Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 348






Theo như phong tục thú hôn ở Đông Lăng, hoàng tử khi thành thân trước tiên sẽ sang nhà gái rước dâu, rồi hồi phủ làm lễ bái đường do huynh trưởng làm chủ hôn, sau đó tân nương sẽ được đưa đến tân phòng, còn hoàng tử sẽ ở bên ngoài tiếp rượu tân khách, cuối cùng cả huynh đệ tỷ muội trong hoàng tộc lẫn các vị tiểu thư công tử quý tộc sẽ cùng đến tân phòng, xem tân lang tân nương uống rượu giao bôi, rồi nháo động phòng.

Hôm sau, hoàng tử sẽ cùng tân phi tiến cung bái kiến Đế Hậu.

Đại hôn hôm nay sẽ do Hiền vương và Thái tử chủ trì, mà thái tử vốn không phải huynh trưởng, có thể thấy địa vị của hắn khác biệt như thế nào.

Đại hôn của thái tử, Trữ vương cùng Duệ vương được hoàng đế coi trọng cho nên hoàng đế đều đích thân đến tham dự.

Mà đại hôn của Hạ vương hôm nay cũng thế.

Giật mình nhớ lại, hôm nay khi xe ngựa của nàng chạy dọc qua phố, nhìn thấy khắp phố đều treo đèn màu, dân chúng đổ xô ra đường xem náo nhiệt cuồn cuộn như sóng thủy triều, thật sự không hề thua kém so với đại hôn ngày đó của nàng.

Chính là, cùng đại hôn của nàng ngày đó giống nhau, nhưng lòng Kiều Sở lại không có tới nửa điểm vui mừng.

Mới vừa rồi khi nàng vào Hạ vương phủ, nhìn thấy khắp nơi đều được trang phí lộng lẫy, nữ quan nghi thức cũng có mặt, rồi thêm rất nhiều nội thị được phủ nội vụ phái đến, hợp lại cùng gia nhân trong phủ đứng tùy thị đầy rẫy trong viện.

Tân khách ở trong sảnh đường lúc này cũng đã chia làm hai cánh, một bên là hoàng thân quốc thích, còn một bên là quan đại thần cùng gia quyến, mọi người đứng vô cùng trật tự, không giống như hôn lễ của dân thường, người người chen chúc chẳng phân biệt thứ cấp.


Chỉ chờ hoàng đế, thái tử và Hạ vương xuất hiện.

Bởi vì nhà của công chúa Ngân Bình không có ở đây, cho nên Hạ vương sẽ đón dâu từ nhà khách.

Vợ chồng Thái tử thì chưa thấy tới.

Còn Hoàng đế ắt hẳn là theo xa giá xuất cung đến đây.

Giờ phút này, trong Hạ vương phủ, chính giữa nội đường dán chữ hỉ nạm vàng thật to, vách tường phòng ốc treo đầy những dải lụa đỏ rực rỡ, không hề lộn xộn, chỉ là hơi ồn ào.

Kiều Sở đứng lẫn trong đám người hoàng tộc.

Nàng cũng không đứng quá gần Trữ vương và Bội Lan, Bội Lan trước đó có kín đáo trao đổi với nàng ánh mắt, ý bảo tìm nơi nào đó nói chuyện, nhưng người ở đây rất nhiều, căn bản sẽ không có cơ hội, vì thế nàng chạy nhanh nhắm mắt, từ chối.

Trữ vương thấy thế sắc mặt càng thêm thâm trầm, cả Đông Phác ở đối diện cũng mang vẻ mặt tương tự, ngay cả Tần Đông Ngưng tính tình trước nay luôn hoạt bát cũng chỉ nhìn lướt qua nàng một cái, sau đó mím môi im lặng không nói gì, không cùng Thu Vũ tỷ tỷ của mình và những thiên kim tiểu thư khác to nhỏ chuyện phiếm.

Nàng biết, bọn họ là vì nghe được tin tức Kinh Hồng và nàng tiến cung mà lo lắng, thậm chí Kinh Hồng lúc này còn chưa thấy mặt mũi đâu, nhưng đồng thời điều khiến nàng lo hơn hết thảy chính là….

cả Lang Tương lẫn Lang Lâm Linh và người của Duệ vương phủ đến một người cũng không có!

Không lẽ Duệ vương phủ đã xảy ra chuyện gì rồi?!
Mà Trữ vương bọn họ có biết hay không?
Nàng nhớ lại tâm trạng đêm qua của Thượng Quan Kinh Hồng, lo lắng cho hắn nên một hạt cơm cũng không nuốt nổi, lúc này cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, đầu choáng váng chóng mặt.

Nhưng điều duy nhất nàng có thể làm chỉ là ngoan ngoãn đợi hoàng đế xuất hiện, lén thăm dò thái độ của hoàng đế hòng tìm biện pháp đối phó.

Bỗng tiếng ồn ào bùng nổ bên tai, thanh âm náo nhiệt như sấm rền vang lên trong viện.

Một đám người đang nườm nượp tiến vào.

Vợ chồng thái tử đi trước, Thuần Phong và Thái Trữ đi sau, tiếp theo là hỉ nương dìu tân nương và Thượng Quan Kinh Thông bước vào.

Thượng Quan Kinh Thông vận một thân trường bào màu đen, áo khoác ngoài màu đỏ tía, mũ đỏ thêu viền vàng, ngang qua trước mặt nàng.

Hắn và Ngân Bình đi đến chỉnh giữa sảnh đường thì dừng lại.

Chỉ chờ hoàng đế đến nữa là đông đủ.

Ngân Bình một thân hỉ phục đỏ thẩm, kim tuyến thêu phượng hoàng, quả nhiên là xinh đẹp rạng ngời, mặc dù đầu còn đội hỉ khăn, nhưng dáng người thướt tha uyển chuyển, đứng cùng Hạ vương thật đúng là một đôi bích nhân.


Hôm nay lại là đại hỉ, thật so ra không kém vợ chồng thái tử, khiến cho các vương tôn quý tử, danh môn khuê tú, bất luận nam tân hay nữ quyến, ai nấy cũng đều hâm mộ không ngớt.

Có nhiều hoàng tử không ngừng chắp tay chúc tụng hắn, hắn đều cười đáp lễ.

Mọi người cũng hướng thái tử chào hỏi.

Kiều Sở theo bản năng liếc nhìn hắn một cái, đứng dưới góc độ một tân lang mà nói thì hắn cười trông có vẻ hơi hờ hững, hoàn toàn trái ngược với người tham dự hôn lễ cười có phần nhiệt tình hơn.

Hắn lập tức chú ý đến ánh mắt của nàng, cũng đón nhận ánh mắt đó, nhưng rất nhanh liền dời đi.

Tựa như bọn họ chỉ là ngẫu nhiên chạm mắt, tựa như hai người chẳng có nhiều liên hệ.

Trừ bỏ cảm giác lo âu tâm tư phức tạp ra, nàng lúc này cũng có cảm giác mừng cho hắn, thành tâm chúc phúc cho hắn, chỉ hy vọng hắn cũng sẽ có được hạnh phúc cho riêng mình.

Trong lúc đó, Kiều Mi đang đứng chung với đám người Thất vương phi ở phía trước vẫn liên tục đánh giá Kiều Sở vài lần.

Thất Vương phi biết rõ tỷ muội hai người không được hòa thuận, gần đây lại còn nảy sinh hiềm khích, nàng nghĩ muốn bán cho Kiều Mi chút thể diện, liền ghé miệng bên tai Thất hoàng tử thì thầm vài câu, Thất hoàng tử có học võ, lập tức làm theo lời nàng bảo.

Thất vương phi đảo mắt liếc nhìn Lục, Thập vương phi một cái, cười nói: “Kiều muội muội, muội xem, ta thật bất cẩn quá, lại để rơi đồ nữa, thật cũng không biết sao lại rơi ở chỗ muội muội, Duệ vương lại không có ở đây, hay là phiền muội muội giúp ta có được không”
Tin tức trong cung luôn rò rỉ rất nhanh, chuyện Duệ vương và Kiều Sở ở tẩm điện nhặt hạt châu giùm Thất vương phi đã sớm truyền ra bên ngoài.


Trên đời này có hai loại người hay bị người ta chú ý nhất, một là kẻ đang đứng trong vinh quang chói lóa, hai là kẻ vừa từ đỉnh cao vinh quang đó rơi xuống vực thẳm.

Vốn khi đám người Hạ vương xuất hiện, lực chú ý của mọi người đều đã từ trên người Kiều Sở dời sang đám người kia.

Lúc này liề không thể nghi ngờ là lần nữa biến Kiều Sở thành tâm điểm của sự chú ý.

Mà Duệ vương đến tận bây giờ cũng không thấy đâu, dường như là đã gặp phải chuyện gì đó.

Kiều Sở nhìn theo ánh mắt của mọi người, thản nhiên nhìn xuống chiếc nhẫn bích ngọc nằm cạnh chân váy của chính mình, đêm qua là do hoàng đế đích thân chỉ điểm nên nàng mới phải nhặt, còn hiện tại tất nhiên là không thể có chuyện đó, bụng nàng vẫn đau nhức, không tiện cử động nhiều.

Nàng nghĩ nghĩ một chút, hơi hơi nhấc làn váy.

Vật nằm trên đất lập tức bị hất tung lên bay thành một đường vòng cung, cả đám người phút chốc đều thay đổi sắc mặt, thoáng cái vật kia đã đáp xuống trước mặt Thất vương phi.

“Đã được chưa, Thất tẩu”
“Ngươi làm như vậy là ý gì?” Thất vương phi tất nhiên là nổi giận, thẳng tay chỉ vào mặt Kiều Sở, dám đá nhẫn của nàng?
“Thất tẩu không phải nói muốn Kiều Sở giúp hay sao?” Kiều Sở cười đáp: “Thất tẩu cũng không nói là nên giúp như thế nào, Kiều Sở thấy Thất tẩu đi lại cũng không bất tiện mấy, cái này cũng có thể tự nhặt lấy được mà”
Thất vương phi giận đến mức cả người phát run lên, nhưng đúng là nàng quả thực không nói Kiều Sở nên giúp như thế nào, ngược lại khiến cho chính mình bị Kiều Sở biến thành trò cười.

Kiều Mi tâm cười lạnh, thầm mắng một câu ngu xuẩn, giương mắt, nói: “Tam muội, nhẫn của Thất muội muội phiền Tam muội nhặt giúp đi, ta nghĩ nếu có mặt hoàng thượng ở đây, người cũng sẽ rất bằng lòng để Tam muội giúp Thất muội muội như thế”