Thất vương phi bị cái phất tay kia làm cho sợ tới mức liên tục lui về phía sau từng bước, không cẩn thận đạp cả lên chân váy, người lập tức ngã về phía sau, cũng may Thất hoàng tử phản ứng nhanh giơ tay đỡ lấy cả người nàng, nàng mới không ngã xuống đất.
Nhưng dù sao nàng vẫn là bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, trong mắt hàm chứa sợ hãi.
“Bát đệ, ngươi dám động thủ với Thất tẩu của ngươi sao!” Thất hoàng tử quát to, buông Thất vương phi ra, hướng hoàng đế chắp tay: “Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng phân xử”
Kiều Sở nhìn thấy trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng đầy tơ máu, cơ hồ đã một đêm không ngủ, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén lợi hại, bạc môi mỏng mang ý cười, hỏi lại: “Thất ca, Kinh Hồng nhìn thấy có một con thiêu thân bay qua trước mặt Thất tẩu, sợ nó khiến Thất tẩu sợ cho nên mới phất tay đuổi đi, Kinh Hồng còn chưa chạm vào người Thất tẩu, sao có thể nói là động thủ với Thất tẩu được? Nếu nói động thủ, ta thấy việc vừa rồi Thất tẩu làm đối với thê tử của Kinh Hồng…..”
Hắn bỗng đình chỉ thanh âm, dư âm nhất thời trở nên âm trầm.
Thất hoàng tử giật mình, cũng nhất thời không thể phản bác.
Biết rõ Thượng Quan Kinh Hồng làm vậy là cố ý răn đe thê tử của hắn, nhưng lại tìm không ra chỗ để bắt thóp.
Hắn thẹn quá hóa giận, lại cúi đầu thỉnh cầu: “Phụ hoàng minh xét, vừa rồi là do nội tử thấy thân mình Kiều phi không khỏe cho nên mới muốn đỡ nàng, là Bát đệ cố ý đả thương người!”
Hắn liếc mắt thoáng nhìn qua đám người Thượng Quan Kinh Hạo, trừ bỏ Thượng Quan Kinh Hạo đang nhàn nhạt cười, ánh mắt thản nhiên dừng trên người một nữ tử đứng bên cạnh hoàng đế lúc này, còn Thất hoàng tử và Thập hoàng tử thì đều hùa theo: “Quả thật đúng như lời lão Thất nói, thỉnh phụ hoàng minh xét”
Duệ vương bây giờ đã thất thế cho nên bọn họ cũng chẳng sợ gì việc đổi trắng thay đen.
Thất hoàng tử âm thầm cười, ngẩng đầu nhìn, lúc này mới chú ý tới những người đứng bên cạnh hoàng đế, ngoài hoàng hậu và Trang phi ra thì còn có thêm hai nữ tử nữa, một người trong đó nếu không phải vì trên mặt nổi rất nhiều mụn đỏ thì hẳn dung mạo rất xinh đẹp, có điều hắn không biết nàng ta; còn nữ tử kia thì dung nhan thanh lệ, toát ra vẻ thông minh trầm tĩnh, hắn cảm giác như đã từng gặp qua ở đâu đó.
Hắn đột nhiên giật mình ngộ ra cái gì, đúng vậy, nhất định là đã từng gặp qua! Hắn biết nàng ta là ai!
Hắn chính kinh, thình lình nghe hoàng đế cười lạnh: “Lão Thất, trẫm chỉ biết Tiên liêu nhân tiện* , hôm nay là hỉ sự của Cửu đệ ngươi, vậy mà ngươi lại hồ đồ đi gây chuyện, ngươi trước về giáo huấn lại vợ ngươi đi đã!” (Trong câu Tiên liêu nhân tiện, đả tử vô vưu: Việc do tự mình gây ra , đánh chết cũng chẳng trách được ai)
Hoàng đế dứt lời lại nâng mắt nhìn Thượng Quan Kinh Hạo: “Còn thân làm ca ca như ngươi thấy đệ đệ gây chuyện lại không chịu quản giáo, hay là vì ngươi bận bịu nhiều việc cho nên làm không xuể? Nếu vậy thì một nửa binh quyền cùng quyền chấp chưởng Binh bộ từ nay cứ giao lại cho lão Bát quản lý, thêm cả chấp chưởng Lại bộ cũng chuyển cho lão Bát làm luôn đi”
Như vậy thì thái tử vẫn còn nắm quyền ba bộ, nhưng so ra trong sáu bộ thì Lại bộ là đứng đầu, hơn nữa nếu giao lại cho Duệ vương một nửa binh quyền, vậy thì thế cục hiện tại lại tiếp tục quay về với thế chân vạc.
Thất hoàng tử chấn động, giống như chưa thể tiêu hóa nổi lời của hoàng đế, cả Lục hoàng tử và Thập hoàng tử cũng tương tự như thế, sợ đến mức không dám thở mạnh, mà mọi người trong hỉ đường lại càng kinh ngạc hơn bọn họ gấp mấy lần.
Kiều Sở vốn đang dựa vào Thượng Quan Kinh Hồng, cũng giống như Thượng Quan Kinh Hạo, vẫn một mực chú ý đến hai nữ tử bên cạnh hoàng đế.
Lúc này lại cũng không khác gì những người khác trong hỉ đường, chậm rãi quay đầu nhìn Thượng Quan Kinh Hạo.
Sắc mặt của hắn trông vô cùng khó coi.
Nàng lại quay về nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, hắn vẻ mặt thản nhiên không một chút dao động, vững vàng đỡ lấy nàng, trên người vẫn mặc bộ thanh bào đêm qua, tuy có khẽ cau mày nhưng nét mặt vẫn trầm tĩnh, hắn đứng cách Thượng Quan Kinh Hạo mấy bước lại cùng Thượng Quan Kinh Hạo tựa như hai ngọn núi sinh đôi đứng sừng sững.
Có điều, nếu nói Thượng Quan Kinh Hạo tạo cho người ta cảm giác như thiên nhân, thì Thượng Quan Kinh Hồng ngược lại chính là ma quỷ.
Quyền lực không phải là thứ muốn có là có, muốn đoạt là đoạt một cách dễ dàng như thế được, nàng không biết người nam nhân sau lưng này rốt cuộc đã làm những gì để đạt được điều đó, mà lòng dạ hắn rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.
Sắc mặt của hoàng đế cũng không được tốt, tròng mắt u tối, bọng mắt sưng phù, tầm mắt quét qua một vòng khắp hỉ đường rồi mới dừng lại trên người Thượng Quan Kinh Thông từ nãy giờ vẫn im lặng khom người hành lễ, không biểu lộ chút kinh ngạc hay sợ hãi nào, lúc đó nét mặt hoàng đế mới hòa hoãn, lộ ra một chút vẻ từ ái của người làm cha.
Hoàng đế nhấc chân muốn đi qua thay hắn làm người chủ trì hôn lễ, nhưng như sực nhớ ra cái gì, mới chậm rãi nói: “Chư khanh, nhân tiện hôm nay là ngày lành tháng tốt cho nên trẫm muốn ban chỉ tứ hôn, là tứ hôn lão Bát Duệ vương với nữ nhi của biểu muội Thường phi, Trầm thị Thanh Linh”
“Duệ vương và Trầm gia tiểu thư?”
“Nhưng Trầm gia tiểu thư là ai?”
…..
Tiếng bàn tán của mọi người lập tức bùng nổ khiến đầu Kiều Sở choáng váng, cảm giác không khác gì như cái lúc bị Thượng Quan Kinh Hồng hung hăng giáng cho một bạt tai, nàng gắng gượng chống lại cảm giác vô lực muốn ngất xỉu, muốn tránh khỏi người Thượng Quan Kinh Hồng.
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng trầm đi, muốn ôm nàng chặt thêm, nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ đã bị vẻ mặt của nàng làm cho khiếp sợ, lại sợ cường ngạnh sẽ ngộ thương nàng, mới phải chậm rãi cẩn thận buông nàng ra.
Vì thế Kiều Sở mới có thể tách ra được một chút, đi nhìn cho thật kỹ hai nữ tử đang đứng bên cạnh hoàng đế kia.
Nàng không biết nữ tử trên mặt nổi mẩn đỏ kia là ai, nhưng vẫn có thể lờ mờ đoán ra được thân phận của nàng ta, còn về phần nữ tử đứng bên cạnh nàng ta thì nàng chắc chắn không thể không biết.
Những người trong hỉ đường cũng biết được nàng ta chính là Trầm gia tiểu thư, bởi vì khi hoàng đế nhắc đến tên nàng thì ánh mắt cũng dừng lại trên người nữ tử này.
Nàng ta mang gương mặt có thể nói là khá quen thuộc.
Trong mắt mọi người ngày đó, nàng chính là một thanh niên dung mạo tuấn tú, thường được gọi với cái tên Phương Kính, cũng chính là thư đồng của thái tử.
Nhưng lại không thể ngờ tới “hắn” nguyên lai chính là một nữ tử, mà nữ tử này lại sắp trở thành Duệ vương phi.
Không ai có thể đoán ra được chân tướng của sự việc.
Nhưng cũng biết nhất định là rất đặc sắc.
……
Thượng Quan Kinh Hồng và Trầm Thanh Linh đồng thời quỳ xuống cảm tạ hoàng ân.
Cả người Kiều Sở lúc này lại lạnh lẽo như băng, quay đầu nhìn Thượng Quan Kinh Hạo.
Trong cơn đau quặn thắt bụng của nàng tối thiểu cũng sinh ra một chút tự hào, so với hắn nàng còn khá hơn được một chút không phải sao, cùng một nỗi đau, nhưng trong mắt hắn còn có thất thố cùng cuồng nộ, còn nàng thì không có, với nàng thì chỉ có bi thương.
Một bàn tay nắm chặt lấy tay nàng, giống như rất bất mãn vì nàng nhìn Thượng Quan Kinh Hạo.
Nàng chậm rãi quay đầu nhìn nam nhân không biết từ khi nào đã quay trở lại đứng bên cạnh, một đôi con ngươi tối đen như mực.
“Thượng Quan Kinh Hồng, kế hoạch của chúng ta ngay từ đầu vốn không phải là như vậy đúng không?” Dưới ánh mắt của mọi người, nàng nuốt vào vị ngọt tanh nồng đậm, nhẹ nhàng cười hỏi hắn.