho Hạ Hải Băng và Tả Binh phát hiện ra sơ hở.
Sự tình chính là như thế, chỉ cần suy nghĩ một chút là ai cũng có thể đoán ra chân tướng sự việc, cần gì nàng phải tiết lộ!”
“Ngươi nói là nàng phản bội ngươi ư? Vừa rồi ở trong phủ lão Cửu, trẫm rõ ràng thấy nàng liên tục nhìn ngươi nhiều lần, là vì ngươi đã tổn thương nàng.
Nàng không muốn làm nhưng lại bị ngươi ép bức, bởi một khi kế hoạch của ngươi mà thành thì lão Bát chịu tội không nói, mà cả nàng cũng sẽ liên lụy, có thể là bị xử tử không chừng.
Mẫu thân của nàng và mẫu thân của ngươi giao tình sâu nặng, nhưng nay ngươi nếu đã đối xử với nàng như thế, chi bằng trẫm đem nàng cấp cho lão Bát, lão Bát có thể yêu thương bảo hộ nàng, cũng coi như là trẫm bù đắp cho tình nghĩa của nàng ở bãi săn ngày đó”
“Chuyện ở bãi săn? Phụ hoàng nói gì nhi thần không hiểu” Thượng Quan Kinh Hạo giật mình, rốt cuộc Thượng Quan Kinh Hồng đã làm gì sau lưng hắn!
“Ngươi lúc đó ở trong rừng đã nói ra cái gì, đã làm những gì, chính mình tự biết rõ.
Trẫm cho ngươi quyền lực, ngươi lại không biết điều, còn đem ra lợi dụng, hiện giờ ngay cả cao thủ dịch dung có thể sánh ngang Hạ Hải Băng ngươi cũng tìm được, thủ hạ của ngươi càng lúc càng không thiếu nhân tài, cũng đồng nghĩa ngày ngươi ngồi vào cái ghế của trẫm càng lúc càng gần!”
Một tay hoàng đế ấn vào bả vai hắn, gân xanh nổi trên mu bàn tay, cho thấy hoàng đế đang vô cùng tức giận.
Thượng Quan Kinh Hạo từ nhỏ đã được nắm quyền lực trong tay, chưa có lúc nào rơi vào cảnh thảm bại như lúc này, về chuyện ở bãi săn hắn hiểu là không thể hỏi ra được cái gì, siết chặt nắm đấm, thử bình tâm lại, cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên khẽ nhếch miệng cười: “Lưới trời lồng lộng, trăm mắt thể nào cũng sẽ có một lỗ hổng, liệu phụ hoàng có nhận ra trong kế hoạch này của lão Bát còn có một điểm sơ hở hay không?”
*****
Có thứ gì đó mát mát khẽ chạm vào da mặt, thấm từ từ vào da thịt, cảm giác buồn bực trong cõi lòng cũng chậm rãi tan đi, mí mắt hơi nặng trĩu, Kiều Sở từ từ mở mắt ra.
“Chủ tử, người tỉnh rồi”
Giọng ai đó vui sướng vang lên bên tai, tầm mắt mơ hồ dần hiện rõ hai gương mặt, Kiều Sở “Ừ” một tiếng, đối phương hiểu ý nàng truyền đạt trong mắt, lập tức đỡ nàng ngồi dậy, cẩn thận tựa vào thành giường.
Đôi tay đang đỡ lấy nàng ấm áp hữu lực, vĩnh viễn không bằng so với dung nhan lạnh như băng, Kiều Sở mỉm cười với người đó: “Mỹ Nhân”
Nàng đã trở về phòng của mình, là phòng mới, kế bên thư phòng của Thượng Quan Kinh Hồng.
Trong phòng ngoài hai nha đầu của nàng ra thì chẳng còn ai khác, ngay cả Thượng Quan Kinh Hồng cũng không.
Nàng cười tự giễu.
Mỹ Nhân đột nhiên quỳ xuống đất, vẻ mặt tự trách mình, lộ một tia bối rối.
Tứ Đại đang lau mồ hôi cho nàng, thấy thế liền kinh hãi la lên: “Mỹ Nhân, ngươi làm cái gì vậy?”
Mỹ Nhân đau khổ cười: “Ta xin lỗi chủ tử”
Tứ Đại giật mình, đáy lòng không hiểu sao cũng sinh một tia khiếp sợ, hết nhìn Mỹ Nhân rồi lại nhìn Kiều Sở, thầm nghĩ bọn họ chỉ mới không gặp nhau có hai ngày, rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì?
Kiều Sở cười, lắc đầu: “Không sao cả, ngươi cũng đâu có ý muốn giấu ta, lại không có thời gian để báo cho ta biết”
“Duệ vương đã kể cho chủ tử nghe rồi sao?” Mỹ Nhân giật mình, vẻ áy náy càng sâu: “Chủ tử, người thật sự không giận nô tỳ ư?”
Tứ Đại đứng bên cạnh đột nhiên nổi đóa: “Mỹ Nhân, ngươi rốt cuộc đã làm ra chuyện gì có lỗi với chủ tử vậy hả, nếu ngươi không thành tâm xin lỗi chủ tử thì ta với ngươi từ nay không bạn bè gì nữa!”
Kiều Sở vẫn tiếp tục lắc đầu, cúi người nâng Mỹ Nhân dậy, nhỏ giọng nói: “Đó là do ngươi làm theo lời Duệ vương, dịch dung thành lão Thiết, lại có quá nhiều chuyện xảy ra”
Mỹ Nhân sợ Kiều Sở té xuống đất, vội vàng cầm tay nàng.
Kiều Sở thuận thế kéo Mỹ Nhân đến ngồi bên giường, sau đó chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ không đóng, bầu trời bên ngoài tinh quang rực rỡ.
“Chủ tử….” Tứ Đại Mỹ Nhân nhìn bộ dáng nàng có vẻ thờ ơ, trong lòng ngược lại càng bất an.
Kiều Sở mỉm cười: “Vừa rồi ta nằm mơ, trong mơ ta thấy kế hoạch của Duệ vương thất bại.
Nhưng kế hoạch của hắn sao có thể thất bại, vốn dĩ đến một điểm sơ hở cũng không có.
Ở trong phủ này, trừ bỏ Trầm Thanh Linh ra, có lẽ chẳng có một ai biết được toàn bộ kế hoạch của hắn”